Just let me stay next to you.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khỏi giường rồi cứ theo kế hoạch ngủ dưới tầng ban đầu của mình không? Hay là, cậu có nên chạy về nhà nhanh nhất mà cậu có thể không?

Tâm trí cậu nghĩ ra hàng vạn kế hoạch, nhưng cơ thể của bản thân lại chẳng nghe theo cái nào hết.

"Tao thích mày."

Đây rồi. Cậu cuối cùng cũng nói ra rồi.

Đệt, đã vậy cứ nói ra hết đi.

"Quán Hanh, tao thích mày." cậu ngừng lại. "Tao chẳng rõ bản thân thích mày từ bao giờ nhưng mà tao thực sự thực sự thực sự thích mày, mọi thứ thuộc về mày. Tao chắc chắn đang rất nghiêm túc, thật lòng.

Cậu mở mắt mình, chậm rãi. Nhịp tim đập loạn khiến cậu tưởng như vừa chạy bộ vài vòng. Cậu ước đám bướm trong bụng mình biến đi, vì bây giờ cậu có hơi muốn nôn ra. Còn trái tim cậu lại bảo cậu nhìn vào mắt của Quán Hanh.

Và cậu cứ làm vậy thôi.

Đức Tuấn không muốn suy diễn thêm điều gì, nhưng Quán Hanh cứ chăm chăm nhìn cậu như thể cậu vừa cứu cả thế gian này khỏi việc tan tành. Ánh mắt cậu ấy mềm đi, chỉ dành riêng cho cậu.

"Đức Tuấn, tao -" Đức Tuấn nín thở, chờ đợi câu tiếp theo của Quán Hanh. "Ôi Chúa ơi."

Thay vì bật ra được câu nào mạch lạc, đôi môi Quán Hanh nở một nụ cười mà theo sau là tiếng khúc khích cười. Cậu ấy ôm gọn lấy gương mặt nhỏ nhắn của Đức Tuấn với lòng bàn tay mình, khiến mặt Đức Tuấn càng đỏ ửng thêm.

"Sao mà lại quý giá thế này cơ chứ?" Quán Hanh thầm thở dài. "Tao cũng thích mày. Tao thích mày nhất luôn. Đức Tuấn, mày là đứa mà tao thích nhất."

Nghe được lời nói thốt ra từ chính cậu bạn khiến Đức Tuấn thở hắt một hơi. Cậu khẽ cười thầm vài cái, chẳng ngờ được việc này sẽ xảy đến. Cậu thấy bất ngờ, ít nhất mà nói.

Chẳng hề hay biết, cả hai chợt nhận ra nước mắt đã lăn dài trên gò má của Đức Tuấn.

"Này... Sao vậy?" gương mặt Quán Hanh lập tức đanh lại. Ngón tay cậu ấy dịu dàng gạt đi giọt nước mắt khỏi gương mặt của Đức Tuấn.

Đức Tuấn cố cười thành tiếng. "Không có gì... Thực ra là, mọi thứ đều hoàn hảo."

Cậu đặt tay mình lên trên tay Quán Hanh. Cậu nâng mắt nhìn lên, ánh mắt của Quán Hanh lóe lên một tia sáng lấp lánh. "Tao chỉ đang rất hạnh phúc mà thôi," Đức Tuấn thì thầm.

"Tao cũng vậy." Quán Hanh khẽ thở. "Tao thực sự vui tới mức có thể hôn mày ngay lúc này."

"Vậy thì cứ hôn đi."

Đêm đó, sau ba năm quen biết nhau, cả hai trao nhau nụ hôn đầu tiên.

Nó ngọt ngào và mềm mại, nhưng đủ để khiến tâm trí cả hai phải hét lớn. Bọn họ để hương vị của niềm vui sướng bao trọn lấy mình và trao nhau một nụ hôn say đắm.

