Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Minh Kiệt vốn là người không muốn nhiều lời, vậy nên hắn liền lựa chọn phương án giải quyết nhanh nhất: Đi công tác. Hắn đã phải lục tung đống văn kiện lên trong suốt ba ngày chỉ mong tìm được một bản báo cáo nào đấy liên quan đến các công ty nước ngoài. Trong khoảng thời gian đó, hắn biết Đông Tiểu Yến rất nghi hoặc, nhưng cũng chả to tát gì, ở cái tình cảnh này thì ai cũng sẽ vùi đầu vào giấy tờ như hắn thôi, nên hắn cũng không cần quá lo vấn đề nhân thiết.

Sau khi bàn với các cổ đông, hắn lấy danh nghĩa đi tìm đối tác làm ăn, bay thẳng qua nước M. Và đương nhiên trước đó không thể thiếu cảnh diễn kịch an ủi nữ chính Đông Tiểu Yến rồi.

Đúng cái ngày máy bay cất cánh, thì Dạ Huyền cũng phải lục đục theo chân Nguyên Hàn đi kí hợp đồng. Theo điều khoản, cô sẽ trở thành trợ lí ẩn danh của hắn, làm việc online tại nhà mà vẫn được hưởng mức lương cao nhất. Điều này giúp cô có thể tránh được những rắc rối không cần thiết đến từ ban quản trị cấp cao hay những người vốn có thành kiến với tai tiếng của Liễu Băng Băng. Nên biết, không một nhà kinh doanh nào lại muốn công ty mình biến thành một Hoa Thiên thứ hai cả. Chỉ đến khi cô thuận lợi thành công, thì cơ thể này mới có thể chính thức đầu nhập vào IT được.

Dạ Huyền khéo léo từ chối lời mời ăn trưa của Nguyên Hàn rồi ra về. Hệ thống quảng cho cô một cái đùi cũng thật bự: không những nợ nần được trả hết, mà hiện tại cô lại có nhà, có tiền, chỉ thiếu quyền thế với mặt mũi mà thôi. Quyền, một con thua kiện phải đi làm thuê thì làm gì có cái này. Mặt mũi thì thôi đi, đen như cái đít nồi rồi, muốn tẩy trắng cũng phải rất nhọc công.

Trải qua một chặng đường dài khổ sở, đến khi cầm được số tiền đầu tiên trên tay, Dạ Huyền không khỏi có xúc động muốn hét lên. Đối với cô, mùi tiền chưa bao giờ thơm đến thế. Bây giờ mà không tiêu đi thì thật quá lãng phí.

Đường lớn của thủ đô nhộn nhịp khỏi bàn cãi. Các công trình kiến trúc độc đáo lóa mắt, những bức tranh sơn trên tường đầy tính nghệ thuật, cuộc sống của thời đại khoa học với phương tiện và công nghệ tiện nghi... Nước M quả thực giàu có! Chỉ có điều, không có những quán ăn vỉa hè.

Thật tiếc, quán ven đường luôn luôn ngon. Dạ Huyền ngồi xuống một cái ghế đá trống, lướt điện thoại mong tìm một nhà hàng hợp ý. Xem nào, đường XYZ, số 2.

Muốn đi đến đấy phải qua một cái trung tâm thương mại. Ở gần đỉnh của tòa nhà đồ sộ đó có một cái TV siêu khủng. Dạ Huyền theo thói quen ngước lên trên, đúng lúc đang phát thông tin tài chính.

Không nhìn thì thôi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt đẹp mã của Nguyên Hàn. Có mỗi cái tin lọt vào Top 5 tỉ phú chán ngắt mà cứ phát đi phát lại suốt từ đầu truyện đến bây giờ. Tóc vàng, mắt xanh, cuốn hút, không nhìn tiêu đề còn tưởng là đang chiếu quảng cáo bán sản phẩm sinh lý thận hư các thứ ấy chứ.

