Chương 11: Loại bỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về đỉnh Vân Phong, Tạ Hân Nghi vẫn cố chấp đi theo sư đồ Khưu Kinh Vị trên danh nghĩa "dùng thân báo đáp". Khưu Kinh Vị không nói gì, cũng không để ý đến sự hiện diện của Tạ Hân Nghi, Tư Úy lại đang chăm chăm vào phó bản "Tản Tu đại hội". Giá trị cốt truyện hiện tại là 7%, còn một quãng đường kha khá nữa mới hoàn thành. Theo như hắn nghĩ thì có lẽ giá trị đạt 100% sẽ mở một tầng mới của "Khi sư diệt tổ".

"Hệ thống, giá trị cốt truyện đạt 100% thì sẽ xảy ra chuyện gì?!"

[Hệ thống: khi giá trị cốt truyện đạt 100% thì hệ thống sẽ tự động biến mất, nói cách khác thì ký chủ sẽ không chịu sự chi phối của hệ thống nữa]

Tư Úy ngạc nhiên nói: "Vậy khi đó ngươi thế nào?"

[Hệ thống: hệ thống là thử nghiệm ngẫu nhiên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nâng cấp hoặc xoá bỏ mãi mãi. Tóm lại, ký chủ sẽ trở thành "công tử Tư Úy" đích thực.]

Tư Úy cùng Khưu Kinh Vị đến khách điếm ven đường ngồi nghỉ chân, tiểu nhị châm một bình trà cho họ rồi lui sang một bên. Hân Nghi vẫn như thường lệ bám riết lấy Khưu Kinh Vị, ả bày ra cái bộ mặt "hồng nhan tri kỷ" nhiệt tình hỏi thăm Khưu Kinh Vị, Tư Úy càng xem càng chán ghét. Cậu lớn giọng gọi:

"Tiểu nhị, cho đĩa muối"

Những bàn xung quanh sặc trà, cái bộ dáng tiểu tức phụ đánh ghen này của cậu thực đặc sắc. Thời gian nửa tuần trà trôi vọt đi, từ ngoài cửa có thêm một toán người tiến vào. Y phục nội môn của Đan Chấn Tông quá mức quen thuộc, Khưu Kinh Vị cũng tự động rời bàn đến bên người dẫn đầu - Tông chủ Đan Chấn Tông, Ngưng Thần. Tông chủ Đan Chấn Tông là một người ôn hoà, hắn luôn được người khác tôn kính và sùng bái. Luận tài luận lực đều là phi thường kinh thiên động địa.

"Sư huynh." Khưu Kinh Vị thâm tình gọi y một tiếng.

Các đệ tử xung quanh nhất nhất khom người cung kính hô một tiếng:

"Tử Diên sư thúc"

"Ừ. Sư huynh hôm nay là ra ngoài đi dạo?", Khưu Kinh Vị cười cười. Ánh mắt y ngưng lại liếc khẽ về phía Tạ Hân Nghi thoáng chốc rồi rời đi. Ngưng Thần lúc này cũng tận lực di chuyển tầm mắt đi, cho vời đại đệ tử Vân Trúc của hắn đến bên phân phó. Vân Trúc phối hợp gật đầu rồi phân phó vài tiểu đệ tử ra ngoài làm việc.

"Hân nghi xin ra mắt Đan Chấn tông chủ" ả Hân Nghi này tiến đến đằng sau Khưu Kinh Vị bày ra cái tư thế cung đình "ngọc thủ ngang eo, nhún gối thi lễ". Ngưng Thần cài lên một nụ cười đáp lễ ả ta, đáp:

"Cô nương quá lời. Vân Trúc, gọi trà."

Vân Trúc từ bên ngoài trở lại hướng nhóm người Đan Chấn Tông đến bên trà phòng bên trên, an bài toạ vị ổn thoả tiểu nhị mới mang một bình trà vào. Vân Trúc châm trà đầy đủ liền trở lại sau lưng Ngưng Thần an ổn đứng. Ánh mắt Hân Nghi này loé một tia châm chọc, ả ngọt nhạt từ chối uống.

"Phải chăng là Hân Nghi cô nương chê Ngưng mỗ là một kẻ thấp kém không muốn uống?"

Tạ Hân Nghi co giật khoé miệng, ả vội đáp lời, "Tông chủ quá lời. Tiểu nữ uống trà cùng ngài là vinh hạnh cho tiểu nữ, chỉ sợ làm bẩn trà của ngài."

"Úy nhi." Khưu Kinh Vị lạnh nhạt gọi một tiếng. Tư Úy tiến lên nhận lấy chén trà trên bàn ghé môi uống một hớp rồi lui xuống. Tạ Hân Nghi miễn cưỡng câu môi cười một cái cứng ngắc rồi bưng ly trà uống cạn. Biểu cảm siêu vẹo nhìn về phía Ngưng Thần cáo từ:

"Ngưng tông chủ, Hân Nghi còn chút việc chưa làm xong. Sau này có dịp sẽ trùng phùng"

Ả vừa nói liền một mực khấu từ rời đi mất. Lúc vừa rời độ hơn trăm dặm mới phun ra một búng máu đen, ma khí trong người bạo phát nổ tan xác. Tư Úy khò khè thở dốc, lồng ngực nóng rát dâng lên một cỗ máu tanh tưởi trào ra khoé miệng. Lúc này Vân Trúc đưa đến cho cậu một bình sứ trắng nho nhỏ đựng Tảo Tiên Đan, dùng xong phải vận động linh lực đả thông kinh mạch cùng huyệt vị tránh bị bạo mà chết.

Khưu Kinh Vị vẻ mặt vô sự cùng Ngưng Thần bàn về chuyện đại hộ Tản Tu sắp tới, trên gương mặt không lộ vẻ bất thường nào khác. Lúc này Tư Úy đã điều trị xong, theo y trở về gian phòng ở tầng trên. Sáu vị đệ tử nội môn ở Phù Tang đã tề tựu đủ, Vân Lâm đến giao lại số trích phẩm trong nhiệm vụ lần trước cho Khưu Kinh Vị rồi dẫn đệ tử rời đi.

Khưu Kinh Vị ngoắc Tư Úy lại, bộ mặt cười ôn hoà lại lộ ra, y xoa đầu cậu:

"Úy nhi, ngươi trị thương đã khá hơn chưa?"

Tư Úy tràn ngập ủy khuất trên mặt, hướng vào lồng ngực y cọ cọ như một con mèo nhỏ: "sư tôn, ta còn đau."

Y không đáp, hôn lên má cậu một cái rồi truyền lại một khẩu pháp cùng kiếm pháp, cũng không có chỉ dạy thêm. Sáng sớm hồm sau, cả đoàn người lên đường đến đỉnh Minh Kính tham gia đại hội Tản Tu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net