7. Câu trả lời của Mạc Quan Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ting~ - 'Tiêu đề: Theo dõi HT'

Hoa Cảnh Tình thả mình trong làn nước hồ bơi mát mẻ, thân thể tuyệt sắc lướt nhanh đến thềm lên bờ. Một hầu gái nhanh chóng quấn khăn thấm ẩm lên người tiểu thư, thưa đến cô thực đơn hôm nay. Ngồi lên ghế nghỉ, với lấy chiếc điện thoại nhận ảnh. Đôi mắt to tròn của cô từng chút nhíu lại rồi giãn căng.

Trên màn hình hiện tại là một đoạn video quay lại cảnh Hạ Thiên đang cưỡng hôn Mạc Quan Sơn kèm theo một tin nhắn từ thuộc hạ.

'Thưa cô chủ, lâu nay tôi đã nhằm lẫn khi theo dõi cậu Hạ, mong cô tha thứ. Đây là đoạn video tôi đã quay vào đêm 14/2 khi theo dõi cậu ấy. Cô gái tên Giản Thạch Thanh có vẻ chỉ quan tâm đến cậu thanh niên trong video kia chứ không phải cậu Hạ. Trước khi có lệnh mới từ cô, tôi sẽ tiếp tục theo dõi họ.'

Cảnh Tình thẫn thờ cầm lơi chiếc điện thoại trong tay nhìn vô định, xong lại đặt trở lại chỗ cũ, đảo mắt nhìn hầu gái.

- "Ha~Đúng là khiến người ta điên mất thôi" – than thở xong lại nhìn về bụi hồng trong vườn

  "Tối nay không cần chuẩn bị cơm, tôi phải ra ngoài"

- "Vâng, thưa cô" – hầu gái kính cẩn đáp

-------------------------------

Tiếng báo thức 'tít tít' từ đồng hồ điện tử đánh thức giấc ngủ trong căn phòng Quan Sơn. Tuy hơi mát điều hòa vẫn còn nhưng cậu vẫn cảm nhận được thân nhiệt ấm áp bao bọc chặt chẽ sau lưng. Mọi thứ diễn ra hôm qua thật mới mẻ. Nhưng không phải là bất ngờ đến mức độ không chấp nhận được.

Mạc Quan Sơn trở mình đối mặt với Hạ Thiên đang say giấc, ngắm nhìn gương mặt hắn. Cậu cứ mãi suy nghĩ về cảm nhận của bản thân đối với câu tỏ tình tối qua. Tại sao cùng là tỏ tình nhưng cảmgiác nghe từ Tiểu Thanh và Hạ Thiên thật khác.

Lúc này, người kia khẽ lay mắt, vừa tỉnh đã thấy Quan Sơn trùm chăn kín đầu. Hắn ngồi dậy nhìn người kế bên rồi mỉm cười mệt mỏi. Hạ Thiên đè úp người lên tên đang xấu hổ kia một lúc thật lâu, đến khi cậu ta không chịu nỗi vì thiếu dưỡng khí, quẩy mạnh mới chịu thả ra.

- "Thằng chó, mày n*ng à?!"

- "Hahaha"

  "Nhóc Mạc, hôm nay cùng tao ra ngoài nhé!"

- "Không, hôm nay phải đến tiệm làm rồi"

- "Khách vip xin phép giúp mày"

- "Thằng l*n lắm tiền, tao cũng cần tiền để sống"

- "Bao lương mày hôm nay, thế nào, Mạc ca?"

Ngày hôm ấy, Hạ Thiên dùng xe hơi thể thao đưa Mạc Quan Sơn đi ăn, tiếp theo lại đi đến trung tâm thương mại xem phim, vào khu game center để giải trí các thể loại. Họ tạt qua một cửa hàng cà phê ngay trung tâm thành phố.

Bước vào quán, một vài ánh nhìn đặt lên phong thái tiêu sái của Hạ Thiên. Quan Sơn thì còn đang lâng lâng vì từ rất lâu rồi mới được một ngày hưởng thụ hỷ vị khấp dân gian bằng chiếc xe hơi ngầu lòi. Định hình một chút mới nhận ra đã dần đến xế chiều.