Đang khi Dạ Huyền mải mê phun tào, màn hình chợt lóe một cái, cái mẹt của Tiêu Cảnh Trọng liền đập vào mắt. Dạ Huyền triệt để đen mặt. Nổi tiếng quá ha, tên tuổi mặt mũi đã phi thăng sang tận đây rồi. Nhưng thật đáng tiếc, rất nhanh thôi chụy sẽ đá chú em ra khỏi vị trí ấy, nên cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa.

Dạ Huyền hả hê không lâu thì bỗng một cảm giác khác lạ lùa vào trong tim khiến cô giật mình. Có một thứ gì đấy bùng nổ, xâm chiếm đại não cô, bắt cô phải phục tùng nó.

Muốn chửi thề quá chứ! Là cảm xúc của nguyên thân!

Dạ Huyền đổ mồ hôi hột, nhanh chóng áp chế cảm xúc ùa đến. Nếu như cơ thể này bị tình cảm cũ chi phối thì hỏng bét.

Nhưng hình như có gì đó không đúng. Dạ Huyền cẩn thận dò xét lại lần nữa.

A!

Lời to rồi!

Cái thứ cảm xúc này, không phải gì khác, mà chính là lòng thù hận.

Sao cô có thể quên được chứ? Bị ăn đau như thế, nữ phụ đương nhiên là hận nam chính thấu xương thấu tủy.

"Píp! Kí chủ đừng để cảm xúc nguyên thân ảnh hưởng! Ngươi cần phải hoàn thành nhiệm vụ trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo!"

Hệ thống nói, giọng điệu xem chừng gấp gáp.

Dạ Huyền thở dốc mấy hơi, ổn định lại nhịp tim.

- Ừ! Làm sao ta có thể bỏ mặc nó xâm nhập tâm trí được? Với cái độ hận ý thế này, Liễu Băng Băng là muốn nam nữ chính phải chết. Thế giới sụp đổ cũng không phải là việc gì hay ho đâu!

Thấy kí chủ nhà mình lấy lại được ý thức, hệ thống nhẹ nhõm thở một hơi. Phải chăng độ khó thế giới này hơi cao? Nhưng nếu không tăng độ khó, thì hậu quả thật không lường được!

"Cố gắng lên! Giờ ngươi thế nào rồi?!"

- Khó có một lần ngươi quan tâm ta tử tế, đồ hệ thống!_ Dạ Huyền cười, đau đớn cũng rút đi phần nào.

Hệ thống cảm thấy, nó bị tổn thương nghiêm trọng, thực sự "À ta nhầm! Còn sung sức chán! Xin lỗi vì đã quan tâm nhá!"

Chọc cho hệ thống tạc mao quả là một thú vui tao nhã.

- Mà... Điều gì sẽ xảy ra khi ta không kiểm soát được bản thân?

Trước khi tiến hành đồng hóa, cô đã không nghĩ đến kết quả này. Thật là thất sách.

"Cái này... Ta không thể nói rõ ràng, nhưng nó có ảnh hưởng trực tiếp đến kí chủ. Nhiệm vụ được hoàn thành trong khi ngươi bị cảm xúc nguyên thân chiếm đóng sẽ không được tính!"

Nghiêm trọng như vậy? Chỉ cần một thế giới thất bại thôi là cô sẽ phải xuyên thêm vài cuốn sách nữa đó!

- Đã hiểu!

Dạ Huyền nhanh chóng bỏ qua cái màn hình phát sóng to đùng phía trên, đi thẳng đến nhà hàng bên kia đường. Giờ phải ăn uống no say cái đã, các việc khác để sau.

Nhưng hình như vận khí của cô không được cao, chân lí "có thực mới vực được đạo" luôn bị những thứ linh tinh củ tỏi cản trở.

Một lần nữa, cô va phải một người.

Mà cái người này, tránh như tránh tà rồi mà vẫn đụng độ.

- Xin chào! Trái đất tròn thật đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC