Chương 16: Bí cảnh Huyền Thiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉ thí kết thúc, Dụ Tông Phong Khải Hạ Trí, Khang phái Tư Mộ Lưu Hoài, Đan Chấn Phù Tang Tư Úy, Hoàng Thanh Dương Chiến Thư Quân, Lôi Tự Ca Nhĩ Chánh Giác, Hỉ Sâm Minh Tư Tề Lăng. (Cách viết tên như sau: tên tông môn + tên phong hoặc tên chủ của tiểu môn + tên chữ hoặc hiệu môn đệ. Vd: Đan Chấn trong Đan Chấn Tông, Phù Tang môn, Tư Úy = Đan Chấn Phù Tang Tư Úy.) đều là những kẻ được chọn tiến vào bí cảnh. Một tuần lễ nữa bí cảnh mở ra, mỗi người đều có một sứ mệnh của riêng mình, kẻ tranh người đoạt, ngươi lừa ta dối, kinh hãi không thôi. Trong bí cảnh Huyền Thiên có ba đạo kiếm tụ một ngàn năm linh lực, sớm đã khai linh thức. Kiếm chọn chủ nhân, nằm ở ba vùng thượng, trung và hạ của nhánh sông Ti Bỉ. Hoạt cảnh nay có lệnh thu về Linh châu Khải Thiết Huyền Thiên, ba viên châu toạ ở đỉnh Ngu Sơn. Ba người đem ra được Linh Châu sẽ tiến vào ải sau cùng của Tản Tu đại hội. Trong bí cảnh, không có nguyên tắc. Sống chết đặt trên cán cân, tình thế hung hiểm khó lường.

"Úy nhi, ngươi theo vi sư." Khưu Kinh Vị hơi nâng cằm nhìn về phía Tư Úy và Thư Quân, y phe phẩy triết phiến ung dung rời đi. Tư Úy cũng không chậm trễ đi theo phía sau y, một sư một đồ đi dọc suốt hành lang cửu khúc. Khưu Kinh Vị dừng lại bên một ao sen, phiến bèo dè dặt men theo dòng nước quấn vào gốc sen, có vài con cá vàng bơi lội dưới nước chốc chốc quẫy đuôi.

Tư Úy cau mày chỉ cá trong ao, "ai nuôi cá ngu thế này? Đem thả ngay vào ao sen." Khưu Kinh Vị vỗ trán Tư Úy, giọng điệu không chút lung lung lay:

"Vi sư bỏ nó vào trong đấy."

Nước hồ xanh sóng sánh một mảnh quanh ao lặng lẽ như tờ. Cậu ngây ngô nhìn chằm chằm mấy con cá, Khưu Kinh Vị ngừng chốc lát lại tiếp:

"Cá chép vượt long môn. Ngươi bản tính không xấu, vi sư lo ngươi vào bí cảnh bị người ta tính kế."

"Sư tôn yên tâm. Đồ nhi sẽ tự có cách." cậu quả quyết, trong lòng âm thầm tính toán đường đi nước bước. Khưu Kinh Vị bắt lấy cổ tay cậu, kéo cậu sát đến gần, triết phiến mở rộng che đi đôi môi xinh đẹp của y. Y cúi xuống hôn lên ấn ký chu sa trên trán Tư Úy, không biết là ảo giác hay không mà Tư Úy có cảm giác đầu lưỡi y đảo loạn mô phỏng ấn ký trên trán cậu, mặt Tư Úy đỏ hồng nóng bừng lên một trận lửa.

Ngày mười lăm tháng ba, tiết trời thanh minh. Bí cảnh Huyền Thiên mở.

Tư Úy cùng năm vị đệ tử các tông môn tiến vào trong, hoa cỏ lay động rào rào, gió rít gào không ngừng. Tư Úy vừa đặt chân vào đã thất lạc những người khác, cậu men theo trí nhớ đến bên cánh rừng phía tây, nơi thượng nguồn dòng sông Ti Bỉ, trong nguyên tác thì công tử Tư Úy lấy được thần kiếm này. Thần kiếm cắm giữa dòng, nước chảy ào ào khó mà bơi qua được, Tư Úy mắc lấy dây leo ở hai bên bờ, nhảy phốc lên đấy mà đi. Thần kiếm này gọi là Xích Can kiếm, thân kiếm long vân quang loã tinh xảo, ánh vàng kim loé lên loá cả mắt. Rút kiếm dưới cái áp lực nước này bất khả thi, cậu ngồi phía trên, tư thế thiền tịnh, linh lực chảy ào ào truyền xuống thanh kiếm, Xích Can kiếm loé sáng rồi bắt đầu động đậy, nó ào ào bay lên nằm gọn trên đùi Tư Úy. Xích Can kiếm trong nguyên tác chính là thánh kiếm Tư Úy dùng để cắt đứt sợi tơ Khưu Kinh Vị nối lại cùng nguyên thân. Cậu không suy nghĩ nhiều nữa, đạp dây rời đi, trong Hàng Thuyên bảng có phương pháp dung hạp kiếm, dung luyện nó cùng Thương Thành của cậu thì uy lực sẽ tăng gấp bội. Thu Xích Can vào người, cậu tiếp tục băng cánh rừng phía tây đến ngọn Ngu Sơn. Hoa cỏ trên đường tuy đẹp nhưng độc, vô tình đánh thức sẽ tai vận chẳng lành.

