Chương 49: Cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tàu là phương tiện giao thông duy nhất để người trong Ám đảo liên lạc với bên ngoài. Ám đảo mỗi ngày có vài chiếc thuyền qua lại.

Giờ phút này, bên cảng có một con thuyền vận chuyển thật to, chỉ là mấy ngày nay canh gác nghiêm ngặt hơn bình thường. Bình thường gác tại cảng chỉ có một thủ vệ, vài ngày gần đây lại đổi thành ám vệ, người ra vào Ám đảo đều trải qua nghiêm khắc kiểm tra, cuối cùng mới cho đi.

"Đều nghe kỹ cho tôi, Ngân Hồ rất giảo hoạt, có khả năng giả trang thành những người khác, cẩn thận điều tra, đừng làm cho hắn cùng lần trước như nhau vượt qua kiểm tra, nghe rõ chưa?"

"Dạ." Một đám ám vệ nghiêm túc nhìn người dẫn đầu, không dám có chút lười biếng.

Mặt biển xanh biếc, người hầu ở Ám đảo chưa bao giờ thấy cuộc kiểm tra nghiêm khắc nào như vậy, không khỏi có chút kinh hãi, mấy thiếu nữ chưa từng có chính diện nhìn qua ám vệ trong truyền thuyết càng sợ tới mức chậm chạp không dám tiến lên.

"Dừng lại." Ám vệ ngăn một người đàn ông lại,"Làm ơn đưa ra chứng minh thư, công tác chứng minh."

"Dạ." Người đàn ông bị ngăn lại khẽ run gật đầu, cuống quít từ túi tiền lấy ra chứng minh thư cùng công tác chứng minh trình cho ám vệ.

Ám vệ tùy ý lật ra vài cái, đem hai thứ trả lại cho hắn,"Đi qua."

Người đàn ông vừa định nhấc chân rời đi,"Đợi một chút." Bị ám vệ quát khẽ một tiếng đã ngừng lại cước bộ, ngửa mặt lên sợ hãi nhìn xem ám vệ mặt không biểu tình.

Ám vệ lạnh lùng nhìn hắn, bàn tay không hề báo động trước với lên mái tóc ngắn của hắn, lực đạo to lớn làm cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt, rồi sau đó, mặt của hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi bị xoa lấy chà đạp một phen.

Ám vệ buông hắn ra,"Anh có thể đi."


"Dạ." Người đàn ông đáng thương ủy khuất xoa da đầu rất nhanh thoát đi.

Ám vệ khác nhìn xem bóng lưng chạy trối chết của hắn, lấy khuỷu tay đụng ám vệ bên cạnh,"Ngân Hồ là một tóc bạc dài đến eo, không có khả năng ngụy trang thành tóc ngắn a?"

Hắn không cho là đúng nhẹ giọng hừ hừ,"Ai dám cam đoan? Cẩn thận vẫn hơn."

Một thiếu nữ dẫn kéo theo túi hành lý đến gần, ám vệ xoay người đối với cách đó không xa lãnh diễm nữ tử kêu to,"Thiên Diệp, cô tới đây một chút."

"Đến đây." Thiên Diệp đi tới, trực tiếp đi đến trước mặt thiếu nữ,"Vị tiểu thư này, mời."

Thiếu nữ tuy vẻ mặt sợ hãi nhưng vẫn phối hợp đi theo Thiên Diệp vào căn nhà kho nhỏ.

Một phút đồng hồ trôi qua, các nàng đi tới, Thiên Diệp đối ám vệ kia gật đầu ý bảo, rồi sau đó mới nói với cô gái kia,"Tiểu thư, cô có thể đi qua."

"Anh nói Ngân Hồ sẽ ngu xuẩn đến mức áp dụng chiêu thức thoát thân giống lần trước sao?" Thiên Diệp khó hiểu hỏi.

"Ai biết được?" Lúc trước hoán nàng ám vệ nhún nhún vai,"Nếu như không lên thuyền, cho dù là hồ ly gian trá giảo hoạt, ở trong Ám đảo hắn chạy đằng trời cũng ko thoát."

