Chương 2: Từng ấy năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng thế cũng tốt, cô cũng giữ lại được chút mặt mũi nho nhỏ. Ít ra trong mắt người mình vẫn thầm yêu, cô không lưu lạc đến mức từ người mà ai cũng nói rằng cô được cả thế giới xoay quanh vì mình mà chuyển động trở thành một kẻ cô đơn lang thang mệt mỏi trong guồng quay xô bồ của cuộc sống."

.

.

.

Chương 2: Từng ấy năm

Ngồi trong xe, ai cũng không nói câu gì, chỉ trôi theo suy nghĩ của bản thân.

Huỳnh Mộc Diệp trộm liếc người đàn ông ngồi bên cạnh mình, trái tim như hồi đầu mới yêu, vẫn đập mạnh vì một người. Cô không biết Kỷ Khuynh Thiên định chở cô đi đâu, nhưng kỳ thực cô có chút bâng khuâng với thái độ của anh bây giờ. Giọng điệu ban nãy trong bữa tiệc cô cảm nhận được trong đó có sự căm hận và cả châm chọc. Có khi nào anh vẫn thực để ý lời nói năm đó của cô?

Cùi đầu thật thấp, Huỳnh Mộc Diệp vẫn gặm chiếc bánh bao trong tay.

"Cô về nước từ khi nào?" Kỷ Khuynh Thiên đột nhiên cất tiếng hỏi. Từ khi cô đi, anh không muốn có bất cứ liên hệ nào với thế giới của cô, không muốn biết cô vẫn vui vẻ thế nào. Bởi mỗi nghi nghĩ đến điều này, anh lại thấy căm hận cô tuyệt tình, căm hận bản thân của ngày xưa tay trắng.

"Ừm...từ 2 năm trước."

"Cha mẹ cô dạo này thế nào?"

Huỳnh Mộc Diệp nghe vậy hơi lặng người đi một chút, anh hỏi như vậy là chưa biết tình hình nhà cô sao? Cho dù năm ấy mọi chuyện đã được giữ kín như bưng, nhưng anh đã muốn điều tra thì thực dễ dàng. Nghĩ đến đó, cô lại tự giễu trong lòng, từng ấy năm, nếu muốn thì đã điều tra rồi. Chẳng qua cô không là gì, thì đâu cần thiết điều tra đâu. Nhưng thế cũng tốt, cô cũng giữ lại được chút mặt mũi nho nhỏ. Ít ra trong mắt người mình vẫn thầm yêu, cô không lưu lạc đến mức từ người mà ai cũng nói rằng cô được cả thế giới xoay quanh vì mình mà chuyển động trở thành một kẻ cô đơn lang thang mệt mỏi trong guồng quay xô bồ của cuộc sống.

"Còn cô...thì sao?" Kỷ Khuynh Thiên khi vừa vào nhà hàng trong đám người đã nhìn ngay thấy bóng dáng cô dù cô thay đổi rất nhiều. Gầy yếu, mỏi mệt, thô kệch. Từng ấy năm, đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao cô lại biến thành bộ dáng khiến hắn bất ngờ như vậy?

Cô hít một hơi thật sâu rồi thở hắn ra:

"Tôi tốt lắm."

Lúc này Kỷ Khuynh Thiên mới liếc xéo cô một cái, nhếch miệng cười nhạt nhẽo:

"Tốt...đến mức độ này sao?"

Huỳnh Mộc Diệp cảm thấy bị xúc phạm, tổn thương. Anh đang âm thầm đá xéo cô sao? Đang mỉa mai cô thời thế thay đổi, lên voi xuống chó sao?

"Thực ra tôi không nghe theo ý cha mẹ tôi, muốn về nước làm nghành mình muốn, nên họ cắt tài trợ của tôi. Muốn tôi tự lập để biết mùi đời thôi. Tôi không nói cho Vương Lam Nhan điều này, cô ta vẫn cứ lầm tưởng đang đứng trên đầu tôi." Huỳnh Mộc Diệp kiếm đại một lí do bao biện cho tình trạng túng quẫn của cô lúc này.

Cô thấy mình thật ngớ ngẩn, sĩ diện, dối trá. Dường như cái tuổi trẻ nông nổi một thời lại ghé qua dừng lại trong con người cô lúc này. Nhưng vậy thì sao chứ? Cô không như ngày xưa, cái ngày tháng ngẩng cao đầu không quan tâm ánh nhìn của người khác thế nào, bởi lúc bấy giờ cái gì cô cũng có. Còn hiện tại cô cái gì cũng không có, chỉ có cái sĩ diện không đáng một đồng, cái tôn nghiêm đã mục ruỗng. Cô thực sợ, sợ anh dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô của bây giờ, khinh thường sự nhem nhuốc hà tiện của cô để trả thù cho cái kiêu ngạo của anh ngày ấy bị vùi dưới chân cô.

"Vậy sao...gia đình cô cũng thật ý tứ. Nhưng, cô tự lập được?" Giọng điệu rõ ràng là không tin vào điều này.

Huỳnh Mộc Diệp nhìn ra ngoài khung cửa kính, nhún vai:

"Thức đêm nhiều chơi game, tôi cũng đã sắp tiêu hết tiền. Chắc vài bữa nữa không chịu được, có lẽ tôi sẽ phải về Mĩ thôi."

Về Mĩ, Kỷ Khuynh Thiên trầm mặt nhìn về phía trước, cô gái này lúc nào cũng vậy, thích gì làm nấy không màng đến hậu quả đằng sau.

Cô vẫn ổn, cô vẫn giàu sang, vẫn sống nhung lụa. Không có anh ở bên cô vẫn sống tốt. Cứ nghĩ vậy đi, tiếp tục nghĩ vậy đi, qua cái giá buốt của đêm đông này, hai người lại trở thành kẻ xa lạ mà thôi. Không hơn không kém

Huỳnh Mộc Diệp nuốt nốt chỗ bánh còn lại vào, ngăn chặn xúc động muốn khóc vì uất ức bộc phát.

"Cô ấy...hôm nay không đến cùng anh sao?"

Giờ anh có quyền lực, có tiền bạc, có người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang ở bên. Không hiểu sao mà anh còn thời gian ở đây ngồi vạch ra những vết thương lòng của cô. Ai cũng biết, tuổi trẻ, luôn làm gì cũng ích kỷ không suy tính, giờ anh hạnh phúc như vậy rồi, làm chi phải lật lại cái quá khứ ai cũng không muốn nhớ của một lữ khách đi ngang qua con đường dài của anh như cô?

"Cô ấy nào?"

"Thì người yêu anh đó."

Kỷ Khuynh Thiên hơi run tay lái một chút, tự hỏi, cô gái này có phải đang thăm dò anh có yêu ai không? Cô có mục đích gì?

Nghĩ đến cái ngày nhận được tin cô sang Mĩ, cùng với những lời rè bỉu kia, đáy mắt anh trở nên băng hàn.

"Tôi làm cô ấy mệt quá, không còn sức đến."

"Ừm..." Huỳnh Mộc Diệp đáp lại, trong giọng nói có phảng phất chút hụt hẫng, sống mũi cô hơi cay cay. Quả thực, họ trở thành một đôi, hơn nữa thật mặn nồng. Cô dùng 6 năm theo đuổi anh, từ cấp 2, gắng sức học để đỗ cùng trường cấp 3 với anh, sau đó là đại học. Lại thêm 1 năm hôn nhân giả dối chỉ duy nhất 1 lần là vợ chồng thực sự là cô lợi dụng trong lúc anh say rượu. Cuối cùng chẳng đổi được lấy một ánh nhìn, cuối cùng tự mình cam chịu thất bại chủ động kí đơn ly hôn. Cô gái kia, dùng 1 tháng, đổi lại khiến anh quan tâm, và còn giữ mối quan hệ đến tận giờ. Đến tận giờ sao, 10 năm rồi, phải không nhỉ? Haha, 7 năm không đổi được 1 giây, cùng với 1 tháng đổi được 10 năm. Tại sao nhỉ? Tại sao thế chứ? Tại sao nó cứ mãi là một bài toàn không cân xứng mà lại hợp lý? Tại sao tình yêu của anh không thể đổi được bằng quỹ thời gian cô đã bỏ ra? Tại sao tình cảm không thể là một sự trả giá và đáp lại công bằng giữa đôi bên?

Thừa nhận đi Huỳnh Mộc Diệp, từng ấy năm, mi vẫn luôn cố chấp không cam lòng. Có lẽ cuộc gặp gỡ lần này chính là con dao chặt đứt đay rối, cắt bỏ hoàn toàn những mộng tưởng hão huyền vẫn như cái bóng theo mi đến tận giờ. Mi nghèo túng, mi độc lai độc vãng, mi vô giá trị, hơn nữa...quyền làm một người mẹ mi cũng khó mà có. Mi còn vin vào đâu và để huyễn hoặc mãi cái gì?

Huỳnh Mộc Diệp đưa ngón tay chạm lên sống mũi, thật khó thở, cứ như có chiếc thòng lọng đang siết chặt cổ từng chút một.

"Anh...hôm nay anh định đưa tôi đi đâu, có việc gì?"

"Tôi..."

"Tôi thực sự không muốn lãng phí thêm chút thì giờ nào với anh nữa, người yêu tôi đang chờ ở nhà. Có gì mong anh nói nhanh gọn" Không để Kỷ Khuynh Thiên nói, cô lập tức chen mồm vào. Cô không muốn ở đây thêm chút nào nữa.

Kétttt!

Xe thắng mạnh lại ven đường, Kỷ Khuynh Thiên mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng nói âm trầm ra lệnh:

"Xuống xe."

Huỳnh Mộc Diệp chưa nhận thức được tình hình liền nghe anh gằn lên từng tiếng:

"Tôi bảo cô xuống xe."

Cô gật đầu vào cái, không nói gì thêm, cầm túi xách đi ra ngoài. Xe lập tức phi vút trước mắt cô, biến mất trong dòng xe cộ đông đúc. Cô ngẩn ngơ nhìn xung quanh, anh đưa cô đi đâu đây cô cũng không biết nữa. Thở dài ngao ngán, cô đành quốc bộ hỏi đường về.

Đến khi về tới nhà trời cũng đã quá muộn, Huỳnh Mộc Diệp tay chân mỏi nhừ, cả người lạnh cóng. Khi cô mở cửa nhà ra, bên trong đã bị bới loạn lên từ bao giờ, nhìn cũng đủ biết, có trộm vừa dột nhập vào đây. Cô hoảng hốt chạy lại phía tủ quần áo lục lọi, nhưng không thấy gì. Cô để một khoản tiền không nhỏ để mấy ngày nữa trả tiền thuê nhà cộng tiền nợ, đã để tận dưới đáy tủ, đè tấm gỗ lên, lại phòng ở tầng hai cũng khóa kĩ. Ấy vậy mà vẫn có kẻ vào trộm.

Huỳnh Mộc Diệp suy sụp ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng vào cánh tủ, hai mắt cứ đờ đẫn nhìn sàn nhà.

Mất trắng.

Muốn có tiền, cô chỉ có thể bán đi không chỉ một ý tưởng thiết kế của mình.

Giống như Thượng Đế đang trao cho cô một trò đùa lớn nhất vậy.

Không trả tiền nợ, bị mang đi làm gái giá rẻ cho đến khi nào trả hết nợ. Không trả tiền nhà, chắc chắn sẽ bị đuổi đi vì cô đã mất lần khất rồi, đó là số tiền trả nhà trong hai tháng.

Khóe mắt Huỳnh Mộc Diệp nhòe đi vì nước mắt, cô lã chã chực khóc. Trong căn phòng im lặng, tiếng khóc cũng im lặng không thành tiếng.

Ngày hôm sau, quả thực đúng như nói, chỉ nằm dài ở nhà suốt buổi sáng. Không ngủ được, cùng kiệt sức không muốn làm gì khác. Đống bừa bộn kia cũng còn nguyên. Buổi tối phải đi làm thêm ở quán cà phê mới xin vào, cô hôm qua đã xin nghỉ, hôm nay không thể nghỉ thêm. Mà đêm qua đã thức trắng đêm, hai mắt thâm đen sưng vù, cô lại đặt chuông báo thức, uống thuốc ngủ vào ép cho bản thân ngủ. Bao lâu nay rồi, cứ chìm vào giấc ngủ nhờ thứ thuốc hại cơ thể này, tự gây mê bản thân không suy nghĩ gì nhiều.

Cô --- thực sự sắp đến giới hạn rồi.

(Hết chương 2)

P.s: sau đó tình tiết sẽ lộn lại về quá khứ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chicklit