Quán Hanh nâng niu gương mặt của Đức Tuấn tựa như đồ dễ vỡ, như thể cậu có thể vỡ tan bất cứ giây nào. Cậu ấy cẩn thận với từng cái chạm khẽ, nhẹ nhàng hôn Đức Tuấn, và Đức Tuấn ôm lấy eo của Quán Hanh lúc kéo cậu ấy lại gần. Như thể cậu chẳng muốn gì ngoại trừ Quán Hanh vậy. Và rồi họ hôn nhau như thể ngày mai sẽ chẳng tới, như thể chỉ vài giây nữa thôi họ sẽ phải rời xa nhau, dù cho cả hai chỉ vừa mới thổ lộ tình cảm của mình với đối phương.

Mọi thứ trở nên vô thực. Đức Tuấn tưởng như mình có thể thống trị cả chốn trần gian, được ôm lấy người tuyệt vời nhất trong vòng tay mình, khẽ hôn lấy cậu ấy. Tâm trí cậu tự hỏi, làm thế nào mà cậu lại may mắn tới như vậy chứ?

Trừ phi... không phải như vậy.


Is it just me?

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu khi vừa tỉnh giấc là một khung cửa sổ. Một khung cửa sổ cỡ bự.

Cậu thấy được những tòa cao tầng khổng lồ bên ngoài, cùng với ánh mặt trời khiến tầm nhìn cậu mờ đi. Những tia sáng quá chói mắt, khiến cậu muốn bật dậy và che rèm lại.

Nhưng bằng cách nào đó, cậu chẳng thể. Cậu cố gắng di chuyển chân mình, cậu cố gắng di chuyển tay mình, thậm chí là cả những ngón tay. Nhưng bản thân chẳng có đủ sức để làm vậy.

Chuyện gì đang xảy ra? Quán Hanh đâu rồi? Đây là nơi nào?

Cậu chẳng nhận ra nhịp tim mình đang đập nhanh hơn, cho đến khi nghe thấy tiếng bíp lớn phát ra từ bên cạnh giường.

Thứ đó là gì vậy? Tại sao nó lại ở đây? Tại sao cậu lại ở đây?

Tiếng bước chân lớn dần dội vào tai cậu, nghĩa là nó đang tới gần hơn, và gần hơn. Mọi thứ nhòe đi trong mắt cậu, cậu chẳng thấy rõ chủ nhân của những bước chân. Nhưng những gì cậu cảm nhận được là một giọt nước mắt chảy dài trên má mình, và cổ họng khô rát tới nhường nào.

"Bệnh nhân C1008 tỉnh lại rồi!"

Quán Hanh. Quán Hanh. Quán Hanh.

Từng câu hỏi cứ dồn đến, cậu trả lời chúng trong vô thức, bởi lẽ tâm trí cậu chẳng chứa điều gì ngoài những suy nghĩ về Quán Hanh.

Khi người đàn ông mà Đức Tuấn tin rằng là một vị bác sĩ đã hoàn tất việc kiểm tra, cậu lập tức hỏi, "Quán Hanh ở đâu?"

"Quán Hanh?" vị bác sĩ nhắc lại.

Đức Tuấn vội vàng gật đầu, cậu chẳng buồn bận tâm tới việc mình trông chật vật thế nào. "Hoàng Quán Hanh. Cậu ấy đâu rồi?"

"Thứ lỗi cho tôi, cậu Tiêu. Tôi không biết người đó là ai. Nhưng chúng tôi có thể gọi người thân của ngài, có thể họ sẽ biết đó là ai?

Phải rồi... Làm sao một vị bác sĩ có thể biết Quán Hanh là ai chứ? Đức Tuấn níu chặt lấy cái khăn trải giường hơn cậu có thể tưởng tượng. "Làm vậy giúp tôi. Cảm ơn."

Vị bác sĩ rời đi và Đức Tuấn bị bỏ lại một mình trong căn phòng rộng lớn. Cậu tiếp tục tự hỏi bản thân điều gì đã xảy ra với cậu. Chỉ mới một phút trước, cậu vẫn còn đang có khoảng thời gian tuyệt vời nhất, hôn chàng trai trong mộng. Chỉ mới một phút trước, cậu còn đang nắm trong tay cả thế giới, sẵn sàng để bắt đầu cuộc sống mới. Chỉ mới một phút trước... cậu vẫn còn là chàng trai hạnh phúc nhất trần gian.

Nhưng giờ đây, cậu đang dựa vào thành giường bệnh, chẳng rõ mình tới đây bằng cách nào. Liệu đã có chuyện gì xảy ra ngay sau khi cậu thổ lộ với Quán Hanh? Nếu là vậy, thì đó là chuyện gì?

Khoan. Cậu đã có thể hỏi bác sĩ lúc trước mà.

Đức Tuấn khẽ chửi thề trong miệng trong lúc rút cây kim và đống dây rợ khỏi cơ thể mình. Cậu cần phải hỏi người phụ trách về những gì đã xảy ra với cậu ngay lúc này.

Cậu bước ra khỏi căn phòng với đôi dép cậu không thể nhận dạng, hướng về phía quầy tiếp tân. Hơi thở cậu khẽ thắt lại bởi cơn đau đột ngột từ lồng ngực, nhưng cậu lờ đi. Cậu muốn có câu trả lời bằng mọi giá.

Một vài y tá ở quầy tiếp tân để ý tới Đức Tuấn đang tiến lại gần, và đôi mắt họ dần mở to. Có lẽ bởi vì họ thấy máu chảy dọc cánh tay cậu, Đức Tuấn nghĩ. Ngay khi cậu vừa mở miệng để lên tiếng, một giọng nói xen ngang trước khi cậu làm vậy.

"Cậu Tiêu Đức Tuấn?"

Giọng nói đó.

Giọng nói mà đôi tai của Đức Tuấn luôn mong ngóng được nghe thấy.

"Quán Hanh?" Đức Tuấn thì thầm khi cậu quay ngoắt đầu về hướng giọng nói vang lên.

Và cậu ấy kia rồi.

Người mà cậu kiếm tìm đang ở ngay trước mắt.

Dù là...cậu ấy trông không giống.

Mái tóc người ấy không giống của Quán Hanh. Cách người ấy trang điểm không giống với Quán Hanh. Cách ăn mặc của người ấy cũng không giống của Quán Hanh.

Nhưng đôi mắt...đôi mắt người ấy chính là của Quán Hanh. Hàng lông mày, chiếc mũi, đôi môi. Tất cả đều là của Quán Hanh.

Đó phải là Quán Hanh.

"Quán Hanh? Tôi xin lỗi, thưa ngài. Tên tôi là Hendery. Hendery Wong."

Cái gì?

Không. Cậu là Quán Hanh.

Làm ơn hãy nói với tôi rằng anh là cậu ấy đi.

"Ừm. Làm cách nào mà anh lại biết tên đầy đủ của tôi? Làm sao anh lại biết được tôi?" Đức Tuấn cố gắng nuốt chửng khi tâm trí cậu thi nhau kể ra hàng ngàn khả năng. Cậu phải thử, người đàn ông này phải là một ai đó trong cuộc đời của Đức Tuấn...hoặc là Đức Tuấn cậu sẽ đánh mất lý trí mất.

Quán Hanh- Không, Hendery nở một nụ cười chân thành. "Tôi là y tá đã chăm sóc cậu trong khoảng thời gian cậu hôn mê, cậu Tiêu."

Hôn mê?

Cậu đã...ở trong tình trạng hôn mê?

"Tôi mừng là cậu đã tỉnh lại và thì- Ôi không! Tay cậu!"

Hendery với lấy cánh tay đang chảy máu của Đức Tuấn và chạm nhẹ nó, cậu ấy kiểm tra vết thương trước khi chậm rãi kéo Đức Tuấn về phòng mình. Cậu dẫn Đức Tuấn về phía cạnh giường và để cậu ấy ngồi xuống lúc đang chăm sóc cho cánh tay người bệnh.

Nếu như cậu ấy cho thể thấy được cảnh tượng trong đầu của Đức Tuấn, chắc hẳn cậu ta sẽ phát hoảng lên bởi nó đã hư hại thế nào vì đống suy nghĩ đang chạy vòng vèo ở trong.

"Cậu không nên tháo nó ra như thế, cậu Tiêu. Nếu như cậu cần bất cứ thứ gì, cậu có thể nhấn vào nút đỏ bên cạnh giường. Tôi hoặc các y tá khác sẽ tới và hỗ trợ cậu ngay lập tức." Vị y tá nói, chỉ tay về phía nút bấm trong khi nhìn chăm chú vào đôi mắt của Đức Tuấn, bảo đảm là cậu đã nghe rõ.

"Quán Hanh."

"Tên tôi là Hendery, cậu Tiêu."

Đừng nói như vậy nữa.

"Cậu không nhớ tôi sao?" Đức Tuấn hỏi, dù rằng giọng nói của cậu giống như đang van nài hơn.

Hendery nghiêng đầu mình, biểu cảm trên gương mặt cậu dần thay đổi. "Tất nhiên là tôi có. Cậu là bệnh nhân mà tôi- "

"Không, trước đây. Trước tất cả những thứ này. Trước khi cái đéo gì đấy đã khiến tôi phải chịu cái cảnh này. Cậu không nhớ tôi sao?"

Lông mày của Hendery cau lại, đôi mắt cậu ấy khẽ chớp trong sự bối rối.

Đức Tuấn có thể cảm nhận được hơi nóng quanh mắt mình

Làm ơn nói là cậu có đi.

Làm ơn.

"Cậu Tiêu." Bàn tay của Hendery nắm lấy chiếc ghế cạnh giường và ngồi xuống, đối mặt với Đức Tuấn. Đức Tuấn có thể thấy được cậu ta vừa nuốt nước bọt. "Làm ơn hãy lắng nghe tôi, và thật bình tĩnh để tiếp nhận thông tin này."

"Lý do mà cậu ở trong tình cảnh này là bởi một vụ tai nạn. Cậu... Cậu bất ngờ ngã xuống từ tầng ba của tòa nhà nơi văn phòng của cậu."

Không lâu sau khi Hendery thốt ra từng từ như vậy, Đức Tuấn cảm nhận được sự đau đớn trên đầu mình. Từng chút kí ức dần xuất hiện trước mắt cậu. Cậu được thăng chức lên thành Quản lý Marketing, một vài gương mặt của nhân viên trong công ty, và mái nhà – nơi mà cậu ngã từ tầng ba xuống – đầu chúc xuống trước.

Cơn đau từ từ giảm dần, Đức Tuấn liên tục gật đầu khi Hendery hỏi cậu liệu cậu có ổn hay không. Cậu chớp mắt mình khi cơn đau cậu vừa cảm nhận biến mất trong vài giây ngắn ngủi. Dù vậy, cậu cảm tưởng như da mình đang cháy rực lên bởi cái chạm của Hendery lên tay mình.

Vị y tá chắc chắn rằng người bệnh của mình ở trong trạng thái tốt, ít nhất là về mặt thể chất, trước khi tiếp tục nói.

"Cậu Tiêu." Đức Tuấn đáp lại với một tiếng ngân, nhìn vào mắt của Hendery. Cậu khá chắc là Hendery đã nhận ra cậu đang trên bờ vực của việc bật khóc, nhưng cậu chẳng thể để tâm đến điều đó nữa. Cậu để Hendery nhìn mình với vẻ thương hại hiện rõ nơi đáy mắt trong lúc vẫn nắm tay cậu.

"Cậu chưa từng gặp tôi trước. Chưa từng cho tới lúc cậu vừa tỉnh dậy cách đây vài phút trước."

"Nhưng tôi đã gặp cậu rồi!"

Nước mắt lăn dài trên gương mặt của Đức Tuấn trong lúc cậu đang chật vật để cất giọng mình.

"Mình đã gặp rồi. Mình chắc chắn về điều đó. Làm ơn, Quán Hanh, cậu có thể ngừng việc chơi đùa với mình được rồi mà. Làm ơn đừng - " cậu nức nở. " – giả vờ như thể cậu không biết mình nữa."

thực sự đau đớn lắm.

Cả hai vẫn giữ nguyên vị trí cùng tiếng nức nở của Đức Tuấn vang khắp phòng, bàn tay của Hendery nắm lấy cánh tay run rẩy của Đức Tuấn, ngước lên nhìn cậu trong khi Đức Tuấn ngồi bên mép giường bệnh với cái đầu rũ xuống. Hendery cắn môi mình, cậu cố hết sức để khiến chúng không run rẩy.

"Cậu Tiêu."

"Đừng gọi mình như vậy."

"Cậu Tiêu, nhìn tôi này."

Hai người bọn họ đối mặt nhau với nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mình.

"Tôi không biết phải nói thế nào. Nhưng..." Đôi mắt của Hendery khẽ đảo khi cậu cố tìm từ phù hợp với câu nói của mình.

Hendery tiếp tục, "Tôi – Tôi không thể chắc chắn, nhưng tôi đoán rằng cậu đã mơ về tôi trong thời gian hôn mê.

Không – không phải về tôi. Về khuôn mặt của tôi. Một giấc mơ dài, có bao gồm một người với khuôn mặt giống của tôi."

Không. Điều đó không đúng.

Nó không thể là sự thật được.

Không thể nào những gì cậu đã trải qua chỉ là một giấc mộng, Đức Tuấn không cho phép điều đó. Nó quá mức chân thật để có thể là một sự giả tưởng, thứ cảm xúc mà cậu cảm nhận được khi nhìn vào đôi mắt của Quán Hanh, khi nắm tay Quán Hanh, khi hồi tưởng về nụ cười của Quán Hanh... Tất cả đều quá đỗi thân thuộc với cậu. Nó không thể là giả tưởng được.

Đức Tuấn vẫn không muốn tin vào lời mà vị y tá vừa nói. Cậu rền rĩ, rồi lại nức nở, "Nhưng nó quá mức sống động. Nó không giống như một giấc mộng, mà giống như ký ức hơn. Nó – Giống như nó thực sự tồn tại."

"Nhưng nó không hề, cậu Tiêu. Nó không có thực."

Tiếng nức nở của Đức Tuấn dần lớn hơn trước, lồng ngực cậu nhói đau mỗi lần Hendery phủ nhận rằng bọn họ quen biết nhau. Bởi vì cậu không muốn nghe điều đó, bất cứ điều gì. Cậu muốn chàng trai đã ở cùng cậu suốt ba năm qua. Cậu muốn chàng trai chưa bao giờ là nguyên do của những cơn đau này. Cậu muốn cậu bạn thân mà cậu đem lòng yêu, và cũng yêu cậu. Cậu muốn Quán Hanh.

Cậu muốn Quán Hanh của cậu.

"Tôi đi đây, cậu Tiêu. Tôi xin lỗi," Hendery thở ra, khi cậu đứng dậy. Bàn tay cậu rời khỏi cánh tay của Đức Tuấn để nắm lấy tay mình, khẽ khàng.

Trong khi Đức Tuấn bật khóc, cậu bắt gặp chiếc nhẫn bạc quanh ngón đeo nhẫn của Hendery, đè thêm gánh nặng lên lồng ngực vốn đã nặng trĩu của cậu.

Đức Tuấn thề rằng mình nghe được một giọng nói. Cậu ấy sẽ không bao giờ thuộc về mày, cậu nghe được tiếng cười của chiếc nhẫn, chế nhạo cậu.

"Xin hãy ăn và uống thuốc của mình. Tôi sẽ ghé qua kiểm tra cậu đôi lúc...hoặc là các y tá khác sẽ làm vậy."

Đức Tuấn chẳng còn sức lực nào để tranh cãi cùng vị y tá. Cậu chẳng gật đầu, cũng chẳng lắc. Cậu chỉ lắng nghe,

và để cậu ấy rời đi.

"Tạm biệt, Đức Tuấn."

I would hate it so much to have you
only in my fantasy.


Tiêu đề in đậm mỗi phần là lời bài hát 'fantasy' mình để ở trên cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net