Chương 8: Vong Hư Xuất Giả quỷ tân lang rước dâu (trung - 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống, cái tư vị bí ẩn nhập nhoạng len lỏi đến từng ngóc ngách của trấn Bách Tuyền này, tiếng kẻng gõ oanh oanh vang lên trong góc xóm nho nhỏ quạnh quẽ:

"Canh ba lạnh giá

Trời hanh vật khô

Cẩn thận củi lửa"

Trận gió đêm mang theo cái lành lạnh oà vào khung cửa sổ gỗ son xinh đẹp còn lung linh nến thắp sáng. Cái ánh nến xảo diệu rọi khắp căn phòng, bốn phía cửa treo chữ "hỷ" diễm lệ, cảnh vật chìm vào huyết sắc như một đoá hồng kiêu sa. Thân ảnh thanh thoát khoác lên mình bộ giá y xinh đẹp, khăn uyên ương che đi gương mặt tân nương, táo đỏ trong bàn tay đặt lên đùi.

Tân lang huyết y tinh xảo nâng lên hai ly rượu giao bôi (hợp cẩn giao bôi) tiến lại phía tân nương, khoé môi y giương lên một vòng cung hoàn hảo. Lúc này, cửa phòng tân nhân bật mở, cơn gió gào rú ùa vào phòng, đôi tân nhân kinh hãi ôm lấy nhau đưa mắt nhìn thân ảnh nam nhân hắc bào chỉ vàng thêu vân long đạp ánh trắng tiến vào trong. Trên gương mặt nam nhân kia đeo một giả diện (mặt nạ, có truyện ghi là "đại diện". Bạch Cư Dị có câu thơ "Triển mi chỉ ngưỡng tam bôi hậu, Đại diện duy bằng ngũ tự trung". Chứng minh cho điều này) bằng bạc lạnh lẽo che khuất nửa mặt, trong chớp nhoáng y ôm lấy giá y tân nương trên giường cưỡi gió bay đi. Tân lang cúi đầu chạy ra cửa, trên môi mạt tiếu cười lạnh. Kế hoạch xem như đã thành công một nửa.

"Khách quan, vị tiểu công tử kia...", từ trong bóng tối thò ra gương mặt kinh sợ của gã tiểu nhị họ Trương, gã đưa mắt đánh giá người kia một lát rồi ngậm miệng. Tân lang nọ nguyên lai là Tử Diên chân quân Khưu Kinh Vị của Đan Chấn Tông, vị tân nương kia dĩ nhiên là đại đệ tử của y, Tư Úy. Khưu Kinh Vị khoát tay, y xoay người trở về giường nghỉ ngơi, gã họ Trương cũng biết điều lui về gian dưới.

Lúc này, Vong Hư Xuất Giả quỷ tân lang đã mang "tân nương" Tư Úy kia về một địa cung ở nhánh sông Cửu Giang Lộ phía đông bắc. Hắn nắm lấy cán cân bằng vàng vén khăn uyên ương kia lên (ngụ ý vừa ý), nhìn gương mặt tân nương không khỏi nhu trán. Tư Úy giả vờ thất kinh lùi lại phía sau, bộ lông thú trải trên tràng kỷ sơn son thếp vàng kia xô ép lại. Vong Hư Xuất Giả trên gương mặt mang ý cười nhàn nhạt, hắn mang một ý niệm trêu đùa tân nương tử của hắn.

"Tiểu nương tử, vi phu thực vừa ý. Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, đêm không còn sớm..."

Tư Úy cau mày nhìn hắn, cậu trầm mặc một lát rồi khẽ cười, "Tân lang, ta thực ra là nam. Ngươi tha cho ta được không?"

"Ồ? Thế thì sao? Vi phu vừa rồi khi ôm tiểu nương tử đã biết. Bất quá, đoạn tụ cũng được. Vi phu sẽ chịu ủy khuất vậy" hắn cố làm ra vẻ suy sụp, đau khổ.

