Chương 15: Mở trận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khưu Kinh Vị nhẹ nhàng đặt thân thể Tư Úy ngồi an ổn trên giường, y duỗi tay mô phỏng từng đường mi cánh môi cậu, gương mặt nhu hoà đi mấy phần. Cái hành động ngớ ngẩn hiện tại khiến y bật cười chế giễu, vì cái gì y lại làm những trò tiểu xảo lừa con nít này? Khưu Kinh Vị ôm lấy thân thể Tư Úy, một luồng linh lực cuồn cuộn chảy vào cơ thể cậu, qua từng huyệt vị đến đan điền.

Thẳng đến khi gương mặt xám ngoét của Tư Úy thoáng có lại một chút huyết sắc y mới đỡ cậu nằm xuống. Y tựa đầu lên gối mặt đối mặt cùng Tư Úy, miệng y lẩm bẩm một tràng âm thanh xì xào khó hiểu nghe thực quỷ dị. Trong chốc lát, trên trán Tư Úy xèo xèo cháy bỏng khắc lên hình đoá hà hoa* rơi. Ấn ký chu sa này viền đỏ tươi như vẽ, bằng phẳng nằm ở phần trung tâm về đầu lông mày phía trên, càng nhìn càng phong tình quyến rũ.

*Hà hoa: hoa sen.

Trên vai trái của Khưu Kinh Vị cũng xuất hiện một vết tương tự. Ấn ký chu sa này chính là một trận pháp kết nối tâm linh cùng thân thể của hai người với nhau, đương nhiên người thiết lập trận sẽ kiểm soát người bị chú. Y hài lòng ôm Tư Úy vào lòng, chậm rãi khép mi mắt nghỉ ngơi, linh lực trong người điều hoà làm giảm đau đớn cho Tư Úy không ít.

Sớm đến, Tư Úy nặng nề mở mắt. Đập vào mắt cậu là gương mặt tinh xảo của Khưu Kinh Vị, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng híp lại thành một đường, hô hấp bình ổn. Cậu nhìn chằm chằm vào mặt y, môi nhếch lên.

"Tỉnh rồi?!"

Khưu Kinh Vị thình lình hỏi khiến Tư Úy giật mình, cậu chột dạ nhắm tịt mắt lại chui vào lòng y. Tiếng kêu biếng nhác vo ve như muỗi:

"Sư tôn."

Tư Úy lúc này mới phát hiện tay chân mình căn bản đã quấn chặt lên người Khưu Kinh Vị như một con bạch tuộc, cậu lập tức điều chỉ tư thế. Đầu mày vừa động liền truyền đến một trận tê dại đau nhức, Tư Úy trợn trừng mắt:

"Sư tôn, trán của đồ nhi làm sao vậy?"

Khưu Kinh Vị nhìn cậu một lúc rồi rót đầy một ly trà đưa đến, Tư Úy soi bóng mình trong làn nước, "cái ấn ký chu sa này là..."

"Là trận pháp, nếu linh trận không mở ngươi e rằng không còn ngồi soi mình lúc này."

Khưu Kinh Vị chỉnh trang rồi ra ngoài bỏ lại Tư Úy ngây ngốc trên giường. Cậu bò ra khỏi giường, nhanh chóng hướng đến sảnh Huyền Vũ, thời gian nửa nén hương nữa là ải hai và ải ba bắt đầu. Vì một lí do nào đó mà bí cảnh sẽ mở sớm nửa tháng, một tuần trăng*.

* Tuần trăng thường được dùng với nghĩa một, tức một tháng (chữ Tuần được dùng nghĩa 3, tức nghĩa là đầy, tròn) Tuần trăng là tròn 1 kỳ trăng (Thượng tuần - từ 1 đến 10, Trung tuần - từ 11 đến 20 và Hạ tuần - từ 21 đến 30 hàng tháng).

Người dưới sảnh đài tụ thành đám, họ nhìn chòng chọc thanh y thiếu niên trên Huyền Vũ đài. Hai đạo ánh mắt giao nhau, thanh y thiếu niên kia đá bay gã đàn ông đã ngất xỉu trên đài xuống đất rồi phi thân đến trước mặt Tư Úy. Cậu ngây người:

"Thư Quân huynh... Huynh..."

Thư Quân chính là thanh y thiếu niên trên đài ban nãy, hiển nhiên vừa rồi hắn là cướp thẻ ngọc của gã kia. Trong lòng Tư Úy nhảy một cái, nguyên tác Thư Quân này khá mờ nhạt nay sao lại tạo phản? Thư Quân cau mày nhìn chằm chằm ấn ký đỏ tươi trên trán Tư Úy, khó hiểu hỏi:

"Ấn ký chu sa trên trán ngươi là người nào tạo?"

Cậu cười trừ, "Là sư tôn của ta tạo. Y nói nếu không tạo ấn ký này có thể ta đã chết."

"Phù Tang môn Tử Diên chân quân Khưu Kinh Vị?"

"Ừ."

Thư Quân trầm ngâm một lúc lâu sau thì cười. Hắn nắm thẻ ngọc trong tay, "ta đã có thể vào bí cảnh."

"Chúc mừng huynh."

Tiếng chuông vừa vang, Tư Úy đạp gió nhảy lên. Trong lòng cậu nhộn nhạo, một đám người tranh chấp cướp đoạt năm thẻ ngọc trên đài cao. Hỗn chiến, kẻ thương tích người đắc chí, giới tu chân này giết người đoạt đồ là chuyện hiển nhiên. Cậu nhanh chóng bắt lấy thẻ ngọc trên cao rồi rời đài, nội thương trong người đã khỏi phân nửa cũng không khiến Tư Úy chật vật lắm.

Ngưng Thần và Khưu Kinh Vị một bên quan sát đài đấu, một bên quan sát Tư Úy. Ngưng Thần nhíu mày quay về phía Khưu Kinh Vị, hắn hỏi:

"Sư đệ đặt trận pháp trên người Tư Úy?"

Khưu Kinh Vị cười. Hắn lại tiếp lời, "Nếu đệ sợ hắn phản bội thì trực tiếp giết là được. Cần gì phải trói buộc như vậy? Sau này đệ có thể bị thương chính mình."

"Nó chỉ là một đứa trẻ ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net