Chương 2: Phát hiện động trời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khưu Kinh Vị thờ ơ liếc mắt đánh giá từ đầu đến chân đại đệ tử Đan Chấn Tông này của y, người kia một thân huyết sắc ngoại bào phiêu dật, mi mục thanh tú, bất quá tuổi đời còn nhỏ nên vóc dáng vẫn chưa cao lớn thấy rõ. Tư Uý nheo nheo mắt đợi lệnh khiến gương mặt cậu méo xệch, nhìn mỹ nam tử kia đang lâm vào trầm mặc, cơ hồ cậu có chút rối rắm. Do dự một chút, Tư Úy vươn tay bắt lấy ống tay áo người đối diện kéo kéo, "sư tôn".

Khưu Kinh Vị nhướng mày, như nhớ ra điều gì, y vội nói:

"Úy nhi, vi sư đem ngươi đến gặp một người. Y là yêu tu, vi sư muốn ngươi ở tạm một vài ngày tìm hiểu kỹ về kẻ đứng sau người này là ai."

Tư Úy mờ mịt gật đầu khe khẽ, cậu hướng Khưu Kinh Vị "Ừ" một tiếng rồi lui bước lại về phía sau. Sư tôn giao cho y nhiệm vụ này tuy không khó nhưng y là kẻ vừa xuyên qua, có chút sợ hãi đi? Khưu Kinh Vị tùy tiện sờ sờ đỉnh đầu cậu một chút rồi lại đem cả hai kéo vào sương mù dày đặc. Bước chân căng thẳng theo sát bóng lưng người kia, trước mắt Tư Úy dần hiển hiện ra một toà nhà nguy nga kín cổng cao tường, cậu thầm thở dài, lắc đầu cảm thán. Sư tôn tột cùng là bán ta cho kỹ viện mà.

Khưu Kinh Vị xoay người nhìn tiểu hài tử mười ba tuổi nho nhỏ sau lưng mình, hắn sủng nịch nhào nặn hai bên má cậu, sau đó gõ vài tiếng lên cánh cửa gỗ nặng trịch được phủ một lớp sơn đỏ son mịn mượt.

"Đến ngay đây!"

Mơ hồ truyền ra một âm thanh vo ve như tiếng muỗi của một nữ nhân, cánh cửa kia cũng kẽo kẹt kêu vài tiếng rồi mở he hé ra. Tư Úy nhìn hắn không nhanh không chậm đưa cho đại nương kia một phong thư đơn bạc rồi tiếp lời:

"Đan nương, phiền ngươi báo với Tần phong chủ một tiếng có Khưu Kinh Vị ta đến thăm."

Ả đàn bà Đan nương kia dáo dác đảo cặp mắt xếch loè loẹt bột phấn xanh đỏ hết nhìn Khưu Kinh Vị lại liếc Tư Úy. Chẳng mấy chốc, ả nhanh nhảu lắc mông tiến vào đình viện, Tư Úy cau mày nói:

"Sư tôn, này..."

"Ngươi chỉ cần tra ai đứng sau Tần Giang Quý thì lập tức trở về, vi sư nuôi ngươi từ năm ngươi bốn tuổi. Sẽ tuyệt đối không cho ngươi tiến vào động nhền nhện gặp nguy."

Cậu cúi đầu muốn nói mà lại thôi, lời đến đầu môi lập tức nuốt trở vào bụng vì Đan nương đã trở lại. Ả đàn bà lần này lồ lộ cả thân hình lai giữa rắn và người, cặp ngực của ả căng đầy còn vướng ti tí vảy rắn nhìn đến ghê người. Ả mở rộng cánh cửa thè lưỡi đo đỏ mảnh dài kêu "xì xì", với một giọng ngả ngớn:

"Tử Diên chân quân, phong chủ mời ngài cùng y vào."

Khưu Kinh Vị hơi gật đầu hướng ả ta một chút rồi tiến vào trong, cậu hiểu ý cũng tiến sát theo sư tôn vào trong. Cái không khí âm u, ẩm mốc còn phảng phất mùi hôi thối từ cái xác bốc mùi bên cạnh làm dạ dày non nớt quặn lại liền nôn thốc tháo để những thứ chất nhầy bẩn thỉu tuôn ra từ miệng và mũi bắn đầy đất, cậu cảm giác buốt rát từ mũi và mắt trái tê dại thấm nhuần vào đầu óc.

