Chương 16: Nam tử xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bùi gia đại sảnh giờ tràn ngập trong những ánh đèn tráng lệ, giờ phút này mọi người bắt đầu vào tiệc, quần áo cùng mùi nước hoa đắt tiền, các nhân vật nổi tiếng của xã hội cùng các nhà chức trách cao cấp tụ tập lại, nam thì áo mũ chỉnh tề, quý phu nhân và các tiểu thư mặc lễ phục dạ hội hoa lệ, trên mặt trang diễm cẩn thận, cách ăn mặc cùng trang điểm đều tạo lên vẻ xinh đẹp cho họ.

"Ha ha.... Tớ nói rồi mà! So với cậu, người ăn mặc khiến người khác chú ý có rất nhiều." Nam Cung Phi Phi lôi kéo Tô Mộ Thu, chỉ chỉ thiếu nữ bên cạnh mặc lễ phục màu đỏ tươi thấp ngực gợi cảm, hướng nàng ý bảo.

"Vâng vâng, Phi Phi đại tiểu thư là anh minh nhất." Tô Mộ Thu cười cười sờ sờ đầu của nàng, vẻ mặt nhu hòa. Nàng cúi đầu nhìn xem chính mình một thân váy dạ hội màu vàng nhạt bên trên thêu đóa tường vi tím, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, so với các nàng, nàng thật sự xem như rất bình thường. Ngay từ đầu nàng đặc biệt phản đối mặc thế này, dù sao mặc vào quá gây sự chú ý mà nàng thì không thích như vậy.

"Thu nhi, cậu mặc vào thật sự rất đẹp." Nam Cung Phi Phi vẻ mặt thành thật nhìn Tô Mộ Thu.

Làn da trắng noãn đi với màu vàng nhạt của lễ phục làm nổi bật lên khí chất nhu hòa trang nhã của Tô Mộ Thu, một đóa tường vi tím thật to lại đang trong sự thanh thuần tăng thêm một chút thần bí diêm dúa lẳng lơ, lưng áo bó sát tôn lên vòng ngực đầy đặn của nàng, vòng eo mảnh khảnh, mông tròn ưỡn lên ngạo nghễ, dáng người bình thường tại đồng phục che dấu hiển lộ ra không chút nào bỏ sót, vai áo khiến cho mảng lớn trắng nõn da thịt lộ ra bên ngoài, một đầu tóc đen được búi thành một búi tóc đơn giản, hai lọn tóc mai rủ xuống tại gò má trắng hồng, mỹ mâu như được che phủ bởi bức màn hơi nước mỏng, khí chất bình thản bao phủ toàn thân, kỳ dị có loại........ Phong tình vạn chủng cảm giác.

"Vâng vâng, Phi Phi tiểu thư ánh mắt cao nhất."

"Thu nhi đáng ghét a! Cậu ko tin tớ, người ta là nói thật a!" Nam Cung Phi Phi bất mãn chu môi.

"Người ta cũng là nói thật a!" Tô Mộ Thu đối với nàng nháy mắt mấy cái, dí dỏm đáng yêu.

Nam Cung Phi Phi ngây ngẩn cả người,"Thu nhi...... Cậu.... Trở nên so với....."

Tô Mộ Thu nghi hoặc nhìn nàng,"Trở nên ra sao?"

Nam Cung Phi Phi nhíu mày,"Tớ nói không được." Cảm giác Thu nhi bây giờ đã biểu lộ nhiều hơn một sắc thái, mà không phải giống như trước, mặc dù nhu tình nhưng hơi nghi ngờ đạm mạc, nàng yêu thích sự thay đổi này, là vì.........Nguyên nhân là vì hai người kia sao?

Đột nhiên, nơi cửa đại sảnh truyền đến một hồi bạo động, Tô Mộ Thu cùng Nam Cung Phi Phi nhất tề nhìn lại.

Cửa ra vào, chậm rãi đi vào hai nam một nữ, nam tử âu phục màu đen lạnh lùng, nam tử âu phục màu xanh đậm thì âm nhu, tuấn mỹ khuôn mặt chứa đựng một nụ cười thản nhiên, âu phục được may tinh tế tôn lên hai cỗ thân hình cao to, ổn trọng cao quý lại có vẻ hoa lệ, mỹ thiếu nữ mặc váy công chúa đăng-ten màu hồng phấn hai tay một tả một hữu đều nắm lên một cánh tay, kiều diễm át đi tất cả mọi người.

Ba người vừa vào liền đoạt đi ánh mắt mọi người, mọi người đều ngừng thở không chuyển mắt nhìn xem bọn họ.

Không nghĩ tới có thể gặp bọn họ Tô Mộ Thu hô hấp xiết chặt, một giây sau hiểu rõ.

Bùi gia vốn là gia tộc làm môn hạ của Ám Diễm môn, chủ quản Liệt Phong đường, Bùi gia thiếu gia đính hôn như thế nào không mời Phượng gia thiếu gia ?

"Phi Phi, theo anh đi lên đi."

Chẳng biết lúc nào Bùi Diệp Thần đã đi đến bên người các nàng, hắn tại trước mặt Nam Cung Phi Phi duỗi ra một tay.