Trên Ngu Sơn đỉnh, Hạ Trí tay nắm chặt chuôi kiếm, gã ôm ngực thở hồng hộc, đáy mắt lạnh lẽo nhìn kẻ trước mặt. Lưu Hoài cười cợt nhả, một đạo kim châm bắn ra, chỉ nghe tiếng "keng" một cái, mặt Lưu Hoài biến sắc. Thư Quân đâm kiếm xuyên ngực gã, hắn quan sát từ lâu đã có cơ hội ra tay, kiếm lạnh lẽo phá nát trái tim gã rạch thẳng xuống đan điền. Lôi linh châu trong phiến băng thức tỉnh, luồng tia sáng bắn ra khiến mặt đất rung chuyển uỳnh uỳnh. Thư Quân nhìn về phía Hạ Trí, mày xếch lên:

"Còn đi được không?"

Hạ Trí vội gật đầu, chống kiếm đứng lên. Lôi linh châu dường như cảm nhận được hương vị của máu, khối cầu sáng tụ lại lao vun vút đến bên cạnh xác của Lưu Hoài hút cạn linh khí của gã đến khi thi thể còn là một bộ xương khô trắng hếu. Hạ Trí tái mặt, gã cùng Thư Quân ném ra hai tấm phù phong toả cả đỉnh núi, hai kẻ trên đỉnh bày trận phong ấn pháp lực linh châu kia. Sau hơn nửa ngày giằng co, Thư Quân cùng Hạ Trí thành công áp chế Lôi linh châu thu vào túi càn khôn của Thư Quân. Trên đường đi, Tư Úy gặp Tề Lăng giao đấu cùng tam vĩ yêu hồ, con yêu hồ kia thân hình nóng bỏng, trướng sa trên mặt mỏng manh mị hoặc. Ba cái đuôi trắng muốt của nó cuốn chặt lấy tay chân Tề Lăng, y lẩm bẩm niệm chú, tia lửa xoẹt xoẹt bắn tung toé. Cậu nhẹ nhàng đáp xuống đất, ném ra tấm phù dắt ở thắt lưng về phía Tề Lăng, y lập tức chặt đứt đuôi yêu hồ thoát thân. Con yêu hồ đau đớn co quắp trên mặt đất hoá lại hình dạng nguyên bản là con hồ ly màu trắng. Tư Úy dùng kiếm định đâm nó, nó kêu lên:

"Tu giả, tha cho ta. Ta sẽ báo đáp ngài bằng thánh vật hoả yêu hồ."

Cậu thu Thương Thành vào vỏ, im lặng nhìn nó. Nó há miệng nhả ra một viên hoả châu rực cháy, bên tai nghe tiếng lửa cháy tách tách. Hoả linh châu?! Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt, chi nhân chi diện bất chi tâm, Tề Lăng đạp đất phi thân về phía trước hướng phiá đan điền của Tư Úy lao đến. Trướng sa của hoả hồ che chắn trước người cậu, chỉ nghe thấy mùi thịt cháy khét lẹt và tiếng hét u oán của Tề Lăng. Lấy oán báo ân, khốn kiếp. 
Tư Úy dẫn một luồng ánh sáng vào mi tâm hoả yêu hồ, nó ngoan ngoãn nằm phủ phục xuống đất mặc cậu thu về càn khôn làm sủng vật. Hoả linh châu thu lại cũng ngoan ngoãn như đứa bé, không thiêu đốt lung tung. Lúc đó cậu nghe tiếng hệ thống báo.

[Hệ thống: cảnh báo, Tam Hoàng lão giả xuất hiện. Phó bản boss không có mặt ký chủ, ký chủ có muốn trở ra trước thời hạn?]