- "Chuyện hôm qua là thế nào? Cả ngày nay đưa tao đi khắp nơi mà vẫn không them giải thích gì à?" – Quan Sơn hút một ngụm choco đá rồi đi thẳng vào vấn đề

- "..."

  "Tao nghiêm túc với nó, nhưng mày không cần trả lời cũng được"

- "Tại sao?"

- "Cũng có thể mày sẽ nói ra điều tao không muốn nghe. Hôm qua cho tao xin lỗi, tao nhất thời không bình tĩnh. Chuyện tổn thương mày, sau này nhất định không lập lại"

- "..."

  "Đúng là mày thích con trai nhỉ?"

- "Mày ghê tởm sao?" – Hạ Thiên nhếch môi cười trêu chọc

- "Không"

  "Tao sẽ suy nghĩ về lời tỏ tình đó" – cậu không nhìn thẳng vào hắn, tiếp tục cầm ly nước hút, dời ánh mắt ngắm nhìn đường phố qua lớp kính

- "Sao?" – Hạ Thiên như không tin vào lời nói mình vừa nghe được, Mạc Quan Sơn nói sẽ suy nghĩ lại

Có thể suy nghĩ lại sao?

Nghĩa là tình cảm này là cũng được đối phương công bằng dùng thời gian mà suy xét lựa chọn?

Mạc Quan Sơn như cảm nhận được sự ngỡ ngàng của người đối diện, cứ trưng bộ mặt nghi ngờ về mình. Cậu lại thẳng thắn dùng ánh mắt cương trực đối đáp với hắn.

- "Bộ tao không được phép đắn đo à?"

- "Không, không phải"

  "Chỉ là...tao chưa nghĩ đến sẽ được mày suy xét"

- "Tại sao lại không thể?"

Đến đây, Hạ Thiên cũng không biết phải đối đáp thế nào với kẻ phong thái ngay thẳng trước mặt. Trong lòng bỗng hồi hộp không biết nên vui hay buồn. Thà rằng cứ để hắn đóng đinh ý niệm rằng nhóc Mạc sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm đồng giới này. Giờ hắn phải làm sao đây? Muốn nhiều hơn nữa.

- "Ah, Thiên" – Cảnh Tình với vẻ yêu kiều chạm vào bắp tay Hạ Thiên

  "Tình cờ thật đấy!"

Hạ Thiên nhận ra cô, thái độ có chút thờ ơ nhưng vẫn tiếp đáp bằng một nụ cười hết sức xã giao

- "Chào em, tình cờ thật"

- "Từ hôm ở Đông Kinh đã không gặp lại anh, hôm nay có thể dành chút thời gian với em không?"

Mạc Quan Sơn ban đầu có chút ngạc nhiên khi nghe thấy cô gái quá mức xinh đẹp kia gọi thẳng tên Hạ Thiên, trong đầu nhanh chóng đặt câu hỏi về quan hệ của họ thân thiết đến mức nào. Nhưng cũng không muốn quá phận mà nghe ngóng cuộc đối thoại của họ, cậu né sang 3 bước tựa vào góc tiền mà bấm lướt điện thoại.

- "Nhóc Mạc, chúng ta đi thôi" – Hạ Thiên khoác vai cậu lôi đi

- "Thiên, không định giới thiệu với bạn anh về em sao?"

- "Thưa Hoa tiểu thư, tôi thấy không cần thiết, tạm biệt!"

- "Dù sao cũng là hôn thê tương lai của anh, đối xử với em như thế không phải quá đáng lắm sao, Thiên?" – Cảnh Tình cố tình nói cho cả phần Quan Sơn nghe

Mạc Quan Sơn khựng lại, biết rằng cậu đã nghe được điều gì, Hạ Thiên lúc này mặt tối sầm lại, hắn phủ chặt hơn bả vai Quan Sơn, nhìn về phía trước lạnh lùng đáp

- "Hoa tiểu thư, khi tôi còn lịch sự, đừng nghĩ cô có thể tiếp tục quá đáng"

  "Thêm nữa, chẳng phải tôi có bảo cô đừng gọi thẳng tên tôi rồi, nhỉ?"

