Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Huyền không ngờ rằng mình có thể thành công bắt chuyện với Nguyên Hàn một cách dễ dàng đến vậy.

Quán cà phê Miran là một nơi lí tưởng cho những buổi họp mặt sang trọng và tao nhã, lấy tông chủ đạo là màu vàng kết hợp với những chùm đèn cam nhu hòa tạo cho người ta cảm giác ấm áp và lịch sự. Trong quán thoang thoảng mùi hoa cỏ, gần quầy Bartender có một nghệ sĩ đang chơi Piano. Những bản giao hưởng theo phong cách cổ điển được diễn tấu hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ, khiến Dạ Huyền hơi thẫn thờ.

- Cho một cà phê đen! Còn em muốn uống gì?

Dạ Huyền giật mình. Cô mỉm cười cầm lên thực đơn:

- Vậy cho một smoothy choco!

Người phục vụ nghe xong, hơi cúi người, tay phải để trên bụng, tay trái cho sau lưng, toàn thân mang phong phạm quý tộc.

- Xin lỗi quý khách! Smoothy choco đã không còn nữa! Liệu quý khách có vui lòng đổi sang smoothy straw kèm với mấy lá bạc hà? Vị của nó chắc chắn khiến người thưởng thức!

Dạ Huyền gật đầu, không suy nghĩ nhiều. Nhưng có vẻ Nguyên Hàn khá để tâm, chân mày hắn hơi nhíu lại, rồi sau đó nhanh chóng dãn ra.

Phục vụ không hề chậm trễ, mấy phút sau đã bưng ra một cái khay gỗ. Dạ Huyền nhận lấy chiếc cốc thủy tinh tinh xảo, dùng ống hút nguấy vài vòng, không vội uống. Cô đang chờ đợi đối phương mở lời trước.

Quả không phụ hi vọng của Dạ Huyền, Nguyên Hàn đẩy tách cà phê qua một bên, bắt chéo chân, giọng nói mang vài phần tiếu ý:

- Giới thiệu một chút, tôi là Nguyên Hàn, làm việc trong tập đoàn IT. Còn em?

- Ừm... Tôi là Liễu Băng Băng, là gì chắc anh cũng biết rồi!

Nghe câu trả lời của Dạ Huyền, Nguyên Hàn bật cười:

- Xin lỗi! Tôi không cố ý, nhưng em thật sự nổi tiếng đấy!

Dạ Huyền rất ngại với những màn chào hỏi nhàm chán này, nhất là với người lạ. Nhưng đây là cọng cỏ cho nhiệm vụ của cô, có đeo thêm vài cái mặt nạ nữa chắc cũng không sao.

- Khiến anh chê cười rồi! Lúc đấy tôi bị thù hận làm cho mù mắt, nên mới dẫn đến kết cục này đây!

Dạ Huyền lắc đầu, nở nụ cười như có như không. Nguyên Hàn thấy vậy, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

- Vậy em có muốn MM phá sản không?

MM, chính là công ty của Tiêu Cảnh Trọng và Đông Tiểu Yến.

Dạ Huyền nhướn một bên lông mày nghi hoặc:

- Muốn làm việc đấy, phải vượt mặt ông lớn The Future đã! Anh nghĩ việc này có khả năng?

Nguyên Hàn tựa người vào ghế, tư thái có chút nhàn nhã lười biếng:

- Với em thì không, nhưng với chúng ta thì có thể!

Dù là kẻ ngốc cũng thừa sức biết được thâm ý trong lời nói đó, chứ chưa nói đến một đầu não nhăn Dạ Huyền như hiện giờ. Tuy nhiên, cô vẫn bảo trì im lặng.

- Thôi nào, chúng ta có cùng chung mục đích mà. Em biết lí do vì sao lúc trước em thất bại không? Một Hoa Thiên cỏn con đâu thể làm gì được đầu ngành! Tôi nói thế, em hiểu chứ?

Thấy Dạ Huyền vẫn không nhúc nhích, Nguyên Hàn liền không nhiều lời nữa, trực tiếp nói thẳng ra mục đích chính của mình:

- Tôi cần sự giúp đỡ của em!

Dạ Huyền lúc này mới cho hắn một cái ánh mắt. Cô uống một ngụm smoothy, cảm nhận vị ngọt nơi đầu lưỡi.

- Anh nói điều kiện đi!

Như đã nhận được đáp án mong muốn, gương mặt điển trai của Nguyên Hàn sáng lên vài phần:

- Chỉ cần em làm việc cho IT, tôi liền giúp em đánh bay The Future và MM, thế nào?

- Chỉ có như vậy? Anh hình như đã đánh giá tôi quá cao rồi!