"Tam Hoàng lão giả? Được. Ta sẽ trở ra"

Trong nguyên tác, Tam Hoàng lão giả có một chấp nhi tử là thánh tử ma giới, gã là xà yêu vương đoạt xá Tần Giang Quý lần trước bị Khưu Kinh Vị giết chết. Lần này Tam Hoàng lão giả là đến trả cừu hận này lại cho Khưu Kinh Vị?!

Trong lúc đó, Khưu Kinh Vị cùng các vị tông chủ, phong chủ các tông phái tề tựu tại Huyền Vũ đài đang tỉ thí cùng Tam Hoàng lão giả ma giáo. Lão ta giáp phục kim tuyến bọc thân, gai độc lỉa chỉa trên hộ giáp, Tán Thần yêu thú* oai vệ nằm phủ phục trên Huyền Vũ đài cùng lão. Ngưng Thần cùng Khưu Kinh Vị ngồi một bên, Hí Cảnh ngồi một bên còn lại, chăm chú nhìn Tam Hoàng lão giả kia. Một chưởng xuất ra, trăm người bắn ra ngoài nằm sóng soài dưới đất, thổ huyết. Tam Hoàng lão giả cười ngả ngớn, ngón tay lưu động vuốt tấm lưng sần sùi thô ráp của sủng vật, nói:

"Bản toạ đến tìm Tử Diên chân quân, những kẻ không liên quan tốt hơn hết tránh ra."

Khưu Kinh Vị gập triết phiến trên tay bay lên đài, y nhướng mày nhìn Tam Hoàng lão giả, "Tam Hoàng tiền bối, có gì chỉ giáo?!"

"Tử Diên chân quân, không dám, không dám. Ngay cả Tu Dục Chân, chấp tử của bản toạ ngươi cũng dám động thủ, bản toạ làm sao dám chỉ giáo ngài."

Ai cũng nghe ra cái ý tứ châm chọc trong lời nói của lão, thần sắc họ chậm rãi nhu lại. Khưu Kinh Vị giương môi cười nhàn nhạt, "Nếu đã không có gì chỉ giáo, vãn bối đành thất lễ rời trước.", y duỗi tay cầm triết phiến phe phẩy trước ngực, xoay lưng chuẩn bị rời đi. Tam Hoàng lão giả đen mặt nhảy lên, hạ một chưởng về phía Khưu Kinh Vị. Trong chớp mắt, triến phiến của Khưu Kinh Vị trồi lên ba lưỡi dao sắc lẻm cắt về phía tay lão. Hai đạo linh khí cùng ma khí va chạm nhau nổ tung toé, y cười trào phúng:

"Tử Diên xin chỉ giáo cho trưởng lão."

Sắc mặt trăm người tái mét, Tử Diên chân quân này ngông cuồng, ngạo mạn đến thế. Tam Hoàng lão giả là trưởng lão ma giáo, lão bách chiến bách thắng nổi danh trên chiến trường Can Lộc, trước nay không hề có đối thủ. Lão cười to:

"Tốt, tốt lắm. Vậy bản toạ xin lĩnh giáo chân quân."

Lão phóng ra ba ngân châm kịch độc về phía Khưu Kinh Vị, y lại dễ dàng né tránh được. Y thân thủ nhanh như chớp xuất hiện sau lưng Tam Hoàng lão giả, một chưởng đánh chết Tán Thần yêu thú của lão, lão trừng lớn mắt. Phía trước phóng đến hơn chục ngâm châm, phía sau bay đến tung toàn lực đánh về phía Khưu Kinh Vị.

Lúc này Tư Úy mang Hoả linh châu ra khỏi bí cảnh, thời gian dư lại ba nén hương. Cậu vừa vặn nhìn thấy cảnh kia, Tư Úy cả kinh phi thân ra đỡ một chưởng cho y. Y lúc này đã chuẩn bị một chưởng giết chết Tam Hoàng lão giả nhưng lại bị hành động của Tư Úy làm giật mình. Ngân châm bị y chắn lại rơi đầy đất, ngón tay thon dài kia bắn ra năm đường kim mang theo kim tuyến chỉ đâm vào lồng ngực của Tam Hoàng lão giả. Một siết kích lực bạo phát trái tim lão nổ tung, thân thể xé ra năm mảnh.

Y duỗi tay nâng Tư Úy lên, cậu lúc này tranh thủ mấp máy môi:

"Sư tôn không sao là tốt rồi."

Vừa dứt lời, cậu ho khan, khạc ra một búng máu rồi ngất đi. Khưu Kinh Vị nét mặt cứng đờ cũng phun ra một ngụm máu tươi. Trận pháp ràng buộc này cư nhiên làm cả hai cùng bị thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net