Đáp xong liền dẫn nhóc Mạc rời đi bỏ lại Hoa Cảnh Tình đang giận chín mặt, hàm răng cô cắn chặt, xương hàm căng thẳng biểu lộ mọi câm phẫn. Nhìn vào bóng lưng của hai người trước mặt, nhất là Mạc Quan Sơn, cô nhướn đôi mài khinh nhẹ

- "Hạ Thiên à, em còn có thể quá đáng hơn nữa, anh chờ mà xem"

Cả hai ngồi trong xe không nói gì, thấy bầu không khí có chút trầm lặng, Quan Sơn mở lời

- "Cô gái lúc nảy là ai vậy?"

- "Đồng học ở Mĩ, tình cờ gặp thôi"

- "Cổ gọi thẳng tên mày, còn bảo là hôn thê, chỉ là đồng học thôi sao?"

- "Tự cô ta bịa ra thôi"

  "Với lại, mày cũng có thể gọi tao là Thiên mà"

Đến đây, Quan Sơn có chút bối rối

- "Nghe cứ thấy kì vãi l*n"

- "Cứ tưởng tiểu Sơn mặt rất dày chứ"

- "Bằng mày à?"

- "Hay mày ghen rồi?" Hạ Thiên đẩy một chút gian tình qua ánh mắt, mặc kệ nhóc Mạc vừa nghe xong liền chau mày, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

---------------------------

Quan Sơn đến nay đã nhận được giấy báo nhập học từ trường nghề A nổi tiếng về đào tạo dịch vụ nhà hàng-khách sạn. Sau khi mẹ cậu nghe tin liền hết sức vui mừng, bảo rằng có dịp thăm cha cậu sẽ kể cho ông tự hào.

Đúng vậy, lần này Mạc Quan Sơn đã quyết tâm học tập đàng hoàng để thực hiện ước mơ mở quán ăn. Còn muốn trả lại gấp đôi tấmlòng của A Khâu, nhất định không phụ lòng anh. Dù vậy, cậu vẫn tiếp tục làm việc tại tiệm ăn của chú Tư, chú cũng rất yêu mến Quan Sơn nên đồng ý cho cậu điều chỉnh lịch làm việc phù hợp với thời gian học tập.

Xử lí xong ba bao rác cuối cùng, Mạc Quan Sơn tựa vào mảng tường rít nhẹ một điếu thuốc the mát. Trong lòng cứ vờn quanh suy nghĩ vào đêm được Hạ Thiên thổ lộ. Hai người đàn ông thật sự có thể? Quan Sơn nhìn ra những người đang đi trên phố, thử tưởng tượng hai thằng con trai đi cạnh nhau sẽ có cảm xúc gì. Nói thế nào nhỉ, rất kỳ cục. Nhưng nếu nghĩ về tên kia liền cảm thấy hoàn toàn, hoàn toàn dễ chịu.

Nụ hôn đêm ấy không giống với trò trêu đùa mà hắn làm với cậu mấy năm trước, nó có tư vị rất khác. Rất tốt, rất thoải mái, rất khó cưỡng lại. Tại sao như vậy?

Nhìn vào làn khói mờ nhạt, Mạc Quan Sơn tự đặt rất nhiều câu hỏi cho mình. Đối với ai đều không thể có cảm giác như vậy. Chẳng lẽ từ rất lâu rồi đã có cảm xúc rất dễ chấp nhận này.

- "Mạc ca đã xong việc rồi sao?"

- "À, Tiểu Thanh" – cậu dập vội điếu thuốc – "Anh định hút một điếu rồi kết ca"

Tiểu Thanh vẫn đứng ở góc cửa, không đến gần Quan Sơn như thường lệ

- "Anh và Hạ ca...thế nào rồi?"

- "À...xin lỗi em hôm ấy, nó lâu lâu lên cơn như vậy, anh cũng không trị được"

- "Còn anh thì sao, Mạc ca?"

- "...hửm, anh à?"

- "Em từng hỏi anh lúc đến Viện Hải Dương ấy, anh nghĩ thế nào?"

  "Hôm lễ tình nhân, bị Hạ ca kéo đi như thế, chắc anh cũng phải hiểu được phần nào tâm tình của anh ấy rồi"

  "Em chỉ muốn biết, Hạ Thiên, anh ấy đối với anh có quan trọng không?"

Hiểu được mọi ý tứ trong từng lời nói của Tiểu Thanh, Quan Sơn trầm tư, chính cậu cũng đang thật sự rối bời.

- "Em cảm thấy anh đã rất rõ rồi mà"

- "Sao?"

- "Em nói anh đó, anh rõ rang biết mình đối với Hạ ca như thế nào, vậy thì anh đang lo lắng điều gì?"

- "Sao em lại nói như vậy?"

- "Khóc vì nghĩ đến anh ấy, luôn dùng ánh mắt rất dịu dàng với anh ấy dù em từng nghe anh rất ghét Hạ ca"

  "Ngay cả lúc một cô gái đang tỏ tình với anh, nói gì mà không thể bỏ mặc anh ấy, vậy mà nỡ bỏ một cô gái đang khóc vì anh lại một mình"

- "Anh thật xin lỗi em" – Quan Sơn chực cảm thấy đáng trách

- "Anh không cần xin lỗi em, nếu đổi lại là em, em cũng sẽ làm vậy với người mà em hết sức trân trọng"

- "..."

  "Liệu hai đứa con trai yêu nhau là bình thường sao?"

- "Mạc ca" – Tiểu Thanh nhìn trân vào Quan Sơn bằng ánh mắt xoáy thẳng vào tâm can cậu

  "Điều anh vừa nói quan trọng hơn Hạ ca sao?"

Sau câu nói của Tiểu Thanh, cậu chợt khựng lại một nhịp, mọi suy nghĩ lộn xộn không trật tự liền tan biến. Đây là câu trả lời sao.

Mạc Quan Sơn đứng thẳng dậy, tháo tạp dề ra cuộn tròn lại trong tay, cậu nhìn Tiểu Thanh thật lâu để thu thập hết mọi chắc chắn trong quyết định của mình. Ánh mắt dịu êm ấy thẳng thắn nhìn vào cô gái trước mặt, không những đối diện với sự chất vấn, mà còn trực tiếp nhìn nhận sự lo lắng vốn không nên tồn tại trong cậu.

- "Em nói đúng, lẽ ra anh nên nhận ra điều đó ngay từ đầu"

  "Cảm ơn em, Tiểu Thanh"

Đứng trước cửa nhà mình, Mạc Quan Sơn nắm chặt tay, nhắm nghiền mắt và hít thở thật sâu. Mở cửa vào nhà, Hạ Thiên đang ngồi bên laptop làm việc, thấy cậu về liền khẽ cười ôn hòa với cậu. Hạ Thiên lúc này đã cảm thấy nét mặt Quan Sơn có chút tâm tư, không mắng hắn như thường lệ.

Mạc Quan Sơn bước đến bàn ăn, mặc kệ những lời hỏi thăm của tên đang chống cầm trước mặt, cậu vẫn nhìn chầm chập vào Hạ Thiên khiến hắn bắt đầu thay đổi một thái độ khác. Không hiểu cậu rút cuộc đang có chuyện gì.

- "Sao vậy? Bị trừ lương à, nhóc Mạc?"

- "Hạ Thiên, mày nghe cho rõ đây"

- "Sao?"

Mạc Quan Sơn đặt tay mình lên vai người kia, đặt một chiếc hôn lướt qua môi hắn. Điểm chạm trên môi kết thúc bằng âm thanh 'chụt' nhỏ khẽ. Gương mặt bỡn cợt nhanh chóng giãn ra, ngẫn ngơ với hàng động vừa xảy ra trên môi mình. Ánh nhìn trói chặt vào biểu cảm nghiêm túc của nhóc Mạc.

- "Tao chấp nhận lời tỏ tình của mày"

Hạ Thiên buông một tay đang chống cầm ra, hắn vẫn chưa thể tin vào khoảnh khắc vừa xảy ra

- "Mày vừa nói cái gì vậy?"

- "Từ nay, mày sẽ là người của Mạc Quan Sơn này, chỉ vậy thôi"

Hạ Thiên đặt mắt kính lên bàn, đứng thẳng dậy, tầm thế dần cao hơn Quan Sơn. Dưới ánh đèn phòng khách ươm vàng nhạt, hai ánh mắt giao nhau thật lâu như đang thầm trao đổi tâm tình. Tay Hạ Thiên mân mê chiếc khuyên tai đen của Quan Sơn rồi chậm rãi áp tay vào cổ cậu, ngón cái ve vút chiếc má nhẵn nhụi rồi di di qua lại trên cánh môi mỏng. Mọi ngũ quan của cậu được thu trọn hết vào ánh mắt của kẻ si mê kia.

Không vồn vã hay thô bạo mất kiểm soát. Giữ lấy gương mặt cậu, Hạ Thiên đặt môi mình thăm dò trên đôi môi đối phương 3 giây rồi dứt ra, cả hai đều cảm nhận được một mạch điện nhỏ truyền đến vành tai. Chậm rãi nhưng tê tái.

Đến khi hơi thở Quan Sơn bắt đầu nặng hơn vì áp lực của kích thích. Hai gò má lúc này cứ cảm thấy râm rang, không cách nào khiến trái tim thôi ngứa ngái. Như bị mê hoặc bởi sắc tình trong đôi mắt Hạ Thiên, Mạc Quan Sơn có chút mềm đi, khép hờ mí mắt đón lấy lượt hôn dài hơn.

Hạ Thiên một tay vẫn giữ lấy khuôn mặt Quan Sơn, tay còn lại trượt ra sau lưng, dùng một lực vừa đủ từ từ ấn người kia sát vào mình hơn. Sau khi chỉ dán vào môi cậu đủ lâu, hắn dùng duy chiếc lưỡi liếm hai cái vào môi dưới rồi thêm một chút lực tách kẽ môi ra. Cảm thấy được động thái ngượng ngùng thụ động của Quan Sơn, hắn thều thào giọng dẫn dắt cậu.

- "Mở rộng hàm một chút, đưa lưỡi ra nhiều hơn"

Ngoan ngoãn làm theo, lưỡi cậu liền bị tên kia dùng môi mút giữ, lưỡi hắn đỉnh vào lưỡi cậu rồi hòa quyện cuốn lấy. Nước bọt không thể kiểm soát mà nhiễu ra một ít ở cằm Quan Sơn. Giữa họ bắt đầu phát ra vài tiếng rên khẽ. Hạ Thiên dừng lại, nắm tay cậu kéo vào phòng khóa cửa lại. Hắn bắt đầu tiếp tục tấn công mãnh liệt hơn.

Hắn ôm Mạc Quan Sơn mà hôn, tấn cậu ngã đến chiếc giường thẳng thớm. Hắn chống khủy tay để trụ mình trên cậu, tiếp tục hôn nhuần nhuyễn hơn.

'ưn...ưn...ha'

Đến khi đầu lưỡi Quan Sơn bắt đầu tê mỏi, Hạ Thiên chuyển qua mút lấy vành tai cậu, bị kích thích nhạy cảm bất ngờ, cậu không kiềm được mà rụt người như muốn tránh né chiếc lưỡi nóng ẩm

- "nhơ...tao nhột...đừng liếm" – Quan Sơn vô lực chống cự

Hạ Thiên từ từ quét dọc xuống cổ Quan Sơn, mút một cái thật mạnh vào vùng bạch huyết dưới tai lưu lại dấu hickey đỏ mờ. Hạ Thiên thở nặng bên tai đang phiếm đỏ của cậu, hạ thân bắt đầu không chịu yên phận mà cạ vào chân Quan Sơn.

- "Mày đã chắc chắn rồi sao, nhóc Mạc?"

  "Cấm mày được phép quay đầu, bây giờ muốn thay đổi vẫn còn kịp"

Tay cậu đặt lên hông sườn hắn vỗ về

- "Thằng ngu này, nói lời yêu đương như bình thường hộ bố!"

Hạ Thiên thao tác nhanh chóng kéo tụt mảnh quần Quan Sơn xuống, xoa nắn hạ bộ đang căng trướng của nhóc Mạc

- "Vãi l*n, làm cái gì vậy?"

- "Nằm im" – vừa nói xong, hắn hai tay ấn giữ hai bên bắp đùi cậu không cho nhúc nhích

Như ngầm đoán được ý đồ của Hạ Thiên, Mạc Quan Sơn toát mồ hôi ra sức vùng vẫy kêu gào, hai tay đẩy vai hòng muốn hắn buông tha. Nhưng có vẻ với tên sắc lang biến thái kia, mọi hành động chống cự hiện tại của Mạc Quan Sơn gần như vô dụng.