Nàng vẻ mặt thẹn thùng đưa tay giao cho hắn, tùy ý để hắn nắm lấy, tại lúc chuẩn bị rời đi nàng nhìn xem Tô Mộ Thu,"Thu nhi, cậu đợi tớ một chút a! Tớ lập tức quay lại với cậu."

"Ân." Tô Mộ Thu gật đầu,"Cậu đi đi!"

Nàng nhìn bọn họ đi, nàng thật tình chúc phúc cho Phi Phi, thật tình thay nàng cảm thấy vui vẻ.

Bùi Diệp Thần vừa bước lên chỗ cao nhất của đại sảnh, toàn bộ âm thanh dần dần giảm nhỏ cho đến khi không gian yên tĩnh không tiếng động.

Một cái thành thục tuấn lãng trung niên nam tử đứng đứng ở phía trước,"Hôm nay là tiệc đính hôn của con trai ta Bùi Diệp Thần cùng Nam Cung Phi Phi tiểu thư, cảm tạ các vị bằng hữu cùng các khách quý đã dành ít thời gian tham dự, bây giờ buổi lễ chính thức bắt đầu."

Tiếng nói vừa dứt, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.

Tiếp theo là Bùi Diệp Thần cùng Nam Cung Phi Phi trao nhẫn cho nhau.

"Cảm tạ các vị đã đến, kế tiếp mọi người không nên khách khí, cứ tận hứng chơi tới cùng." Bùi Diệp Thần ôm lấy Nam Cung Phi Phi hữu lễ nói.

Đại sảnh lại lần nữa phát ra tiếng ly rượu Champagne va vào nhau, ăn uống linh đình, tấu nhạc du dương vang vọng đại sảnh, giữa đại sảnh đã có một đôi nam nữ dắt tay nhau nhẹ nhàng khiêu vũ.

Tô Mộ Thu nhìn Nam Cung Phi Phi cười đến ngọt ngào, nàng định nhấc bước lên ý định rời đi đại sảnh đến tiểu viện phía sau. Nàng thật sự không quen những dịp náo nhiệt như vậy.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể mời cô nhảy một điệu ko?"

Một thanh âm nam tính êm tai vang lên.

Nàng quay đầu nghi hoặc nhìn người mới tới, một cái ôn nhu tuấn mỹ nam tử, từng cử chỉ nhấc chân đều tràn ngập khí chất ung dung đẹp đẽ.

"Thật có lỗi." Nàng gật đầu tỏ vẻ áy náy,"Tôi không biết khiêu vũ."

"Không sao, khiêu vũ rất đơn giản, tôi dạy cho cô." Nam tử không khỏi phân trần kéo Tô Mộ Thu, mang nàng tiến vào sàn nhảy.

"Anh...." Nàng nhíu mày, vì hắn vô lễ, muốn giãy ra lại bị hắn chăm chú nắm cả eo.

"Chỉ giúp tôi một chút cũng không được sao?" Nam tử đáng thương nhìn xem nàng.

"Ai." Nàng thở dài, tùy ý hắn mang nàng chậm rãi di chuyển . Thôi, không phải là di chuyển vài cái sao? Cũng sẽ không thiếu mấy khối thịt.

Trong lúc đó, nàng cảm giác được có hai đạo lửa nóng ánh mắt chăm chú khóa trên thân nàng, làm cho nàng kinh hãi, nàng hướng bốn phía nhìn nhìn, cũng không có thấy ai đang nhìn nàng, mục quang lơ đãng nhìn đến hai bóng dáng quen thuộc, Phượng Dạ Hoàng ôm Lục Nhã khiêu vũ, ánh mắt chuyên chú mà lại ôn nhu.

Trong lòng xẹt qua một hồi đau đớn.

"A!"

Bên tai vang lên một tiếng hô thấp giọng.

"A! Thật có lỗi thật có lỗi." Nàng không có ý tứ nhìn xem nam tử kia,"Tôi thật sự không biết nhảy, có phải hay không rất đau?"

"Không." Nam tử lắc đầu,"Bị một tiểu thư đáng yêu dẫm lên là vinh hạnh của tôi."

Cũng không để ý mình bất nhã, nàng khinh khỉnh nói,"Đừng có gọi tôi là đáng yêu tiểu thư , tôi gọi là Tô Mộ Thu."

"Đáng yêu Thu nhi." Nam tử cúi thấp đầu tại bên tai nàng nhẹ nhàng nỉ non, giống như mập mờ.

Nàng mạnh quay đầu, hai đạo ánh mắt càng thêm bức bách, không biết từ chỗ nào phóng tới, căn bản tìm không thấy, là nàng quá nhạy cảm sao?

"Thu nhi, cô không chuyên tâm."

Nam tử bất mãn nhìn xem nàng.

"Thật có lỗi, thân thể của tôi không thoải mái." Nàng kéo ra cánh tay đặt trên lưng, xoay người rời đi.

"Tư Quân Hạo." Nam tử thanh âm ở sau lưng nàng vang lên,"Thu nhi, nhớ kỹ a!"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net