Chương 28. Kết thúc thế giới thứ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Huyền mấy ngày sau đó thân thiện hơn với Tống Minh Kiệt, nhưng vẫn không dò ra được điều gì khiến cô rất không vui. Ngược lại, nam chính của chúng ta thấy nỗ lực của mình được đáp lại, sự nghiệp dính người càng khởi sắc hơn nữa.

"Píp! Hảo cảm độ lên mười bảy phần trăm, xin kí chủ tiếp tục cố gắng!"

Thời gian sắp hết rồi mà chỉ tăng có nhiêu đó thôi sao? Tống Minh Kiệt chau mày, đem tên kí lên giấy. MM đã gần phát triển đến đỉnh cao rồi. So sánh với quá khứ thì tốc độ tăng trưởng hiện tại nghịch thiên đến không thực, khiến hắn có một nỗi bất an mơ hồ. Sợ rằng Liễu Băng Băng đã làm gì đó.

Giả sử như thế, thì cô nàng làm cho ai, bằng cách nào, tại sao lại làm vậy? Giúp hắn thì cô được ích lợi gì chứ?

Tống Minh Kiệt không khỏi nhớ tới một bộ phim tình trường mình từng tham gia, nam chính khiến công ty đối thủ bay vút lên như diều gặp gió, rồi bất chợt kéo xuống mặt đất. Nếu tâm tư của nữ phụ là như vậy... thì hắn cũng không cách nào ngăn cản được.

Có câu, càng mong đợi bao nhiêu càng thất vọng bấy nhiêu.

Mười ngày trước thời hạn nhiệm vụ, chứng khoán The Future giảm một nửa, bị loại khỏi Top 5, giá cổ phiếu MM lao dốc đến đáy, nhiều công ty hợp tác bay màu khỏi sàn giao dịch. Chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp mặt báo, khiến nhiều nhà kinh doanh khiếp sợ.

Tống Minh Kiệt bất lực, hắn biết cái này do ai làm ra, có chút buồn.

Những ngày vừa qua không làm lay chuyển tấm lòng em một chút nào sao?

Hắn nghe thấy Liễu Băng Băng trả lời, không.

Gương mặt cô khi nói lời đó, quyết tuyệt, lạnh lùng.

Sự thật, khi nhìn nụ cười méo mó của nam chính, Dạ Huyền cũng cảm thấy mình quá đáng.

Sau tất cả, hai người họ vẫn ngồi tại quán cà phê này, đối diện nhau.

Leng keng! Tiếng chuông ngoài cửa lanh lảnh kêu. Nguyên Hàn một thân vest đen sang trọng bước tới bàn bọn họ, nở nụ cười quen thuộc.

- Xin chào!

Tống Minh Kiệt nhận ra người này. Ngay lập tức, hắn hiểu vấn đề.

Nguyên Hàn không để ý đến hắn, ngược lại chìa tay ra với Dạ Huyền.

- Em đã hứa sẽ đi dùng bữa với tôi, sao bây giờ vẫn còn ngồi đây vậy?

Dạ Huyền nhấp một ngụm trà, bỏ điện thoại vào trong túi.

- Vậy đi thôi, tôi cũng đang đói.

Tống Minh Kiệt trơ mắt nhìn hai người cầm tay nhau ra khỏi quán, khuất dạng sau cánh cửa thơm mùi gỗ. Hắn thất thần một lúc, gọi phục vụ thanh toán mới biết được tiền đã được trả rồi.

Dạ Huyền ra tay không nặng lắm, chỉ khiến MM gánh một khoản nợ ngập đầu chứ chưa đến mức phá sản. Nhưng The Future thì không được tốt số như vậy, phải mất rất rất nhiều thời gian mới có thể lết được lên hạng thứ mười lăm, nhưng đó là chuyện sau này.

- Sao tự nhiên lại mềm lòng vậy?

Nguyên Hàn đưa Dạ Huyền một cốc nước mát, ngồi xuống bên cạnh. Công viên tối nay bật điện sáng trưng, người qua người lại nhiều không đếm xuể. Qua hôm nay, hắn sẽ chính thức giới thiệu cô với các cổ đông, cuộc sống sau này của Liễu Băng Băng không cần phải lo nữa rồi.

- Cảm ơn!

Dạ Huyền không trả lời câu hỏi của Nguyên Hàn, uống một hớp nước lớn.

- Tại sao mỗi ngày đều gọi cho tôi? Không phải anh rảnh quá đấy chứ?

Nguyên Hàn không ngờ người bên cạnh lại hỏi vấn đề này, chỉ cười cười, nói bầu trời hôm nay đẹp thật đấy.

Dạ Huyền ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen kịt không một gợn sao mà nhíu mày.

Đàn ông các người hình như toàn nói những điều chả đâu vào đâu cả.

Tuy xung quanh ồn ào náo nhiệt là vậy, nhưng ghế đá bọn họ ngồi lại khá yên tĩnh. Nguyên Hàn tay gõ vào thành ghế, vừa lúc tìm được đề tài nói chuyện thì bên vai phải chợt nặng xuống.

Hắn nhìn người ngủ bên cạnh mà không biết phải làm sao, đành chầm chậm lắc đầu, lẩm bẩm.

- Rốt cuộc là hiểu hay giả bộ không hiểu đây?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC