Chương 9: Vong Hư Xuất Giả quỷ tân lang rước dâu. (trung - 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Cả khung cảnh như ngập trong bóng tối, khi đôi mắt đã dần làm quen Tư Úy nhận ra trước mặt mình là một quan tài bằng thạch cẩm lạnh băng nằm chính giữa điện, xung quanh là những hình vẽ xảo diệu đẹp mắt, vòng tròn bát quái nằm ở trung tâm. Vong Hư Xuất Giả dẫn cậu đến bên cạnh quan tài, y tỉ mỉ vuốt ve cái nắp bằng đá kia, vẻ mặt đăm chiêu:

"Tiểu tân nương, ngươi có biết đây là gì không?"

Cậu nhíu mày, "Là quan tài."

Hắn hài lòng gật đầu, lại tiếp tục luyên thuyên: "Đây là người ta yêu thương nhất. Tiểu tân nương hỏi ta về những tân nương kia thì đây. Họ đều ở trong này, dòng máu đỏ tươi ấm áp chảy trong này, quả tim run rẩy đập liên hồi trong này, cặp mắt xinh đẹp cũng trong này."

"Ngươi giết họ? Để nuôi cái thứ trong quan tài thạch cẩm này?"

"Ừ, họ là tế phẩm của ta. Chỉ cần đủ ba nghìn quả tim máu của những thiếu nữ thuần khiết nhất thì y sẽ trở về. Ha ha ha."

Tư Úy ghê tởm cái điệu cười của hắn, cái điệu cười hoang dại và tàn nhẫn biết bao. Trong lòng cậu không ngừng dao động, sát ý cũng bốc lên ngùn ngụt. Tư Úy nhìn hắn, nhẹ nhàng bồi một câu:

"Tân lang, ngươi và y có quan hệ gì với y? Kể cho ta được không?!"

Vong Hư Xuất Giả gật gù, đầu óc hắn vấn vương cái bóng hình của người kia, quẩn quanh nơi chóp mũi y là hơi thở nồng đậm của y. Hắn hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, chất giọng khàn khàn cất lên:

"Vào ngày đông trí của mười lăm năm trước, khi ấy tuyết bay lả tả khiến con người ta không chết vì bệnh tật cũng chết vì đói rét. Một đứa bé ăn mày quê mùa hôi hám và dơ bẩn nằm bên vệ đường, nó van cầu người ta cho đồ ăn, bò lết dưới đất và sủa như một con cẩu thấp kém. Lúc đó ta gặp nó thì nó đã quá yếu vì lạnh, ta ôm nó về nuôi. Mỗi ngày cho nó ăn, nhìn nó lớn, mỗi tối nó kéo áo ta, ôm tấm chăn nho nhỏ đến giường ta ngủ, khẽ gọi: "Ca ca, ta ngủ với ngươi."

Mỗi tối khi nó ngủ xong, ta đều ra ngoài tìm một tân nương tử giao hoan. Ta và mấy ả tiện nhân ấy nằm cạnh nó cứ vậy mà cao trào, mỗi lần như vậy ta đều niết lấy cằm nó xoa nắn đến bầm tím. Nó tỉnh lại nhìn ta, đôi mắt ngập nước của nó tràn ngập bi thương nhưng vẫn chỉ nằm bất động nhìn chằm ta. Rồi nó giúp ta giết mấy ả kia, chặt xác,... Nó trở thành thuộc hạ trung thành của ta..."

Có gì đó đè nén lồng ngực Tư Úy, cậu hít thở từng hơi khó khăn. Cậu hiểu nỗi khổ tâm của hắn, hắn vừa đáng thương vừa đáng chết. Cậu ngập ngừng:

"Sau đó thì sao?"

Vong Hư Xuất Giả bật cười, hắn vừa cười nước mắt như hạt châu rơi xuống nắp quan tài, hắn run rẩy bám vào cái "bàn thạch" kia, nhỏ giọng:

"Sau đó thì sao? Sau đó đứa bé ấy lớn, nó theo ta đến khắp nơi giúp ta làm những việc ghê tởm đồi bại ấy. Rồi một ngày khi Dụ Tông xuất môn, tên trưởng lão Hí Cảnh kia chặn đường ta, nó vì ta nhận một chưởng của hắn. Đan điền vỡ nát, kinh mạch đứt đoạn, trái tim lạnh lẽo đang đập thình thịch của nó vỡ nát. Ta bị lão hồ ly Hí Cảnh phục kích..", nói đến đây, hắn gỡ giả diện bằng bạc xuống. Từng vết sẹo lồi lõm xấu xí làm nổi bật con mắt trái của hắn, "Sau đó ta may mắn thoát được, ôm thi thể của nó về đây. Sau đó? Không có sau đó nữa, tiểu tân nương cũng biết rồi đấy."

Tư Úy trầm mặc một lát rồi xoa lên từng vết sẹo xấu xí kia, "ngươi cũng mệt rồi. Đi ngủ đi.". Hắn nhìn cậu một lát rồi dẫn cậu đến hỷ phòng tân nhân ở cuối cung điện, ôm cậu lên giường. Tư Úy kinh ngạc nhìn hắn, tránh thoát khỏi cái ôm chặt chẽ như gọng kìm, "tân lang, ta muốn ngủ một mình."

Vong Hư Xuất Giả úp giả diện bạc kia lên mặt, hắn đẩy cậu nằm xuống giường, chui vào lòng cậu như một đứa trẻ, giọng hắn khan khàn:

"Chỉ một lát thôi."

_______________________________

Khưu Kinh Vị đứng bất động một góc nhìn cái quan tài ở phía tẩm điện, xung quanh nó là một mạng lưới trận pháp tẩy huyết, ánh mắt y ngưng đọng lại như đang nghiên cứu cái gì. Y lấy trong càn khôn một cái bồ đoàn rồi thong thả ngồi thiền ở một góc khuất. Giọng nữ vo ve như tiếng muỗi ở sau lưng y, nàng khẽ gọi:

"Công tử, ngài vào cái ma động quỷ ám này làm gì?"

Khưu Kinh Vị vẫn trong cái tư thế thiền tịnh không ưu không phiền, "Cô nương, cô không nên theo bản toạ vào đây". Hân Nghi cười lạnh, ả ôm lấy thắt lưng y, ngón tay vuốt ve khối ngọc bội kia:

"Tiểu nữ thật sợ"

"Buông", Khưu Kinh Vị nhíu mày. Y lại tiếp lời, "Nếu cô còn tư tưởng này thì nên đi gặp hai tên thổ phỉ ban nãy để chúng an ủi."

Hân Nghi hừ nhỏ một tiếng chán ghét rồi buông y ra, không phải vì ma giáo chủ giao nhiệm vụ cho nàng thì còn lâu nàng mới chịu câu dẫn lên liệt dương này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net