Tiết tháo, cái đệch. Tiết tháo đâu? Thằng cha kia. Cậu một mặt cười hì hì chống đỡ, một mặt âm thầm mang mười tám đời tổ tông cùng thân nhân của hắn ra tỉ mỉ "hỏi thăm thân thiết" một lần.

"Tân lang, ngươi có nhiều tiểu tân nương như vậy, ta dù có chịu cũng không có vui nha..."

Hư Vong Xuất Giả chống cằm thưởng thức tiểu tân nương ranh ma kia một chút mới gật đầu, "vi phu mang ngươi đi nhìn các tỷ muội kia một chút."

____===____

Mặt trời lười biếng lẳng lặng nép sau màn mây, Khưu Kinh Vị lúc này vừa trở ra ngoài men theo rìa ngoại thành tìm đến từng nhánh sông Cửu Giang Lộ tìm kiếm nơi trú ngụ của Vong Hư Xuất Giả quỷ tân lang. Y đến ven nhánh sông phía Tây, truy xét một lúc cũng không tìm được một bóng huyễn trận nào đành quay trở lại khách điếm kia. Trên đường đi, xa xa nghe văng vẳng tiếng kêu cứu của nữ nhân. Khưu Kinh Vị theo tiếng kêu kia tìm đến dòng chảy đông bắc của nhánh Cửu Giang Lộ, nữ nhân y phục rách bươm đang bị hai tên thổ phỉ cường hãn đè trên mặt đất, bọn chúng hì hục xé từng mảnh vải trên người nàng. Y tựa lưng vào tảng đá bên cạnh nhìn đám người kia đang chăm chỉ chuẩn bị xông pha trận mạc, tiếu ý càng đậm.

Nữ tử kia gương mặt thanh thoát căm phẫn nhìn Khưu Kinh Vị, thảm thiết kêu lên: "Công tử, cứu mạng. Tiểu nữ sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài.". Hai tên thổ phỉ trừng mắt nhìn Khưu Kinh Vị, gương mặt thô kệch quê mùa kia cười rộ lên:

"Tiểu tử, ngươi muốn cứu con ả này?"

Y híp mắt, không đáp. Một gã kia lúng túng đứng lên, lao về phía y thét lớn:

"Tên tiểu tử này dám tranh giành nữ nhân với chúng ta. Giết."

Khưu Kinh Vị phe phẩy triết phiến, nhẹ nhàng đẩy linh lực vào, gõ lên đầu gã một cái. Ngay lập tức gã ôm đầu đau đớn co quắp dưới đất. Tên kia thất kinh hồn vía vội vàng đỡ huynh đệ của mình dậy, bạt mạng bỏ chạy. Nữ nhân kia khổ sở kéo mấy tấm vải rách che đi thân thể mình, nàng bò đến bên chân Khưu Kinh Vị ôm lấy vạt áo bào y, giọng run rẩy:

"Công tử, mạng Hân Nghi do ngài cứu. Hân Nghi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của công tử."

"Buông." y buông một chữ rồi nhìn vào bãi đất xa xa bên kia, mùi kết giới huyễn trận nồng nặc. Hân Nghi kia run lẩy bẩy thả vạt áo y ra. Khưu Kinh Vị ném lại một miếng linh thạch thượng phẩm cho nàng, "cầm lấy." vừa dứt lời y tiến về phía bên kia bờ.

Lá vàng phủ kín mặt đất, Khưu Kinh Vị vén áo ngồi xổm xuống, y vươn tay tạt đi lớp lá trên mặt đất. Một hình tròn vành vạnh dần lộ ra, trên từng vòng có hoa văn cùng những dòng chữ kỳ quái. Lẽ nào là huyễn trận thượng cổ? Khưu Kinh Vị dùng linh thức quét qua từng tấc đất xung quanh, cánh cổng mở bằng linh lực ở ngay lòng sông. Nhếch khoé môi, y nhảy xuống sông bỏ lại một mình Tạ Hân Nghi ngờ nghệch ở lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net