Nguyên Hàn ngay lập tức phản bác:

- Không hề! Dùng một công ty rách nát để khiến cổ phiếu The Future thụt giảm đến thảm hại, em không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ em đâu!

Liễu Băng Băng đúng là quái vật! Dạ Huyền thầm nhủ trong lòng.

- Em thấy thế nào?

Đôi mắt ôn nhu màu xanh lục của Nguyên Hàn ẩn chứa hi vọng khiến cho Dạ Huyền không thể nào chối từ. Khụ! Cô thừa nhận mình là người mềm lòng, huống chi từ nãy đến giờ đều là cô làm dáng cho người ta xem, chứ thực chất đã muốn hét lên "Tôi đồng ý" không biết bao nhiêu lần rồi.

"Ngươi vẫn không có tiền đồ như vậy!"

Hệ thống cứ thi thoảng lại xuất hiện đá đểu cô vài câu. Nhưng không biết là do bị tính cách Liễu Băng Băng ảnh hưởng, hay là nghe lâu quá liền miễn dịch mà Dạ Huyền không còn để ý gì đến nó nữa, mỗi khi hệ thống mở mồm trêu chọc liền tự mặc định nó là cọng lông.

Hệ thống biết được đau khổ không thôi! Vì cái gì lại là cọng lông chứ?! Không thể là thứ khác tốt đẹp hơn à? Và thế là nó lại tiếp tục hành trình léo nhéo bên tai kí chủ.

Dạ Huyền mặc kệ hệ thống, tiếp tục nói chuyện với nam phụ.

- Điều kiện này không tồi! Tôi đáp ứng!

Sau đó hai người tiếp tục đàm thoại thêm một lúc nữa. Gác công việc qua một bên thì cuộc nói chuyện khá hài hòa. Dạ Huyền nhận danh thiếp của Nguyên Hàn, chào một tiếng rồi đi về.

Trong khi Dạ Huyền có khởi đầu khá thuận lợi, thì Tống Minh Kiệt bên kia đang gặp phải một đống rắc rối lớn.

Hắn đã kết hôn thì không nói đi, Đông Tiểu Yến bây giờ lại còn đang mang thai, nữ phụ biệt tích ở nước ngoài, sự vụ trong công ty thì chất cao như núi. Một đầu óc nghệ thuật của hắn đâu thể làm gì trong thế giới này, chỉ có thể dựa vào kí ức nguyên thân, men theo đó mà làm việc thôi.

Hắn bây giờ không phải là xã hội đen, nên không thể đuổi nữ chính đi mà không phá hoại nhân thiết. Với lại, Tiêu Cảnh Trọng và Liễu Băng Băng đang kết thù nên việc công lược khá khó khăn. Nói chung, mọi việc không còn dễ dàng chỉ là một vở kịch nữa.

- Ngươi tăng độ khó của thế giới lên sao?

Tống Minh Kiệt một bên xem hợp đồng, một bên chất vấn hệ thống.

"Píp! Đúng vậy! Đó là điều đương nhiên! Càng là thế giới sau sẽ càng khó khăn, nên tốt nhất ngươi nên hoàn thành nhiệm vụ ngay ở những thế giới đầu đi!"

Tống Minh Kiệt nghe được câu trả lời của hệ thống, tiếp tục vùi đầu vào làm việc. Hắn cần một thời gian nghiên cứu thì mới nắm rõ cái ngành kinh tế này, thật sự quá khó hiểu!

Bỗng cửa bật mở, nữ chính cầm một khay hoa quả đến bên Tống Minh Kiệt:

- Anh ngồi lâu như vậy cũng nên nghỉ ngơi đi! Thiệt hại sau vụ kia cũng không lớn lắm, không cần cố gắng quá!

Tống Minh Kiệt dừng bút, cầm lên một miếng táo. Hắn bâng quơ nhìn xuống dưới bụng của Đông Tiểu Yến. Cũng thật may cô ấy đang có thai, nên hắn sẽ không phải trải qua tình cảnh như ở thế giới thứ nhất nữa.

Đông Tiểu Yến nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Tống Minh Kiệt, biết chồng mình cư xử khác lạ so với thường ngày. Nhưng cô đoán chắc là do áp lực công việc quá, nên cũng rất mau chóng bỏ dấu hỏi chấm ra sau đầu.

Đợi nữ chính ra ngoài, Tống Minh Kiệt mới lặng lẽ thở dài. Việc quan trong hàng đầu với hắn bây giờ, có lẽ là tìm cách làm sao ở chung được với Đông Tiểu Yến.

- Khó chịu thật đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC