Chap 12 : Thế giới 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giới thương nghiệp dự là sẽ có sóng gió nên Phó Bắc Thần đưa cô về trường thì đã vụt đi...Lục Trường Uyên cả ngày cũng không thấy tăm hơi đâu.

"Thống tử, nói chút gì xem." Chu Nhiên một mình sải bước dưới hoàng hôn ở sân sau của trường đại học. Sắp vào đông lá cây cũng thưa dần rồi...

"Kí chủ đại đại, Hoắc Dạ giờ vẫn là người kế nhiệm trong tin đồn chưa lộ diện, có thể lí giải tại sao tình hình có hướng lục đục"

-Lão sư..

Ai đó cất tiếng gọi từ phía lưng cô.

"???" Hàn Việt ở đây làm gì? Lão tử đâu biết mấy đứa đi tí tởn nên lần này không tính là phá thối nhé.

Thấy cô suy tư không đáp, cậu hơi luống cuống, xụ mặt : "Cô còn giận em à?"

Tôi giận cậu cái gì? Trông giống người giận cá phá thớt lắm a?

/Quạc quạc quạc..~/

-Kí chủ, cô..cô có thể nói mấy lời cô nghĩ ra ngoài được mà ~~"

Hàn Việt cúi gằm mặt. Lí nhí nói:

-Xin lỗi, em cũng không biết Bạch học muội hành xử khó hiểu vậy..

"{-•-}". Thì làm sao, tìm tôi tính sổ à?

Thấy Chu Nhiên chỉ nhìn mà không nói gì. Cậu có thể bất tài vô dụng nhưng khoản nhìn thấu cảm xúc thì cậu rất chắc chắn, cô không giận.. đều do luôn phải nhìn sắc mặt người đời mà sống suốt bao năm. :'||

-Vẫn luôn như vậy?

Hửm? Luôn như nào? Cô ấy muốn hỏi điều gì? Hàn Việt thoáng trợn mắt, ngộ ra...:

-Cô nhìn thấy sao?

Trong nguyên tác chỉ miêu tả một nam chủ hiểu ý và cưng chiều nữ chủ hết mực. Đến cả đã từng cùng Hàn Việt bạc đầu lão giai nhưng Bạch Y Y cũng không đoán ra rốt cuộc tại sao Hàn Việt lại tinh tế đến vậy.

-"Rõ như ban ngày." Còn phải hỏi.

Người phía trước trầm lặng...

_____

[Ôi má ơi , tôi vái hai người..]

Hệ thống đỡ trán rống lên. Nó tưởng Chu Nhiên sẽ 'thả mồi' thằng nhóc này , tuy chẳng hy vọng cô làm nên trò trống gì nhưng mà...Aaa hai người họ ngồi im phăng phắc không nói thêm với nhau lời nào đến tận khi hoàng hôn đã tắt từ lâu.

"Nguyên tác, nữ chủ tinh nghịch , hoạt bát làm cuộc đời cậu ta có sức sống. Sau này mới làm tất cả vì cô ta. Nhưng chưa từng có ai trừ người mẹ đã khuất, ngồi cạnh cậu buông dòng tâm trạng vào hư không với cậu cả."

Cô nhàn nhạt thuật lại cốt truyện, không một chút đồng cảm, thương hại hay bất cứ cảm xúc nào khác. Cần chó gì phải nịnh nọt , cô cũng thích ngồi yên hàng giờ như này, có thêm 'cục' ngồi với chả vấn đề gì. Vẫn có tác dụng lại đỡ tốn công.

Nói đến đây hệ thống mới phát giác, Chu Nhiên thường xuyên ngồi thả lỏng rất lâu mắt luôn hướng về phía xa mặc dù cô chẳng nhìn gì cả, có thể cũng không suy nghĩ gì hết... Chỉ là cô thích thôi.

-Tối rồi nên về thôi.

Hàn Việt mở lời trước, cậu bất ngờ khi cô bồi cậu được lâu vậy.

[ Thanh niên trẻ a lầm rồi ,sở thích của người ta ai thèm bồi cậu]

"?_?" Thống tử bị gì đấy?

Chu Nhiên nhờ hệ thống gửi tin nhắn cho mọi người báo tối cô về muộn, nếu không Lục gia lật tung Giang Lam lên quá.

Nhớ lại cô ấy từng nói ra ngoài cứ gọi bình thường :

-Chị không về nhà sao?

Cô lắc đầu: "Bên ngoài bận việc."

Xem ra cô có trò quỷ rồi...tại vì hôm nay là ngày họ Bạch gặp con trai Lão Tri mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net