Hạ Thiên liếm giao lưu đỉnh dương vật đang căng cứng, rồi ngậm vào thật chậm rãi. Phía Quan Sơn hiện tại tay đang nắm lấy tóc của Hạ Thiên run rẩy nhẹ, góc mắt mở to hơn, nín thở đón lấy xúc giác nổ tung bên dưới. Khuôn miệng nam tính vừa rồi đang ngậm lấy nhục thịt của cậu, gương mặt luôn lấn át ức hiếp cậu đang nằm giữa hai chân cậu mà nhiệt tình săn sóc. Căn phòng hiện tại được bao trùm bởi âm thanh lép nhép dâm tục do Hạ Thiên đang cố khuếch đại xen kẽ tiếng rên khe khẽ từ Quan Sơn.

Càng lúc hắn càng ngậm sâu hơn, liếm mút cậu hăng hái hơn, chiếc lưỡi như nắm trong mình dự đoán mọi vị trí nhạy cảm, nó di từ gốc dương vật kéo môt đường zic zac lên đến quy đầu. Không thì lại đá thành vòng tròn rồi hút chặt gây áp lực lên côn thịt nhạy cảm đáng thương.

- "Dừng lại...hức...bẩn...chỗ đó bẩn như vậy...mày bị điên rồi thằng khốn...haa...dừ..." – Quan Sơn một tay còn nắm tóc Hạ Thiên, một cánh tay che đi tầm mắt mình vì xấu hổ

Từ góc nhìn của Hạ Thiên có thể thấy một khung cảnh dục tình lần đầu được thấy ở Quan Sơn. Vẫn là một Quan Sơn rất nhạy cảm, thích che giấu khoái cảm đang mất dần khống chế vì hắn.

- "Hạ Thiên...không được...buông tao ngay...haaaa"

Nhận thấy dục thân nhóc Mạc bắt đầu giần giật, hắn càng đè chặt đùi cậu không cho thoát ra, để cậu đạt đỉnh khoái cảm mà bắn vào miệng mình. Hạ Thiên nhả ra tay kèm theo nước miếng, khóe miệng còn chảy một ít dịch trắng, chưa kịp liền bị Quan Sơn thả nắm tay đấm lên đỉnh đầu.

- "Thằng lồn này mày lì vãi lồn!!!"

- "Mày ra nhanh nhỉ" – hắn cười

- "..."

Mạc Quan Sơn bất chợt bị chú ý bởi thứ vũ khí đang cọm cứng dưới quần Hạ Thiên, nghĩ hắn vừa thỏa mãn cho mình nhưng cái vật kia lại tỏ ra vô cùng bí bách. Cậu bối rối vì tất cả việc ái muội này gần như đều quá xa lạ với cậu, huống chi bây giờ đối phươg còn là con trai. Cậu cũng chưa đủ máu liều mà dùng miệng như cẩu mặt dày Hạ Thiên. Phải làm sao? Phải làm sao đây?

- "Cái đó..."

- "Sao?"

- "Cái...cái đó. Nếu mày khó chịu...tao có thể dùng tay giúp mày"

"Tao đây là lần đầu, lại là với đàn ông, cũng không..." – nói đến đây lại bắt đầu ngượng chín mặt không biết giấu vào đâu. Chỉ có Hạ Thiên là vô cùng thích thú dáng vẻ này

- "Hôm nay tao không làm gì quá độ đâu, nhưng chỗ này cũng nê giải quyết thôi"

- "Còn gì khác có thể quá độ à?"

Hạ Thiên lật úp người Quan Sơn lại, kéo quần ra giải phóng tính khí cứng ngắc, tay hứng tinh dịch vừa rồi bôi vào nhục thân sóc vài cái hạ nhiệt

- "Cho tao mượn đùi mày nhé"

- "Đùi? Làm cái gì cơ?"

Thân thể to lớn áp lực lên khiến Quan Sơn hơi choáng ngợp, Hạ Thiên sờ nắn cánh mông có chút no tròn vừa đủ, cạ côn thịt đại cường vào khẽ mông khiến Quan Sơn dần hiểu ra, mặt tái nhợt đi.

