iii. Những kẻ kiêu hãnh hơn người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ồ, giữa cánh đồng vàng rực, chàng tắm trong biển nắng. Chàng là ai, chàng trai trong giấc mơ em thấy mỗi đêm. Mái tóc dệt từ vầng dương, đôi mắt hoang dã và rực rỡ tựa hổ phách. Chàng là ai, đứng kiêu hãnh trong ngọn gió sớm. Chàng là ai, kẻ cắp trái tim em?

***

Aquarisa thơ thẩn đứng giữa cánh đồng xanh ngắt. Chàng trai kia - Công tước Cancius đã về, và nàng ngồi lại đây, một mình với những ưu tư riêng. Mãi đến khi nắng chiều đổ vàng ruộm, nàng mới ra về.

Ngọn gió chơi đùa trên từng lọn tóc óng ả của Aquarisa lúc nàng nhảy chân sáo về nhà. Chợt, nàng nghe có một tiếng vĩ cầm da diết, day dứt và trong vắt vang lên. Nàng biết chủ nhân của giai điệu độc đáo và riêng biệt này, và thế là nàng lần theo những nốt nhạc trầm bổng, đến một cây bàng cao cổ thụ với những tán rộng xoè rợp như một chiếc ô khổng lồ xanh mát, và một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng đang ngồi vắt vẻo trên một chạc cây cao, tay kéo cây vĩ cầm say sưa.

Aquarisa nhoẻn cười, rồi cất tiếng gọi to :

- Chị Capricorlina! Chị Capricorlina, chị đang làm gì đó?

Người thiếu nữ đang kéo vĩ giật mình dứt ra khỏi giai điệu du dương, nhìn xuống nơi tiếng gọi phát ra, rồi mừng rỡ và nhảy phắt từ tán cây trên kia xuống nhẹ nhàng như một chú sóc nhỏ. Và đó là tiểu thư Capricorlina Rose Springblade, cô con gái danh giá vạn người mong ước của Hầu tước Springblade. Mái tóc của nàng tơi vàng tựa những sợi nắng hanh hao cuối thu buồn và mắt xanh trong suốt như bầu trời cao rộng; đôi gò má được tô hồng bởi ánh ban mai và làn môi căng mọng thắm tựa màu sắc của đóa hồng nhung đẹp đẽ nhất trần gian. Nàng có vóc người nhỏ nhắn gần giống với Aquarisa, nhưng cao hơn và đầy đặn hơn nàng Aquarisa mảnh mai kia. Bộ váy rực rỡ màu nâu đỏ nàng đang mặc càng làm tôn lên nước da trắng sứ. Nàng nổi tiếng khắp kinh thành là một thiếu nữ với tài trí thông minh hơn người, và những lập luận của nàng cũng sắc bén như chính cái họ danh giá nàng đang tự hào mang, cùng tài chơi vĩ cầm mê ly hồn người. Và bằng cách nào đó, nàng đã trở thành một người bạn thân thiết của cô bé Aquarisa xinh xắn nhưng lập dị, dù Capricorlina lớn hơn Aquarisa và đôi khi chẳng thể nào hiểu nổi nhau, nhưng kỳ lạ thay khi tình bạn của họ vẫn cứ vững bền, như thể là nhân duyên chị em từ kiếp trước vậy.

Capricorlina ngồi bên Aquarisa trên một triền đồi lộng gió được phủ xanh bởi thảm cỏ óng mượt. Sắc cỏ đã hơi ngả vàng, nhưng vẫn mang một màu  xanh đẹp, đẹp đến nao lòng, và nó gợi cho Capricorlina một cảm giác gì đó thanh bình nhưng vẫn day dứt vô cùng, khiến những ngón tay nàng ngứa ngáy muốn cầm cây vĩ lên một lần nữa.  Rồi Aquarisa chậm rãi kể cho nàng nghe về cuộc gặp gỡ lúc chiều đầy kỳ lạ của cô bé, và Capricorlina lắng nghe câu chuyện với một thái độ trìu mến và đầy hứng thú :

- Ôi, thật à Aquarisa? Qủa là một câu chuyện rất hay đấy! Sao cơ? Em nói tên chàng trai đó là gì? - Capricorlina hỏi.

- Dạ, Cancius Blythe ạ! - Aquarisa trả lời. Nàng cảm thấy thật tuyệt vời biết bao khi có người lắng nghe mình, vì thường thì chẳng có mấy ai hứng thú với câu chuyện của nàng cả, bởi mọi người đều nghĩ rằng những câu chuyện mà nàng kể ra chỉ toàn vớ vẩn. Mơ mộng và vớ vẩn. Họ không thể nào hiểu nổi những điều ẩn ý đằng sau mỗi câu chuyện nàng kể họ nghe. Thế nên khi được Capricorlina hăng say nghe mình kể chuyện thế này, Aquarisa mừng lắm, nàng thấy như mình được...tôn trọng.

- À, hình như chị đã nghe qua cái tên này ở đâu đó. Hừm, để xem nào...Ôi chao! Chị chẳng tài nào nhớ ra được cả! Đầu óc chị cá vàng quá Aquarisa ơi! Xin lỗi em! - Capricorlina kêu lên chán nản. Nàng thực lòng muốn nhớ và biết xem chàng trai bí ẩn mà Aquarisa đã gặp chiều nay là ai. Nàng chắc chắn là mình đã nghe cái tên ấy ở đâu đó.

- Không sao mà chị, em tin là chúng mình sẽ biết sớm thôi, nếu ta còn có duyên gặp lại anh ta. - Aquarisa mỉm cười tiếc nuối.

Hai chị em cùng ngồi hàn huyên với nhau thêm một lúc lâu nữa, cho đến khi những tia nắng cuối cùng của ngày nhảy nhót chào tạm biệt trên đôi vai gầy của hai cô gái, thì họ chào tạm biệt nhau và ra về.

Capricorlina vừa dạo bước về, vừa thích thú suy đoán về anh chàng bí ẩn của Aquarisa. A, những câu chuyện của những thiếu nữ tuổi này luôn thú vị!

Về đến cổng, Capricorlina chợt sững người vì một cô hầu gái từ đâu chạy vụt ra, túm lấy tay nàng và lôi xềnh xệch vào nhà. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nàng đã thấy mình bị quăng vào cái bồn tắm rộng lớn, bị phủ lên người cả tấn hương liệu nồng nặc, và mặc cho những câu hỏi bực tức và tiếng kêu la oai oái phản đối từ Capricorlina, mấy cô hầu gái vẫn mặc nhiên tắm rửa rồi kéo nàng đi thay đồ, trang điểm.

- Rốt cuộc là hôm nay có sự kiện đặc biệt gì thế hả Aisha ? Nãy giờ ta hỏi đám gia nhân kia nhưng chẳng đứa nào trả lời ta cả, phiền thật đấy, nhưng em làm ơn cho ta biết chuyện gì đang xảy ra được không Aisha ? - Capricorlina bực dọc hỏi trong lúc Aisha tròng vào người nàng chiếc váy lót trắng bằng lụa và bắt đầu làm tóc. Aisha là cô hầu gái thân nhất của Capricorlina, và nàng coi cô như một người bạn thân thực thụ của mình, bất chấp xuất thân thấp kém của cô.

- Dạ, tiểu thư quên rồi sao ạ? Hôm nay Công tước Wildlife và cha sẽ đến đây dùng tiệc mà! - Aisha nhỏ nhẹ trả lời trong lúc thít chặt thêm dây áo corset.

Capricorlina hít một hơi khó nhọc khi cái dây áo bó chặt quanh eo. Nàng có cảm tưởng như chỉ cần sít chặt thêm một xíu nữa, có lẽ xương sườn hai bên của nàng sẽ vỡ vụn ngay lập tức, rồi bắn tung tóe ra khắp nơi theo một cách đầy kinh dị và gớm ghiếc.  Sau khi mỉm cười bực mình và khinh bỉ với sợi dây áo corset đủ rồi, sự hài hước châm biếm của Capricorlina tạm thời rời mấy cái xương để sự suy tư của nàng quay lại chỗ vị Công tước kia. Ái chà chà, Wildlife ư? Đã nhiều lần nàng nghe đến cái tên này rồi, qua cha mẹ nàng và những lời đồn đại : rằng chàng là một vị Công tước tài ba và là một con người trẻ tuổi thông tuệ hiếm có, và... còn có một vẻ ngoài rất điển trai nữa. Đôi gò má Capricorlina chợt ửng hồng khi nghĩ như vậy. Nàng tò mò quá , nhưng đành cố gắng đợi cho Aisha trang điểm xong.

Sau khi hoàn thành xong công đoạn cuối cùng, Aisha lôi một tấm gương lớn ra cho Capricorlina soi mình, và mỉm cười đầy thỏa mãn và tự hào trước thành quả của cô :

- Chao ôi, cô nhìn kìa tiểu thư Springblade ơi! Cô đẹp quá đi mất! Em đã biết ngay là chiếc váy này sẽ hợp với cô mà!

Đúng là đẹp thật, đến Capricorlina cũng phải công nhận, dù nàng không phải là người hay tự bình phẩm hoặc có ý kiến về vẻ đẹp của chính mình : chiếc váy mang sắc đỏ trầm lộng lẫy, xòe ra với tầng tầng lớp lớp voan mỏng tinh tế, tựa một đóa hoa cẩm chướng đang độ rực rỡ nhất, ôm thật kỹ lấy thân hình mảnh dẻ của nàng, làm nổi bật lên nước da trắng nõn nà và trễ ra, để lộ  xương quai xanh thanh tú; mái tóc óng vàng được búi cao, tôn lên chiếc cổ cao trắng ngần và gương mặt xinh đẹp, với đôi mắt xanh sắc sảo, hàng chân mày thanh như vẽ, chiếc mũi cao kiêu kỳ và đôi môi mềm thắm đỏ. Nàng đẹp đúng theo nghĩa của từ "tuyệt thế giai nhân" vào tối hôm nay, tôi có thể chắc chắn với các bạn điều đó.

Chẳng có thì giờ để tự ngắm nghía mình lâu, Capricorlina đã nhanh chóng bị hối thúc xuống lầu và chỉnh tề chuẩn bị nghênh đón vị khách quý. Cha mẹ nàng ngắm nhìn cô con gái yêu dấu đầy tự hào. Còn nàng thì chỉ hít thở sâu. Mấy cô hầu gái tất bật dọn xong món ăn cuối cùng rồi lui ra sau. Tiếng chuông vang lên báo hiệu sự xuất hiện của hai vị Công tước.

Ngài quản gia ra mở cửa.

Capricorlina Springblade lại hít thở sâu.

Cánh cửa mở ra, và nàng bắt gặp nó.

Đôi mắt vàng óng tựa ánh nắng đó.

*Springblade : thanh gươm xuân
Wildlife : đời sống hoang dã :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net