9. Không sợ hãi (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến bây giờ, Mạc Quan Sơn mới nhận ra bản thân mình ngu ngốc chẳng biết gì. Hạ Thiên yêu cậu nhiều như thế nào? Từ bao giờ? Qua lời kể của hắn phần nào cũng đoán ra được, quan hệ giữa hắn và gia đình không được tốt lắm. Họ có khả năng tài chính lẫn địa vị xã hội như vậy, nếu biết Hạ Thiên và cậu đang hẹn hò sẽ có phản ứng ra sao. Còn cha mẹ cậu, họ sẽ nghĩ như thế nào...

Mạc Quan Sơn vừa phân loại thùng giấy vừa thẩn thờ nghĩ về chuyện của mình và Hạ Thiên. Lúc này, chuông điện thoại reo lên.

- "Alo, xin hỏi ai vậy?"

Phía bên kia im lặng một chút liền có một chất giọng trầm sáng gọi tên cậu - "Cậu là Mạc Quan Sơn?"

- "Phải, ai đấy?"

- "Tôi là Hạ Trình. Còn nhớ tôi không?"

- "Sao?"

  "Là anh Trình sao? Tất nhiên là em nhớ anh rồi. Sao anh biết số em, còn gọi cho em"

- "Khi nào cậu rảnh? Chúng ta gặp nhau có được không?"

Như hiểu ra được việc Hạ Trình muốn gặp mình có liên quan đến Hạ Thiên, cậu liền đồng ý gặp mặt. Địa điểm là một quầy rượu nằm sâu trong con hẻm tại khu phố A sầm uất. Mạc Quan Sơn nhìn lên địa chỉ trước mặt, lại ngó kĩ địa chỉ trong tin nhắn Hạ Trình đã gửi.

Nhưng, trước mặt cậu rõ ràng không có biển hiệu mà là một cánh cửa gỗ to, không có tay nắm cửa, cũng không có dấu hiệu cho thấy đây là một nơi kinh doanh.

- "Mình đi nhằm địa chỉ rồi à? Rõ ràng là nhà người ta mà"

Mạc Quan Sơn quyết định gọi cho Hạ Trình, anh bảo cậu dùng sức đẩy mạnh cánh cửa trước mặt. Quan Sơn vẫn cảm thấy có chút hoài nghi, rốt cuộc cũng thử nghe theo anh ta. Quả thật, phía sau cánh cửa gỗ khá nặng này chính là một quầy rượu nhỏ, vừa mở cửa liền có một con chó vàng to bự chạy đến quẩy đuôi lia lịa, sủa 'gâu gâu' vài tiếng như đón mừng cậu. Hạ Trình thì đang ngồi ở quầy bar uống rượu.

Trong quán hiện tại không một bóng khách, chỉ có cậu, Hạ Trình và bartender đang lau chùi ly. Nhân viên bartender thấy Quan Sơn liền nở nụ cười chuyên nghiệp rồi cúi đầu "Xin chào quý khách".

- "Chào anh Trình, đã lâu không gặp anh"

- "Ừm, uống được rượu không?"

- "Một ít"

- "Joe, cho cậu ta một ly Daisy Honey"

- "Vâng, ông chủ!"

Ly rượu sau khi pha chế xong liền được đặt ngay ngắn trước mặt cậu. Lần đầu tiên Mạc Quan Sơn mới trải nghiệm được cảm giác nồng đậm và yên tĩnh như thế này, cảm giác như dân chơi vậy. Ly rượu song sánh màu vàng nhạt trước mắt thật sự tinh tế.

- "Cậu hiện tại vẫn làm việc ở tiệm ăn phải không?" – Hạ Trình bật mở zippo phát ra âm thanh 'lách tách' đều phách

- "Vâng"

- "Thiên, nó vẫn còn ở nhà cậu?"

- "Vâng" – Quan Sơn nhấp môi, cảm nhận vị rượu lan tỏa dễ chịu khắp vị giác, mùi hương khá giống trà hoa cúc ở tiệm, nhưng kết hợp với mùi rượu cũng thật dễ chịu

  "Anh hẹn em ra đây có chuyện gì?"

- "Dạo gần đây, cậu có gặp chuyện gì rắc rối không?"

- "...cũng không hẳn" – Quan Sơn nhìn Hạ Trình

- "Cậu có biết lý do Hạ Thiên đi du học không?"

- "Em có nghe qua ạ"

- "Kì lạ thật nhỉ...thằng nhóc lì lợm đó lại chịu thỏa hiệp với gia đình vì cậu" – Hạ Trình mồi điếu thuốc, phả ra một làn khói phiêu lãng vây quanh hai người

  "Tháng tới sẽ có cuộc gặp giao hảo giữa bang chúng tôi và một bang khác. Chính là gặp mặt bàn chuyện hôn sự của Hạ Thiên và tiểu thư nhà đó"

'Thình thịch'

- "Ý của Hạ Thiên, nó..."

- "Nó đã bảo rằng không chấp nhận hôn sự này" – anh gạt tro vào chén thủy tinh – "Đó cũng là lý do anh hẹn cậu ra đây"

Mạc Quan Sơn trói suy nghĩ vào ly rượu vàng đậm sóng sánh của Hạ Trình, trong lòng xao động không thôi. Đây là loại áp lực quen thuộc thường thấy trong mấy bộ phim truyền hình mẹ cậu hay xem. Bản thân luôn cho rằng những chuyện như vậy thật sự tầm thường, nhưng có thể là do cậu chưa trực tiếp nếm trải.

- "Quan Sơn, cậu hãy sớm rời khỏi Hạ Thiên"

Đấy. Mục đích gọi cậu đến là để bảo cậu rời khỏi Hạ Thiên, nhưng kẻ chủ động tìm đến luôn là hắn. Anh bảo tôi phải rời đi đâu nữa?

- "Em không làm được. Em đối với nó..."

- "Anh biết nó chắc chắn không bao giờ buông cậu ra được. Nhưng Mạc Quan Sơn, khác với Hạ Thiên, cậu còn gia đình mình" – Hạ Trình ngắt lời

Lặng người, Quan Sơn nghe thấy một âm thanh vỡ vụn trong đầu. Gia đình cậu. Bão tố trong lòng vấy lên mỗi lúc một lớn. Chính vì cậu biết bản thân mình đã nhận được ân huệ từ sự đánh đổi của Hạ Thiên. Trong đầu cậu hiện ra sự đấu tranh dữ dội giữa hình ảnh cha mẹ và Hạ Thiên.

- "Mạc Quan Sơn, cậu và thằng nhóc cứng đầu đó, rốt cuộc vẫn là người của hai thế giới khác biệt"

- "Chào anh, em xin phép về trước" – Quan Sơn không đợi anh ta nói thêm liền rời đi nhanh chóng

Băng qua con phố tấp nập, bước vào tàu điện với đôi mắt thẩn thờ. Tại sao cậu lại cảm thấy cô đơn thế này? Trước khi quen biết Hạ Thiên, chuyện buồn phiền gì đều có thể lựa chọn không cần thiết đối diện, từ lúc bắt đầu dựa dẫm vào hắn, cậu lại yếu đuối đi rất nhiều.

Chất chứa trong lòng đều muốn tâm sự với hắn, để bản thân không phải gánh chịu một mình. Chính hắn là người kéo bàn tay hay ôm ưu tư của cậu xuống, trấn an cậu rằng có hắn ở bên rồi thì cậu sẽ không phải sợ hãi điều gì nữa.

Nhưng cậu thì sao? Vừa nghe người khác nắm thóp liền nghĩ ngay đến việc rời bỏ Hạ Thiên. Nên trách Hạ Thiên vô tư hay trách mình là kẻ yếu đuối hèn nhát. Nếu không chịu rời khỏi hắn, có thể những món nợ gia đình sẽ quay trở lại, có thể cha cậu sẽ lại tiếp tục ở trong tù, có thể cuộc sống của cậu sẽ cực khổ hơn hiện tại.

Mày sẽ lựa chọn điều gì?

"Mạc Quan Sơn, mày phải sống một cuộc đời có ý nghĩa"

"Mạc Quan Sơn, tao yêu mày"

Siết chặt quai túi chéo, sự quyết đoán ở Quan Sơn phản chiếu vào mặt kính tàu. Cậu kéo danh bạ điện thoại, do dự thật lâu rồi hít sâu thu lấy dũng khí.

- "Alo, mẹ, là con đây ạ. Con có chuyện muốn nói với mẹ"

-----------------------------

Càng nghĩ về những ngày qua, bản thân Hạ Thiên càng không thể tin nổi, tất cả không phải là giấc mơ. Trong đầu hắn cứ lập đi lập lại hình ảnh Mạc Quan Sơn cùng những cử chỉ, biểu cảm say mê đối với mình, khiến dục tâm mượn cớ tìm đến quấy nhiễu. Rít khói thuốc hương cam bạc hà thơm dịu từ Raisun, khép mi phiêu lãng nhảy nhót trên làn da tinh tế nơi vòng eo săn chắc, bàn tay tùy hứng men vào nơi tư mật của nhóc Mạc.

Ngón tay hắn vẫn ghi nhớ độ khít không chừa một inch nào của Mạc Quan Sơn, càng khuấy đảo, người kia càng bức bối rên rỉ nắm lấy tóc hắn. Nếu tiến vào bằng thứ đang ngóc đầu dưới quần bây giờ, liên tục ra vào, chỉ mới nghĩ đến thôi mà đã không thể kiềm chế được.

- "Haizz" – Hạ Thiên vỗ vỗ vào máy lọc không khí – "Ngoài lọc khí, mày có thể lọc thêm vài thứ trong đầu tao không, hửm?"

'Cạch' - Có tiếng mở cửa, Tiểu Sơn về rồi

- "Hôm nay không phụ tiệm mà đi đâu giờ mới về đấy?"

- "Ờm, tao đi gặp bạn"

- "Sao trông mày uể oải vậy?"

Vừa cởi giày ra, Quan Sơn nhìn Hạ Thiên rồi thở dài, ngã đầu vào khuôn ngực hắn để được tiếp chút sinh lực.

"Tiểu Sơn, con hãy lựa chọn hạnh phúc của bản thân, ba mẹ sẽ luôn bên con"

- "Tao đã nói với mẹ chuyện của chúng mình" – cậu tì mặt sâu hơn vào hắn

- "Sao?" – Hạ Thiên tròn mắt, có chút kinh động – "Chuyện gì?"

- "Chuyện tao và mày đang hẹn hò"

- "Đồ ngốc, sao mày lại làm như vậy?" – hắn ôm cậu, chưa từng nghĩ đến Mạc Quan Sơn lại công khai quan hệ yêu đương với gia đình

- "Vì...tao không muốn phải sợ hãi bất cứ điều gì khi ở bên mày"

  "Cũng khả quan, haha"

- "..." – Hạ Thiên vừa nghe mấy lời của nhóc Mạc, cảm xúc nghẹn ngào không thể tả. Chuyện công khai lần này không hề đơn giản, muốn liền có thể làm được. Nhất là, Mạc Quan Sơn lại rất kính trọng, yêu thương gia đình mình.

Siết chặt Quan Sơn vào lòng, hắn hôn lên tóc cậu chợt ngửi thấy mùi thuốc lá khá quen thuộc.

- "Nhóc Mạc, hôm nay mày đã gặp ai?"

- "Là bạn cũ thôi"

Hạ Thiên mông lung suy nghĩ, rồi lại bỏ qua không gặng hỏi thêm. Hắn bế cậu lên vai, mặc cậu giẫy giụa bắt hắn thả xuống. Vất cơ thể cậu lên giường, hắn đè lên người cậu, môi liền dán chặt môi cậu, lưỡi luồn vào liền được Quan Sơn nhanh chóng đáp lại. Lúc này, Hạ Thiên lại phát hiện một dấu hiệu khác.

- "Mày uống rượu?"

- "...ưm...có một chút...có uống một chút ở ngoài" – Quan Sơn bất giác dùng tay quệt nhẹ qua miệng

- "Uống với ai? Ở đâu?"

- "...tao gặp anh Khâu, nên uống một chút với ảnh"

Hạ Thiên khẽ chau mài, thể hiện thái độ không chấp chận ấy bằng nụ hôn kế tiếp. Tại sao?

Hắn vừa hôn vừa dùng hai tay mơn trớn, vuốt ve eo cậu. Chiếc áo thun bị kéo cao qua khỏi ngực, môi liền chuyển xuống ngậm đầu ti cậu, xúc cảm mềm mại ướt át đột ngột khiến Quan Sơn không kiềm được mà ưỡn người lên rên khẽ.

- "Hưm...nhột..." – Quan Sơn luồn tay vào tóc Hạ Thiên, đến nay, cậu đã bớt phần ngượng ngùng khi được hưởng thụ khoái cảm – "Thiên..."

