Chương 18: Đại mưu kế (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Úy thấy thân mình nhẹ hẫng, cậu nằm ở một bãi đá chênh vênh lởm chởm, mỏm đá thoạt nhìn chẳng vững chắc mấy. Mùi biển tanh mặn vị cá và muối sộc vào mũi, Tư Úy lẳng lặng phóng tầm mắt về phía xa, cậu chỉ thấy sớm chớp bò ngang trời rền vang khắp chốn. Thân ảnh Khưu Kinh Vị trên mỏm đá phía xa xa kia làm cậu cảm thấy bóng dáng y thật cô độc. "Tư Úy" chỉ thấy nguyên thân (Tư Úy trong nguyên tác) tiến đến gần Khưu Kinh Vị, đuôi mắt hoa đào của hắn xếch lên phong trần, hắn nói:

"Sư tôn, ta vừa tỉnh lại đã không thấy ngươi đâu. Ngươi đến đây làm gì thế?"

Khưu Kinh Vị nhàn nhạt nhìn hắn, y vô thức đưa đôi tay đến bên mái tóc xoã tung của hắn muốn vuốt lại thôi. Cái tư thế nửa nửa chừng chừng ấy khiến cậu cảm thấy thật gượng gạo, vì một lí do nào đó như một giọng thôi thúc cậu chạy về phía bọn họ. Vừa chạy bạt mạng, "Tư Úy" vừa gào:

"Sư tôn. Sư tôn"

Khưu Kinh Vị không có vẻ nghe thấy cậu, khoé môi y giương cao lên cười tự giễu. Cánh tay đang treo lơ lửng trên không trung của y buông thõng xuống, đoạn y nói:

"Úy nhi, sư tôn sau này sẽ không phiền đến ngươi nữa."

Tư Úy trong nguyên tác biểu cảm cứng đờ, hắn miễn cưỡng kéo các cơ miệng tạo ra nụ cười giả dối, "Sư tôn, ngươi đang nói gì vậy? Ngươi cả đời đều phải ở bên ta mới phải. Nói sai rồi. Phải phạt."
Hắn vừa dứt lời liền tháo dây lụa bạc buộc trên tóc Khưu Kinh Vị xuống, cột vào cổ tay cả hai. Tư Úy nguyên tác đẩy y rơi xuống, hắn khom mình cúi nhìn Khưu Kinh Vị treo bên vách đá treo leo, bàn tay hắn cùng Khưu Kinh Vị gân cốt nổi phình lên như rễ cổ thụ, đỏ chen tím gần như phế bỏ. Khưu Kinh Vị cười, y cười đến tâm can tê liệt, tức thời cắt đứt dây lụa. Thân mình y rơi xuống mỏm đá lởm chởm nhọn hoắc chỉa lên kia tan nát, dải lụa tinh xảo trên tay Tư Úy lất phất bay trong gió.

Cậu bất lực gục xuống đất, càng cách càng xa. Căn bản là không thể nào chạm tới được. Tư Úy trong nguyên tác kia cười gằn từng tiếng rồi rống to lên như trút cả nỗi lòng. Tóc huyền bay tán loạn, hắn bước đi thất thểu như một cái bóng, không quay lại phía sau. Cả khung cảnh sụp đổ, Khưu Kinh Vị đến trước mặt cậu, ôn nhu xoa đầu cậu, gọi:

"Úy nhi."

Cậu ngửa mặt lên nhìn y, y lại cất giọng, "vô dụng. Thật nhục nhã.", Tư Úy giật mình, cậu thoáng trong đầu một suy nghĩ "sư tôn, ta đã rất vô dụng sao? Có phải ta không hoàn thành tốt chuyện của sư tôn giao cho ta nên sư tôn mới giận dỗi không?"

Cậu nắm lấy vạt áo y, lắc đầu, "không, sư tôn. Ta không vô dụng. Ta luôn bảo vệ ngươi tốt.", Khưu Kinh Vị kia cười lớn, quát:

"Úy nhi, ngươi thật tội nghiệp."

Tư Úy rùng mình, cậu cau có nhìn gương mặt quen thuộc kia, cậu tức giận! Tư Úy nắm lấy Thương Thành bên hông, quơ loạn xạ muốn đâm y. Rốt cục khi Thương Thành đâm vào lồng ngực Khưu Kinh Vị kia, cậu bàng hoàng. Y quỳ sụp xuống đất, gương mặt y như bi như hỉ lại chật vật và thống khổ nói:

"Úy nhi, tại sao?..."

"Không, ta không cố ý...", cậu lùi lại ba bước, rút bội kiếm ra khỏi ngực y. Khưu Kinh Vị đè miệng vết thương, y thảng thốt:

"Nghịch đồ. Ngươi chính là cố tình."

...

Cả Huyền Vũ đài là một mảnh xôn xao, ba đạo ánh sáng kia hai đạo yếu ớt một đạo sáng hừng hực. Hoả linh châu như vừng dương cháy rực nghe tiếng lách tách lách tách, cả Tư Úy, Thư Quân và Hạ Trí toàn thân đều đã toát mồ hôi lạnh, ấn đường đen sậm khó coi. Miệng họ lẩm bẩm những câu đứt quãng, kẻ vui sướng điên người, kẻ lại bi thống không thôi. Lôi linh châu cùng thủy linh lâu loe loé sáng, Hạ Trí cau chặt mày, Thư Quân tóc mai phủ một tầng sương.

"Tâm ma phản phệ nuốt chửng họ mất.", cả Huyền Vũ đài xôn xao cả lên. Hạ Trí và Thư Quân đồng thời phun một búng máu tươi, họ tỉnh. Tư Úy không có dấu hiệu thanh tỉnh, Hoả linh châu càng cháy càng mãnh liệt, sáng càng thêm sáng. Ấn ký chu sa trên trán y loé lên, Khưu Kinh Vị lại cứng đờ như pho tượng tạc ngồi ở ghế. Chưa đầy một nén nhanh, cậu tỉnh, Khưu Kinh Vị hoàn hồn.

... Sư tôn lại ăn gian rồi. Tư Úy lắc đầu thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net