- "Đừng đừg đừng đừng, quá nhanh rồi, chúng ta còn chưa hẹn hò, mày làm cái gì với đít tao vậy thằng khốn Hạ cặc Thiên!!!!"

- "Ngoan, tao đã hứa không làm gì quá độ mà"

Nói xong, hắn trượt tính khí căng cứng qua khe đùi Quan Sơn, hông chậm rãi đưa đẩy cọ xác. Sau khi xác định tư thế thoải mái nhất cho cả hai, hắn bắt đầu nhấp nhịp nhàng, cách giao tình này khiến hai nhục thịt ma sát vào nhau, Quan Sơn nhanh chóng bị kích thích cho cửng trở lại.

Hạ Thiên phía dưới va chạm ở tốc độ nhịp nhàng, chiếc mông như một bệ đàn hồi khiến cho từng cú nhấp lên xuống trở nên thú vị. Hắn ngậm dái tai nhóc Mạc, khiến cho nhóc Mạc không thể chống cự mà rên rĩ. Một tay thì sờ soạn mân mê hạt đậu nhỏ, một tay lần mò xuống tóm lấy tiểu Sơn nhỏ mà sóc.

Mạc Quan Sơn thì vô cùng xấu hổ, nhìn kiểu giao tình này xem cậu bây giờ khác gì phụ nữ. Những cú thúc quá từ tốn khiến phần da non dưới chân cảm nhận rõ rang kích thước và hình dáng dương vật của Hạ Thiên. Thật xấu hổ. Nhưng cũng thật sung sướng.

Hạ Thiên không ngừng rủ rĩ nỉ non những lời mật ngọt ái tình bên tai cậu.

- "Tiểu Sơn à, yêu mày"

  "sizz...bên dưới thật trơn...thật sướng haaa"

  "Sơn à, sướng không, nói tao nghe đi"

  "Mày là của tao, nhóc Mạc...sizz...haa" – hắn dần tăng tốc độ ma sát, đường nhấp uyển chuyển dẻo dai

  "Mày lớn lên rất tuyệt có biết không, lúc thì ương ngạnh ...sizz...lúc thì dịu dàng khiến người ta muốn hủy hoại...ha...ha..." – dùng đùi mà đã sướng thế này, thật biết dụ dỗ người ta làm bậy

Mạc Quan Sơn bị thanh âm dâm tục quấy rối chỉ biết chôn mặt vào gối, thâ thể mềm đi phó mặc người kia nhào nặn. Đến gần đoạn cao trào, Hạ Thiên nhấp cạ nhanh và sóc dương vật đang rỉ nước trong tay nhanh hơn. Chiếc giường bị hoạt động này phát ra tiếng kình kịch nhẹ khẽ, xen kẽ là âm thanh ma sát da thịt.

- "Nhóc Mạc, tao sắp rồi...ha...ha"

- "ưn...hức...chết tiệt...mau kết thúc đi thằng chó"

Hạ Thiên lên đỉnh, phóng mạnh tinh dịch vấy bẩn gra giường, tay bao gọn lấy quy đầu giật liên hồi đang nhả tinh của Mạc Quan Sơn, hắn cắn chặt vào gáy cậu như xoa dịu sự ngứa ngái cả cơ thể, dục tính vẫn còn phát tiết, nhấp thêm ba bốn cái lại tiếp tục bắn.

Hắn hôn lên vai gáy người dưới thân đang run rẩy, liếm qua lại xoa dịu nơi mình vừa cắn. Cả hai cố lấy lại hơi thở bình thưởng bị khoái cảm đè nén nảy giờ. Nhận ra người dưới thân vì quá mệt nên đã thiếp đi. Hạ Thiên ngồi dậy, đi ngay vào nhà tắm nhúng ẩm khăn lau chùi cơ thể cậu. Thay lại tấm gra sạch, soạn một bộ đồ khác để nhóc Mạc thay ngủ.

Hạ Thiên kê đầu Quan Sơn lòng mình, lắng nghe hơi thở đều của đối phương mà từ từ chìm vào giấc ngủ.

-Hết tập

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net