Đan nương "xì xì" thè lưỡi liếm lên mặt cậu, đôi đồng tử đen bóng ẩn một tia cười, "Tiểu công tử, Đan nương dìu cậu vào trong nhé?". Không đợi cậu trả lời, Khưu Kinh Vị đã nắm lấy cổ tay cậu kéo vào trong ngực, y vươn tay xoa đi vết bẩn trên môi Tư Úy, khẽ cười.

"Đan nương có lòng. Sư tôn như ta sẽ chăm sóc y cẩn thận. Phiền Đan nương dẫn đường."

Ả gật gật đầu hướng đình viện trườn đến, Khưu Kinh Vị vỗ nhẹ lên vai cậu, y cúi đầu thì thầm vài câu gì đó vào tai Tư Úy, cả vành tai cậu nhuốm hồng.

Tần Giang Quý là một gã đàn ông béo ục ịch cùng cái đầu trọc lóc nhẵn bóng, tử mãng bào trên người lão lay động trong gió, hiển nhiên, lão đang cho cá ăn thoạt nhìn thật hiền hoà. Khưu Kinh Vị dẫn cậu đến bên hồ, giọng lão Tần Giang Quý khản đặc:

"Tử Diên chân quân, khách quý hiếm có. Tần mỗ rất lấy làm vui mừng. Chẳng hay vị tiểu công tử này là..."

Tần Giang Quý vừa nói vừa nhìn Tư Úy, Khưu Kinh Vị đạm bạc cười một tiếng, xoa đầu cậu, y tiếp lời.

"Tần phong chủ quá lời, vinh hạnh cho ta. Đây là đại đệ tử của bản tôn, y gọi Tư Úy".

"Tần phong chủ an hảo", Tư Úy theo lễ cúi người.

"Rất có khí chất. Tốt. Tốt.", lão cười lớn mấy tiếng, hàm răng trắng hớn cũng toe toét. Truyền hộp nhỏ đến tay Tư Úy, đoạn, lão lại nói tiếp:

"Tư công tử, công tử cho cá ăn giúp Tần mỗ chứ?"

"Tiền bối quá lời. Là việc tiểu bối nên làm", cậu cười. Lại nhìn hộp gấm nho nhỏ trên tay, bên trong là từng miếng thịt người băm nhỏ bên trên còn lẫn vài con giòi. Đồng tử cậu co rút, hất tất cả những thứ kinh tởm trong hộp vào hồ rồi nhanh tay trả lại hộp cho lão.

Khưu Kinh Vị một bên trông thấy cảnh này khẽ co giật khoé miệng, y lại cười cười, "Tần phong chủ, toà điện của bản tôn gặp chút sự cố. Thiết nghĩ giao tình giữa chúng ta cũng không quá nghèo nàn. Không phiền Tần phong chủ trông coi tiểu đệ tử của ta ít hôm?"

"Chân quân khách khí. Tần mỗ dĩ nhiên nguyện ý, cô độc ngần ấy năm cũng có tiểu tử này bầu bạn thì tốt rồi."

Tư Úy đứng một bên đen mặt, ánh mắt cậu ý tứ nhìn sư tôn, trong thâm tâm không ngừng thét gào.

Sư tôn, toà điện kia là ngươi đốt lại còn mồm miệng đẩy khéo. Ta phát hiện ngươi thực sự là tên tu sĩ da mặt dày nhất từng thấy.

Nói đoạn, Khưu Kinh Vị quay lại hắng giọng nhắc nhở cậu, "Úy nhi, ngươi tạm thời lưu lại chỗ Tần phong chủ nghỉ tạm. Vi sư sẽ đón ngươi về khi thời cơ thích hợp".

Tư Úy phối hợp gật đầu, cậu nhìn Khưu Kinh Vị một thân bạch y phiêu phiêu vận khí cưỡi gió đạp mây bay đi. Lại cùng Tần Giang Quý một bên cười đáp lễ nối gót lão đi thăm thú.

Thông báo: truyện có một số nội dung bạo lực, sex kinh dị. Độc giả cân nhắc khi đọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net