Chương 15: Sợ hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh đang ngồi trong văn phòng làm việc xem tài liệu, chiếc điện thoại đặt bên cạnh chợt rung. Một tay anh vừa cầm tài liệu trên tay, vừa liếc qua nhìn chiếc điện thoại trên bàn rồi lập tức nhấc máy.

"Tìm anh có chuyện gì thế?"

"Em vừa mới đi phỏng vấn về, đang rảnh rỗi nên định qua đón Mít đi chơi. Em muốn rủ cả Gấu đi cùng bù lại bữa hôm trước. Giờ em qua đón Gấu đi cùng được không?"

Minh liếc nhìn đồng hồ trên tay, cũng sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, anh nói: "Đợi anh một lát, để anh qua đón mấy cô cháu rồi cùng đi".

"Thôi khỏi, em chỉ muốn đi riêng với cháu em thôi. Anh ở nhà, buổi chiều còn đi làm". Lan Anh dứt khoát từ chối anh.

"Lanh...". Anh hiểu cô muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng anh cảm thấy rất không thoải mái. Vốn dĩ họ có mối quan hệ thân thiết với nhau, vậy mà giờ cô lại không ngừng tránh mặt anh.

Lan Anh đoán được những điều anh sắp nói, cô lập tức ngắt lời anh: "Anh có đồng ý không nào? Không thôi em đi với Mít cũng được".

Minh thở dài, cũng không cách nào khuyên cô, đành trả lời một cách miễn cưỡng: "Ừm, vậy mấy cô cháu đi chơi cẩn thận nhé".

Đầu dây bên kia, Lan Anh rất vui vẻ, nhưng sau đó lại cẩn thận nói: "Vâng, vậy anh nói với chị Thoan một tiếng giúp em nhé!"

"Ừm". Minh nhẹ đáp lời.

"Tạm biệt anh". Nghe giọng Lan Anh có vẻ đang rất vui vẻ.

"Ừm". Minh chỉ nhẹ đáp lời, giọng nói chẳng thể che giấu nỗi buồn trong lòng.

Lan Anh giống như không nghe ra nỗi buồn trong giọng nói của anh, vô tư cúp máy cái rụp.

Đúng lúc Thoan đang chuẩn bị đón Gấu thì Minh gọi điện tới, anh nói: "Hôm nay em không cần đón Gấu đâu".

Thoan nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Vậy ai đi đón?"

Minh thoáng ngập ngừng, rồi nói: "Ờm...anh lo cho thằng bé rồi, em không cần lo lắng đâu. Giờ công ty có việc nên để về nhà nói chuyện sau nhé!"

Thoan nghe anh nói lấp lửng như vậy liền nhíu mày, trong lòng có một dự cảm không lành. Cô suy nghĩ một chút, chợt nhớ lại giọng nói ngập ngừng của anh. Liệu có khi nào?

Một bóng dáng mang theo nụ cười lạnh lẽo chợt hiện lên trong đầu Thoan khiến cô càng thêm lo lắng bất an.

Không do dự nữa, cô lập tức ra khỏi quán cà phê, lấy xe đi tới trường học của bé Nguyên. Cô chạy thật nhanh vào trong lớp, nhìn một lượt nhưng không thấy bóng dáng thằng bé đâu. Lúc này trái tim Thoan như bị ai đó treo lên, vô cùng hoảng sợ.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy cô, liền tươi cười lịch sự tiến tới hỏi chuyện: "Chị Thoan, có chuyện gì thế chị? Không phải cô của Gấu vừa đón bé đi sao?"

Thoan nghe vậy liền vội tóm lấy tay cô giáo, hỏi lại: "Cô của Gấu?"

Cô giáo bất ngờ trước hành động có phần quá khích của cô, nhưng vẫn lịch sự đáp: "Đúng vậy". Nhìn vẻ lo lắng trên mặt Thoan, lại nhớ lời Thoan từng dặn cô. Cô cười trấn an Thoan: "Tôi đã xác nhận với anh Minh rồi. Cô đừng lo!"

Cô giáo vốn tưởng nói xong thì Thoan sẽ yên tâm, chỉ không ngờ sắc mặt cô ấy lại nặng nề hơn. Thoan phẫn uất quát lên: "Sao cô lại làm như vậy? Sau này không có sự đồng ý của tôi thì ai cũng không được dẫn thằng bé đi. Kể cả là anh Minh đi chăng nữa".

Cô giáo nghe vậy thì sửng sốt, bối rối hỏi: "Có chuyện gì sao chị?"

Lúc này điện thoại của Thoan chợt đổ chuông, là Lan Anh gọi đến. Thoan không để ý đến cô giáo nữa, vừa vội vàng bắt máy vừa rảo bước ra cổng trường: "Cô đưa Gấu đi đâu rồi?"

Lan Anh mỉm cười, đôi mắt sắc lẻm liếc nhìn Gấu đang cười đùa với Mít trong quán ăn. Giọng nói của cô vô cùng dịu dàng, nói với Thoan: "Chị yên tâm, em đang đưa Gấu đi ăn một bữa. Rồi sau đó sẽ đưa Gấu tới...ừm...một nơi vô cùng vui vẻ chăng?"

Thoan nghe vậy, vừa bất lực vừa tức giận. Cô cố gắng kìm nén lại, hỏi: "Cô đang ở đâu?"

Lan Anh cười vô cùng hài lòng khi nghe thấy giọng nói tức giận nhưng cố nén lại của Thoan. Cô ngả ngớn nói: "Chị đừng lo nhé, lần này em đã nhớ kĩ rồi, tuyệt đối sẽ không cho Gấu ăn hải sản nữa đâu. Em chào chị ạ!"

Giọng nói thì vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cả khuôn mặt lại mang theo vẻ lạnh lẽo. Không quan tâm tới Thoan đang gào thét trong điện thoại, cô lập tức cúp máy, tắt nguồn rồi tươi cười bước về phía hai cậu nhóc.

Thoan không ngừng hét lớn với chiếc điện thoại nhưng Lan Anh đã tắt máy rồi. Cô lập tức gọi lại nhưng không thể liên lạc được. Trong đầu Thoan lập tức hiện ra hình ảnh của Gấu lúc bị dị ứng hải sản, trong lòng càng thêm hoảng hốt.

Cô chợt nghĩ đến Minh, liền gọi điện thoại cho anh, nhưng Minh không hề nghe máy. Dù cô cố gắng gọi cho anh bao nhiêu lần thì anh vẫn không hề nhấc máy.

Trái tim Thoan vô cùng hoảng loạn, giống như đang chìm sâu dưới nước, bao quanh cô không hề có một điểm tựa nào cả, cứ thế từng chút từng chút một chìm xuống khiến cô không thể thở nổi.

Cô chẳng thể suy nghĩ thêm điều gì nữa, giống như vô thức đi khắp nơi tìm kiếm con trai mình. Đôi mắt cô dần dại ra, không ngừng đưa ảnh thằng bé rồi hỏi mọi người xung quanh có thấy con trai của cô đâu không?

Một số người trông thấy dáng vẻ mất hồn của cô liền tránh xa, một số người lại cảm thấy thương cảm, nghĩ rằng con trai cô bị bắt cóc nên cô mới trở nên như vậy.

Thoan cứ đi thật lâu như vậy, đến tận khi chạng vạng thì đã bước tới trước cổng nhà cô. Giống như nghĩ ra gì đó, Thoan vứt chiếc xe đạp trên tay qua một bên, vội vã chạy vào trong nhà tìm kiếm bóng dáng của con trai.

Vẫn không thấy, không thấy đâu cả.

Thoan tuyệt vọng ngồi xuống trước thềm nhà, hai tay ôm lấy cơ thể mình, gục đầu xuống gối, khóc không ngừng.

Chập tối Minh trở về, chờ đợi anh không còn là căn nhà sáng đèn ấm áp, mà chỉ là bóng đêm lạnh lẽo bao trùm. Anh nhướng mày, lái xe vào trong sân. Ánh đèn xe chiếu sáng trước cửa nhà, soi rõ một bóng dáng yếu ớt đang ngồi gục mặt xuống ở đó. Ngay cả khi ánh đèn xe chiếu vào, cô dường như vẫn không hề cảm nhận được, cứ gục mặt xuống như vậy. Minh nhận thấy có chuyện chẳng lành liền dừng lại, lập tức xuống xe chạy tới bên cô.

Anh bước tới, nhìn bóng dáng đang cô độc thu mình ở đó, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng. Anh bước tới, bất giác chạm vào vai cô thật nhẹ nhàng, giống như sợ bản thân mạnh tay quá sẽ khiến cô tan ra mất. Cảm nhận được đôi bàn tay ấm áp đặt trên người mình, Thoan liền chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt anh là đôi mắt trống rỗng của Thoan, khoé mắt thì đỏ hoe, hai má vẫn còn vương ánh nước vẫn chưa phai, có lẽ cô đã khóc rất nhiều.

Minh có chút lo lắng, anh chưa từng thấy cô như vậy. Dù bọn họ có từng cãi nhau hay xảy ra mâu thuẫn, cô cũng chưa bao giờ có bộ dạng này cả. Anh khẽ nhỏ giọng lại, hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Đôi mắt thẫn thờ của cô nhìn anh, giọng nói yếu ớt uất ức vang lên: "Vì sao không nghe điện thoại?"

Lúc này Minh mới lục tìm điện thoại trên người nhưng không thấy đâu. Như nhớ ra điều gì đó, anh quay lại xe tìm kiếm một hồi rồi cầm theo chiếc điện thoại ra. Anh mở máy thì thấy Thoan đã gọi cho anh rất nhiều, anh liền nói với cô: "Anh xin lỗi, anh làm rơi trên xe. Có chuyện gì vậy?"

Bỗng chốc Thoan cảm thấy suy sụp, chỉ có thể thều thào, gần như cầu xin nói: "Trả con lại cho em!"

Minh có chút ngẩn ra, nói: "Em sao vậy? Đâu có ai cướp Gấu đi đâu?"

Nhắc mới nhớ, đến giờ này vẫn chưa thấy thằng bé quay về nhà nữa.

Những nỗi đau kìm nén bấy lâu nay chợt ùa tới, nước mắt lại vờn quanh khoé mắt, Thoan chẳng thể kìm chế được nữa, liền bật khóc, nói: "Tại sao anh lại lừa dối em? Cô ta vẫn luôn muốn hại Gấu, tại sao anh luôn không tin em? Rõ ràng anh biết...". Thoan chợt nức nở một tiếng, cố gắng kìm chế lại, cô nói tiếp: "Rõ ràng anh biết em đã sợ hãi như thế nào, nhưng anh chưa từng quan tâm tới. Chỉ cần cô ta nói một câu anh liền đồng ý". Thoan nhìn Minh, vô cùng thất vọng về anh, uất ức nói: "Em mới là mẹ của thằng bé mà."

Nói rồi, cô lại khóc nức lên, cổ họng nghẹn ứ đầy đau đớn. Người cô yêu nhất lại năm lần bảy lượt đưa con trai của họ vào chỗ nguy hiểm. Cô ta có thể làm một lần, thì cũng có thể làm thêm nhiều lần nữa. Nhưng con trai cô thì chỉ có một, sao đủ mạng cho cô ta chơi đùa? Nếu chẳng may, chỉ là chẳng may thôi, thằng bé có mệnh hệ gì, thì sao cô có thể sống nổi cơ chứ? Tại sao? Tại sao người đàn ông trước mặt này chưa từng hiểu cho cô lấy một lần? Tại sao có thể mù quáng tin tưởng đến thế?

Minh có chút ngẩn người, lần đầu tiên anh thấy Thoan như thế này, nhất thời cũng không biết phải cư xử như thế nào cho phải. Vốn dĩ lúc đồng ý cho Lan Anh đón bé Nguyên đi, anh nghĩ cô sẽ giận dỗi một chút nhưng không nghĩ cô sẽ có tức giận đến thế này. Anh đã nghĩ chỉ cần đưa thằng bé đi chơi một buổi chiều rồi an toàn trở về thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bỗng chốc anh cảm thấy vô cùng bất lực với Thoan.

"Thực sự sẽ không có chuyện gì đâu. Có lẽ ba cô cháu chơi vui quá nên về muộn thôi. Em đừng lo!"

Thoan không muốn nghe thêm điều gì từ anh cả. Lúc này cô chỉ muốn một điều duy nhất mà thôi. "Bảo cô ta mang con về cho em".

Minh nhìn sâu vào đôi mắt đầy giận dữ và cương quyết của cô, cuối cùng đành lấy điện thoại ra gọi cho Lan Anh. Thoan ngước mắt nhìn anh gọi cho điện thoại, trong lòng biết rõ rằng cô ta đã tắt máy, cô muốn xem xem anh có phản ứng gì.

Sau khi gọi hai cuộc đều không được, Minh liền im lặng nhíu mày. Nhìn dáng vẻ của anh, Thoan triệt để thất vọng. Trời không hề nổi gió, ấy vậy mà cô lại thấy vô cùng lạnh giá. Vô thức ôm chặt thân mình hơn, cô vùi đầu xuống hai gối, dường như tất cả sức sống trên cơ thể đang dần tan biến mất.

"Bố mẹ ơi!"

Vào lúc này, một giọng nói trong trẻo vui vẻ chợt vang lên. Nghe tiếng gọi, cả người Thoan chợt chấn động. Tâm trạng như đang chìm trong bóng tối bỗng chốc cảm nhận được một tia sáng chiếu tới. Khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Gấu, dường như ánh mặt trời cũng bừng sáng trong trái tim cô.

Gấu vui vẻ chạy tới chỗ Thoan rồi ôm chầm lấy cô. Thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt và mái tóc rối bời của Thoan, cậu nhóc chợt nghiêng đầu khó hiểu. Thoan vội vàng ôm chặt lấy thằng bé, giống như sợ cậu nhóc lại một lần nữa rời xa cô vậy. Chỉ khi thằng bé trong vòng tay thì cô mới có thể cảm nhận được sự an toàn.

Gấu chẳng hiểu sao hôm nay mẹ lại lạ lùng như vậy, cậu nhóc ngước lên nhìn bố như muốn hỏi. Minh chỉ cười, nhẹ nhàng xoa đầu con trai, nói: "Không sao đâu, chỉ là mẹ nhớ Gấu thôi".

Nghe vậy Gấu nhỏ liền yên tâm hơn. Gấu cũng ôm lấy mẹ, nũng nịu cười nói với cô: "Gấu cũng nhớ mẹ nhiều lắm!"

Lan Anh cùng bé Mít bước vào sau. Chứng kiến tất cả mọi chuyện, cô ngơ ngác nhìn Minh, không hiểu sao mới đi chơi cùng Gấu có một buổi chiều, sao lại có cảm giác chia ly cả chục năm mới gặp lại vậy.

Minh dịu dàng nói với cô: "Không có chuyện gì đâu, em cứ về trước đi, có gì nói sau".

Lan Anh ngơ ngác, vô thức gật gật đầu: "Vâng!"

Cô vừa định quay người cùng Mít đi về, lúc này Thoan đã bình ổn trở lại, cô liền vội đứng lên, lạnh lùng nhìn Lan Anh, nói: "Sao cô dám tự ý dẫn Gấu đi mà chưa được sự đồng ý của tôi?"

Lan Anh bị hỏi thẳng thừng như vậy, có chút chột dạ, lại nhìn thấy sự tức giận của Thoan khiến cô không biết phải xử lý sao, đành nhìn về phía Minh cầu cứu.

"Lan Anh đã hỏi ý anh rồi, anh đã đồng ý cho em ấy đưa Gấu đi chơi". Minh lên tiếng giải vây giúp Lan Anh.

Thoan không hề liếc mắt nhìn anh, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Lan Anh. Cô không nói gì mà đi tới chỗ Lan Anh, Minh thấy vậy vội bước đến đứng trước người Lan Anh để che chở.

Thoan liếc anh, lạnh lùng đẩy anh sang bên cạnh rồi nhanh chóng giật lấy chiếc túi xách trên tay Lan Anh, mở ra tìm kiếm một chút rồi lấy ra một chiếc điện thoại. Cô giơ điện thoại lên, lạnh lùng hỏi: "Tại sao cô không nghe máy?"

Nhìn dáng vẻ dọa người của Thoan, Lan Anh dường như có chút sợ hãi, trả lời vô cùng rụt rè: "Máy em hết pin rồi ạ!"

Dường như đã đoán trước được câu trả lời, Thoan cười lạnh, hỏi: "Thật sự hết pin sao?"

Không chờ cô ta trả lời, Thoan cầm điện thoại lên, để màn hình đối diện trước mặt Lan Anh và Minh, nhấn nút nguồn mở máy. Điện thoại chợt lóe sáng rồi bắt đầu khởi động, vẻ mặt Thoan càng lạnh lùng hơn, muốn nhìn biểu cảm khi bị vạch trần của cô ta.

Minh nhìn màn hình điện thoại vừa được khởi động trên tay Thoan, nhíu mày nhìn cô vẻ không hài lòng. Thoan cảm thấy không ổn, liền đưa điện thoại xuống trước mặt, pin hiển thị màu đỏ, chỉ còn lại 1%.

Cô bối rối nhìn Minh, vội lên tiếng: "Có thể cô ta đã tính trước được chuyện này, nên cố ý để điện thoại hết pin. Rõ ràng cô ta biết em không cho phép cô ta lại gần Gấu, rõ ràng cô ta đón Gấu đi còn để điện thoại hết pin. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?"

Minh lạnh lùng nhìn Thoan đang vô cùng kích động, không ngừng nói xấu Lan Anh. Gấu nhỏ đến bên cạnh Thoan, khẽ kéo váy cô, khuôn mặt phụng phịu gọi mẹ như muốn cô bình tĩnh lại.

Thoan cảm thấy vô cùng oan ức, cô nhìn Minh, còn muốn nói điều gì đó. Nhưng Minh không để cô nói hết, liền bước tới trước mặt cô, lạnh lùng lấy túi xách và điện thoại cô đang cầm trên tay. Anh để điện thoại vào túi rồi quay lại đưa cho Lan Anh, áy náy nói: "Em đưa Mít về nghỉ ngơi trước đi".

Lan Anh không trả lời Minh, cô nhìn Thoan, do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói: "Chuyện hôm trước khiến Gấu bị dị ứng là lỗi của em, em thật lòng xin lỗi chị. Em biết chị vẫn luôn có thành kiến với em, vậy nên hôm nay em không dám mở miệng xin chị cho đón Gấu đi chơi, chỉ dám hỏi anh Minh để anh ấy nói với chị. Chẳng ngờ mọi chuyện thành ra thế này. Cũng là do em đã không hỏi chị trước, em thật sự xin lỗi chị. Nhưng em vẫn muốn nói với chị một câu thật lòng thế này. Hôm nay em đón Gấu đi chơi, là muốn thay lời xin lỗi tới Gấu vì đã để thằng bé bị dị ứng chứ không hề có ý gì khác. Lần sau em sẽ không tự ý làm vậy nữa".

Giọng điệu của Lan Anh vô cùng chân thành, không hề nghe ra được một chút giả dối nào từ cô cả. Biểu cảm từ áy náy, rồi lại chuyển sang cương trực của cô ta vô cùng nhuần nhuyễn, khiến Thoan không thể thốt ra những lời tố cáo cô ta được nữa.

Trước khi đi, cô ta còn cúi người xuống thật sâu, nói "Em chào anh chị!" rồi bế bé Mít quay người bước đi vô cùng dứt khoát.

Minh nhìn theo bóng dáng Lan Anh rời đi, tận khi cô khuất bóng anh mới quay người lại. Anh nhìn khuôn mặt oan ức của Thoan, lại chẳng hề lay động. Anh lập tức quay sang cười với Gấu, tiến tới bế cậu nhóc lên, để mặc Thoan đứng đó, vừa đi vào trong nhà vừa trò chuyện với Gấu.

"Gấu hôm nay đi chơi có vui không?"

Gấu được bố bế, lại nghĩ tới hôm nay được cô Anh dẫn đi chơi, vô cùng vui vẻ nói: "Dạ vui ạ, hôm nào cả nhà mình cùng đi nữa nha bố!"

Minh vui vẻ gật đầu: "Ừ. Để hôm nào bố rảnh thì mình cùng đi nhé!"

Nhìn bóng dáng của hai bố con vui vẻ bước vào trong nhà không để ý gì tới mình, Thoan chỉ có thể nén nỗi uất ức vào trong lòng. Bàn tay cô siết chặt lại, như đang cố ép bản thân phải mạnh mẽ hơn nữa.

Thoan lấy điện thoại ra, thao tác một chút rồi đặt điện thoại lên tai. Đợi khi đầu bên kia nhấc máy, cô kiên quyết nói: "Mai tới quán nhé, tao có chuyện muốn bàn bạc với mày".

"Ừm, tao đã quyết định rồi".

Cúp máy, Thoan quay người nhìn vào trong nhà, mơ hồ nhìn về bóng dáng hai bố con bên trong, trong lòng cũng đã hạ quyết tâm. Cô không thể cứ thế bị dắt mũi được, cô phải hành động thôi, để bảo vệ gia đình mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net