Chương 24: Không uống thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trời mưa rốt cục ngừng, nhưng là trời vẫn u ám tùy thời đều có thể mưa thêm lần nữa, âm u sắc trời càng giảm nhiệt độ xuống, loại khí trời này ai cũng sẽ không muốn ra đường, trên đường cái ngoại trừ một ít xe tốc độ vù vù chạy qua thì không thấy mấy người đi đường, một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng tiêu hàn, liền tâm người đều có cảm giác chìm đắm trong sự u ám.

Đông đông đông ····

Cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa.

Tô Mộ Thu đứng lên đi mở cửa.

"Phi Phi, sao cậu lại tới đây?" Nàng quái lạ nhìn xem người tới.

Nam Cung Phi Phi đôi mắt ửng đỏ,"Cậu thật hay, rõ ràng tớ nói cùng đi nhưng cậu lại đi trước, bên ngoài mưa lớn như vậy, cậu có biết hay không tớ rất lo lắng."

Tô Mộ Thu vỗ vỗ đầu của nàng,"Thực xin lỗi, làm cậu lo lắng, bởi vì tớ thật sự quá nóng lòng, tớ không có biện pháp đợi Bùi học trưởng tới. Nên chạy đến đây!"

Nàng lôi kéo tay Nam Cung Phi Phi, đem nàng đến ghế sa lon,"Phi Phi, cô ấy chính là người tớ đề cập qua chị Mạc Thanh, chị Mạc Thanh, cô ấy là người em thường xuyên nhắc tới Phi Phi." Nàng giới thiệu Nam Cung Phi Phi cùng Mạc Thanh ngồi trên ghế sa lon giới thiệu.

"Chị Mạc Thanh nhĩ hảo." Nam Cung Phi Phi gật đầu.

"Nhĩ hảo." Mạc Thanh cũng đứng lên khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Mộ Thu,"Thu nhi, chị về Phượng gia trước, nếu có chuyện gì em gọi điện cho chị."

"Hảo." Nàng gật đầu, cảm kích nhìn nàng,"Chị Mạc Thanh, cám ơn chị ở cùng em, hỗ trợ chiếu cố mẹ."

Mạc Thanh sờ sờ đầu của nàng,"Em thật ngốc, Lam di bình thường chiếu cố chúng ta, hiện tại đến lượt chị chiếu cố dì ấy cũng rất hợp lý, nha đầu em đó, đừng lúc nào cũng đem tất cả mọi việc gánh lên người nàng, nhớ rõ từ nay về sau có chuyện gì nhất định phải tìm chúng ta, chúng ta sẽ giúp đỡ em hết mình" Rõ ràng vẫn còn đang độ tuổi ko lo âu gì, lại kiên cường làm cho người ta đau lòng.

"Thật sự cám ơn mọi người." Trong nội tâm nàng cảm động.

Mạc Thanh ôm nàng, vỗ vỗ lưng của nàng,"Ngoan a, chị đi trước."

"Chị Mạc Thanh đi thong thả." Tô Mộ Thu cùng Nam Cung Phi Phi tiễn nàng ra khỏi cửa phòng, đối với nàng phất phất tay, đưa mắt nhìn nàng rời đi.

"Thu nhi, mẹ Tô hiện tại thế nào?" Nam Cung Phi Phi lo lắng nhìn về giường bệnh cách ko xa sô pha.

"Vừa làm phẫu thuật xong, bác sĩ nói cần ở lại bệnh viện quan sát vài ngày. Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Mộ Thu mím môi, nhưng là nàng cảm giác trong nội tâm một mực không an tâm.

"Phi Phi, uống nước a, cậu xem môi của cậu đều khô lại rồi." Nàng đưa cho Nam Cung Phi Phi một ly nước.

Nam Cung Phi Phi tiếp nhận ly nước,"Cám ơn Thu nhi."

"Thu nhi ····"

Tô Lam thanh âm yếu ớt vang lên.

Tô Mộ Thu cấp cấp chạy tới, nâng Tô Lam muốn ngồi dậy tô, làm cho nàng nửa tựa tại đầu giường,"Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào? Có ở đâu không thoải mái ko?"

Tô Lam lắc đầu,"Không cần lo lắng, không có gì trở ngại, chỉ là cảm giác toàn thân không sức lực."

Tô Mộ Thu vẻ mặt ngưng trọng,"Mẹ, mẹ nói thật cho con biết, mẹ rốt cuộc có uống thuốc đúng giờ ko? Có nghe lời của bác sĩ ko?"

"Mẹ có."

"Mẹ nói dối!" Nàng hô to, cắn cắn môi,"Mẹ, nói cho con biết, vì cái gì không uống thuốc? Mẹ có biết hay không mẹ ···· mẹ thiếu chút nữa ····" Nàng mở to mắt, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.

Lúc này nàng không nên có biểu hiện yếu đuối.

Tô Lam cầm lấy tay Tô Mộ Thu,"Thu nhi, thực xin lỗi, mẹ ··· mẹ chỉ là không nghĩ lại liên lụy con······ tiền thuốc quá mắc, mẹ nghĩ tiết kiệm tiền, như vậy chúng ta có thể rời Phượng gia ."

"Liên lụy con? Mẹ có biết hay không không uống thuốc mới là liên lụy con? Tại sao phải rời đi Phượng gia? Phượng gia không tốt sao?" Tô Mộ Thu tức giận đến điểm không suy nghĩ mà nói.

Nàng vừa nghĩ tới thiếu chút nữa muốn mất đi mẹ thì nàng rất sợ rất sợ ···· nàng không dám tưởng tượng ····

"Có người cùng mẹ nói, Thu nhi con bị ép trở thành Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia ·····" Nàng nói không nên lời,"Thu nhi, có phải ko? Đều là mẹ nói sai, đều là mẹ làm phiền hà con."

Tô Mộ Thu vẻ mặt trắng bệch. Rốt cục vẫn bị mẹ biết?

"Mẹ, con ·····" Nàng mím môi, mí mắt cụp xuống.

"Mẹ Tô." Một bên Nam Cung Phi Phi kịp thời ngắt lời,"Con gọi là Phi Phi, con thường xuyên nghe Thu nhi nhắc tới người!" Khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng hiện một vòng mỉm cười ngọt ngào.

"Phi Phi sao?" Tô Lam lúc này mới phát hiện trong phòng còn có người khác, nàng ôn nhu mỉm cười,"Dì cũng thường nghe Thu nhi nhắc tới con, ở trường học, Thu nhu nhà chúng ta nhận được con chiếu cố."

"Mẹ Tô khách khí, người nói như vậy, con lại không có ý tứ, cho tới nay đều là Thu nhi chiếu cố con tương đối nhiều! Mẹ Tô người thật xinh đẹp, hơn nữa nghe nói trù nghệ của người rất tốt, con hy vọng có thể tìm một cơ hội nếm thử tay nghề của người."

"Phi Phi miệng của con thực ngọt, nếu như không ngại, chờ dì xuất viện, dì làm một chút ít điểm tâm cho con nếm thử."

"Thật sao?" Nam Cung Phi Phi vẻ mặt hưng phấn, nháy một đôi mắt thật to tròn ,"Mẹ Tô phải giữ lời hứa a!"

"Ha ha ····" Tô Lam bị Phi Phi trêu chọc nên bậc cười,"Một lời đã định."

Ở một bên nhìn xem các nàng Tô Mộ Thu nhẹ nhàng thở ra, nếu như không có Phi Phi ở đây, nàng thật không biết như thế nào cùng mẹ nói!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net