- "Gọi tên tao" – vừa nghe nhóc Mạc gọi tên mình, hắn nhanh chóng bị kích thích chiếm hữu mãnh liệt, lưỡi quét xuống thấp hơn đánh một vòng tròn ở lỗ rốn

- "Thiên...hơn...hơ"

Nhiệt độ phòng một chốc trở nên nóng bỏng bởi lửa tình, Hạ Thiên cởi áo body cổ lọ đen lộ ra khuôn ngực rắn rỏi, cơ bụng đầy đủ các múi săn chắc cùng đường cong bắp tay vừa vặn cân đối. Ánh đèn nhàn nhạt rọi vào gương mặt tiêu sái của Hạ Thiên khiến Quan Sơn thoáng rùng mình.

Hắn cởi thắt lưng quần của cậu, liền bị cậu chặn lại

- "Khoan đã!"

- "Không dừng được đâu"

- "Tao phải đi tắm, người tao đang bẩn"

- "Vậy thì cùng tắm đi"

Không thể chống cự, cả hai cùng đứng tắm trong phòng tắm nhỏ hẹp chật chội. Sau lưng Quan Sơn thân thể có sức áp đảo, bảo cậu tắm thế nào đây? Không chờ đợi thêm, Hạ Thiên hôn lên gáy cậu, tay chà bọt xà phòng với thao tác cực kì ám muội trên cơ thể cậu. Tay hắn men đến hạ bộ cương cứng của Quan Sơn tuốt dọc.

- "Haa...đừng chạm!"

- "Chổ này bẩn lắm, phải rửa thật kĩ" – Hạ Thiên thì thầm bên tai cậu

"À, nơi này nữa" – tay trái ôm vào cánh mông, ngón tay chà sát ngoài miệng cúc rồi ấn sâu ngón tay vào khiến Quan Sơn giật thót

- "Hưn...khó chịu, tao khó chịu..."

Ngón giữa...thêm ngón trỏ...

- "Hưn...không được, nhiều..."

- "Ngoan, một lát nữa thôi"

Kết thúc việc tắm rửa, Hạ Thiên lại vác Mạc Quan Sơn lên vai tiến đến giường ngủ. Trên người cả hai chỉ có chiếc khăn tắm quấn ngang hông. Hạ Thiên lôi ra chai gel bôi trơn và một hộp bao cao su trong tủ đồ.

- "Mày...mày mua mấy thứ đó từ khi nào???" – Quan Sơn xấu hổ nhất quyết giữ chặt khăn tắm

Hạ Thiên thấy bộ dạng này của cậu liền mỉm cười tà mị, không cho tháo khăn thì không tháo. Hắn trườn đến, tay đặt lên khuôn mặt cậu, ngặm lấy môi dưới của cậu ngấu nghiến như muốn nhai đứt. Hắn nắm một chân cậu đặt lên vai mình, mút liếm từ mặt trong mắt cá chân rồi mút nhanh đến phần da non nhạy cảm ở đùi.

Nghe theo Mạc Quan Sơn, Hạ Thiên không kéo khăn của cậu xuống, thao tác luồn lách như loài rắn, chầm chậm lướt trên làn da sạch sẽ rồi ngặm lấy cự vật đang ngóc đầu dưới khăn. Hắn nhiễu dịch bôi trơn vào hậu huyệt cậu một lượng khá nhiều, miệng vừa liếm mút quy đầu, tay vừa nhuần nhuyễn ma sát nới lỏng nơi chật hẹp.

Mạc Quan Sơn bị kích thích một lúc hai nơi liền bị đưa đến tầng khoái cảm chưa từng có. Nhìn xuống gương mặt đang tận tâm chăm sóc mình, không thể tin gương mặt đáng ghét hay trêu đều mình lại đang mút dương vật của mình ngon lành như vậy.

'nhẹp...nhẹp...nhẹp'

- "Hưn...hưn...hơ...Thiên, nhanh..." – gò má cậu phiếm hồng, cả cơ thể bị làm cho không thể suy nghĩ được thêm ngoài cố kiềm nén tiếng rỉ rê cầu khoái lạc

Hạ Thiên hết sức kiên nhẫn thụt rút để cửa mình của nhóc Mạc được thả lỏng và quen với dị vật, bây giờ đã được ba ngón tay nằm lọt bên trong, vách thịt thi nhau chèn lấp các kẻ ngón giúp hắn ngầm mô phỏng được sức ép hấp dẫn.

Dưới lớp khăn tắm của Hạ Thiên xuất hiện một hung khí độn cao, cứng cáp. Ngắm nhìn nhóc Mạc của mình đang tê dại vì khoái cảm, bức bối vì bị mình điều khiển không cho lên đỉnh. Hắn đeo bao vào, sốc 'đao' của mình bằng bên tay đầy dịch bôi trơn. Chiếc mông nhẵn nhụi sạch sẽ của Quan Sơn bị gel phủ ướt nhớp nhát.

Hắn dang rộng hai chân cậu, cầm dương vật cứng ngắt gân guốt như muốn nổ tung di di qua lại trước miệng nhỏ.

- "Nhóc Mạc, tao vào có được không?"

- "Không...không vừa...mày bị điên rồi...cái thứ của mày..." – không để cậu nói thêm, Hạ Thiên ấn mạnh hơn để quy đầu khai phá trước

  "Ha...đau! Dừng lại thằng chó, đừng tiến vào! Sao không đợi nó nhỏ lại rồi...ha" – Quan Sơn còn mơ màng, tay tì vào cơ bụng hắn tỏ ý từ chối, nín thở gồng chặt cơ bụng

Quy đầu đã tiến vào, Hạ Thiên đáp chiếc hôn lên môi cậu rồi chuyển qua tai ngậm mút. Kết hợp liếm láp lỗ tai và tuốt xoa dịu 'Tiểu Sơn' bên dưới để cậu thả lỏng. Quái thú bên dưới cũng từ từ trượt vào đến 2/3. Đợi Quan Sơn thích ứng được với kích thước của mình, Hạ Thiên bắt đầu nhấp nhè nhẹ, nhè nhẹ.

- "Thở đều, thở đều nào"

  "Sizz" – hắn hút khí vào miệng, bàn tay đỡ đầu cậu, nỉ non bên tai cậu xúc cảm của mình – "Nhóc Mạc, sướng quá"

  "Ngoan, đừng khóc, tao sẽ làm nhẹ thôi"

  "Ha, haaa...Mạc Quan Sơn, thả lỏng"

- "Mày muốn biết đau hay không thì cứ thử mà như tao ấy...hưn... thằng l*n...mày chỉ giỏi ức hiếp kẻ khác" – Quan Sơn cắn môi chịu đựng

Từ cú nhấp nhẹ nhàng, nâng lên nhấn xuống với tiết tấu nhanh hơn, Hạ Thiên nắm hai chân Quan Sơn kéo cao ngang đầu để hắn dễ đẩy hông sâu hơn. Mạc Quan Sơn không cảm thấy đau nhiều nữa mà dần cảm nhận một loại cảm giác khác, vừa thốn vừa trướng cứ nhịp nhàng ra vào trong cậu.

Cự vật dũng mãnh của Hạ Thiên từ khi bắt đầu luôn bị vách thịt ấm nóng bên trong Quan Sơn chèn ép, nhồi sát chú em của hắn đến biến dạng. Khiến cho người ta cứ muốn hang hái dùng lực khai phá.

- "Hưn...kì...hưn hưn...cảm giác kì quá" – Quan Sơn thở nặng nề

  "Ưn...Thiê...Thiên...chậm một chút, chậm một chút đi"

- "Tiểu Sơn, yêu mày...sizz...ha..." – hắn mút mạnh lên cổ Quan Sơn

Biết được Mạc Quan Sơn đã hết đau và bắt đầu cảm nhận được khoái cảm, Hạ Thiên tăng tốc độ đẩy hông, mỗi lần động đều cố gắng rút nhiều hơn một chút để lực đâm vào được sâu và mạnh hơn. Đến 15 phút trôi qua, Hạ Thiên không kiềm nén thêm nữa mà dùng sức tăng tốc dập liên hồi khiến Quan Sơn cũng không chịu được mà rên rỉ to hơn. Cứ dập được bốn-năm lần, hắn sẽ chậm lại rồi xoay gốc dương vật để cậu lấy sức bắt tiếp nhịp độ kế tiếp.

'bập bập bập bập...nhẹp nhẹp...bập bập bập"

- "Hưn...tao...tao ra, tao muốn ra, hức" – Quan Sơn hai chân bị kéo cao tê mỏi, tất cả xúc cảm dồn lại nơi bị người kia không thương tiếc đâm thục liên tục

- "Vậy thì cùng ra với tao" – Hạ Thiên sốc nhanh cậu bé của Quan Sơn, cũng tăng tốc độ đẩy hông, túi trứng va đập vào mông kết hợp với độ nhớp của gel khiến âm thanh giao tình càng khuếch đại trong phòng

Quan Sơn đạt cao trào, người cậu căng cứng vì khoái cảm quá tải. Hạ Thiên kéo dương vật ra, lôi ra bao cao su chứa một lượng tinh căng phồng bằng một quả cherry rồi cột chặt miệng bao lại. Chưa kịp để cậu định thần lại, cậu bị hắn lật nằm úp xuống, kê thêm gối dưới bụng để mông cậu nâng cao hơn.

'Xẹt' – tiếng xé bao khiến Quan Sơn chợt nhận thức lại

- "Mày lại gì vậy? Làm tiếp nữa sao? Mày...chúng ta đã bắn rồi!!!"

Không trả lời cậu, Hạ Thiên một tay đưa dương vật vẫn cương cứng ngọ nguậy đặt vào lỗ nhỏ đỏ ửng, một tay xoay nắn phần eo chắc nịt đến cánh mông trơn mướt của Quan Sơn.

- "Ah, cục cưng, mày có một nốt rùi sau lưng này" – hắn cười khúc khích như phát hiện điều gì rất thú vị - "Đáng yêu" – nói xong liền nhấn vào lỗ thịt ấm nóng

Ở tư thế này, Hạ Thiên thật dễ dàng đâm Quan Sơn đến lút cáng. Ngón chân cậu co quập lại vì bị tiến vào, làm từ phía sau có vẻ dễ chịu hơn, nhưng cảm giác căng trướng kì lạ vẫn không thể quen nổi. Mông cậu như một bệ nhúng đàn hồi, cứ đâm xuống liền bị bờ mông cậu nẩy cho bật ra làm hắn cứ muốn dùng lực mà thử sức đàn hồi. Túi trứng cả hai va vào nhau, Hạ Thiên nắc dồn dập khiến chiếc giường gỗ bền chắc cũng bật ra ít âm thanh xê dịch 'kèn kẹt'.

- "ưn...ưn...không được...nhanh quá rồi"

- "Thích không? Ha...hưn ha..." – hắn ngẩng cao cầm, hít một hơi tê tái

'bập bập bập...nhép nhép...bập bập bập bập"

- "Thiên, Thiên...có gì đó...đừng đâm chỗ đó nữa"

- "Chỗ nào? Hửm" – Hạ Thiên thì thầm trêu đùa cậu

- "Chỗ đó...chỗ mày đang...nó rất khó chịu"

- "Ngốc, không phải khó chịu mà là sướng, tao đang" – nâng cao hông – "đâm vào chỗ mày rất thích" – dập mạnh xuống

- "Haaaa!!! Dừng lại, dừng lại"

  "Hạ Thiên, mày dừng lại!!! Thiên...Thiên"

Mỗi một lần Mạc Quan Sơn rên rỉ gọi tên Hạ Thiên liền khiến dục tính hắn bùng cháy rạo rực. Không thể tiếp tục nghĩ đến việc phải nâng niu cậu thế nào nữa, từng cú nắc như muốn ghim sâu vào cơ thể cậu dấu vết của hắn.

- "Mạc Quan Sơn, làm sao đây, yêu mày, yêu mày"

- "Ha...ha...chậm, hức, CHẬM LẠI!!!" – Quan Sơn với tay ra đằng sau, đánh liên tục vào chân đối phương yêu cầu khẩn thiết

'bập bập bập bập bập...bập...BẬP'

Cả hai lên đỉnh cùng lúc, Mạc Quan Sơn ngất đi vì mệt mỏi. Hạ Thiên ngã lên người cậu, vừa thở lấy sức rồi hôn lên má, tai và sau gáy của cậu. Lau chùi tinh dịch và phần gel nhớp nháp, Hạ Thiên ôm Quan Sơn chôn vào lòng, cạ mũi lên mái tóc đượm mùi bình yên, đem tất cả yêu thương gửi vào giấc mơ của người yêu.        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net