"Dừng lại." Ám vệ ngăn lại ba gã phụ giúp khiêng một cái thùng gỗ tròn,"Các anh đang làm gì?"

"Dạ, chúng tôi phụ trách vận chuyển rượu nho ."

"Đưa ra chứng minh thư cùng với công tác chứng minh."

"Dạ."

Ba gã nam tử thả buông xe đẩy trong tay ra, phối hợp xuất ra chứng minh thư cùng với công tác chứng minh.

"Thùng gỗ kia chính là rượu?" Ám vệ quét mắt về phía thùng gỗ trên xe đẩy.

"Dạ đúng vậy." Một người đàn ông kính cẩn đáp lời.

"Tôi nhớ chủ tử không uống rượu nho không phải sao? Rượu này từ đâu mà đến? Đem đi nơi nào?" Ám vệ cau mày, hồ nghi nhìn xem ba gã đàn ông, ba gã đàn ông hai mặt nhìn nhau,"Bọn tôi cũng ko rõ."

Ngân Hồ cao ngạo như vậy người sao có thể trốn trong thùng gỗ, ám vệ mặc dù cảm thấy kỳ quái thật nhưng cũng không yêu cầu kiểm tra thùng gỗ, đối ba gã đàn ông chăm chú kiểm tra rồi cho bọn họ đi.

Mà trên thực tế, Ngân Hồ xác thực ở trong thùng gỗ, hơn nữa là cực kỳ chật vật.

Hé ra khuôn mặt tuấn mĩ sớm đã không còn biểu lộ bình tĩnh bất cần đời, giờ phút này không che dấu chút nào lộ ra nổi giận thần sắc, hết lần này tới lần khác tại loại thời khắc đặc biệt này, tại dưới mái hiên nhà người ta, hắn cũng không thể tùy ý nổi giận.

Thẳng đến khi bên ngoài không có tiếng vang, Ngân Hồ lập tức phá thùng ra, đỉnh đạc đi ra buồng nhỏ trên tàu, đứng ở bong thuyền nhìn xem một đám ám vệ, nghĩ đến cái thùng gỗ nhỏ xíu, đột nhiên có loại cảm giác bị đùa giỡn.

"Ha ha........" Hắn không giận ngược lại cười, tuấn mỹ mặt thoạt nhìn so với bất luận cái gì đều nguy hiểm hơn,"Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm, món nợ này tôi sẽ ghi nhớ."

Nói trở về, bên kia, đợi ba gã đàn ông phụ giúp khiêng thùng gỗ lên thuyền, Mị La nguyên bản tại phòng bảo vệ nghỉ ngơi đi ra, giương một tay lên,"Thu đội, ám vệ đều tự trở lại cương vị của mình."

"Dạ." Chúng ám vệ gật đầu.

"Chủ tử làm sao lại để Ngân Hồ chạy ?"

"Nghe nói hắn quấy rầy đến hai vị chủ tử ."

"Chủ tử như thế nào không cho chúng ta đem hắn bắt sống ?"

"Không phải nói muốn tra ra mục đích hắn lẻn vào ám đảo sao?"

"Bắt sống sau đưa đến Lôi Sát đường nghiêm hình khảo vấn chẳng phải được."

"Đối phương là Ngân Hồ, là sát thủ nổi danh nhất thế giới, cậu cho rằng chỉ nghiêm hình khảo vấn có thể đối phó được? Bắt hắn chẳng phải là đả thảo kinh xà?"

"Nhưng hắn tự tiện xông vào Ám đảo một chuyện như vậy đủ để đem hắn mang đến Lôi Sát đường không phải sao?"

"Đối phương dù sao cũng là người của Hắc Đế Tư, cậu như thế nào nhiều chuyện như vậy? Cách làm của chủ tử chúng ta ko tư cách xen vào, chúng ta chỉ cần phục tùng."

"Hai người các cậu là muốn tiếp nhận hình phạt của Lôi Sát đường?" Mị La quay sang lạnh lùng trừng mắt hai cái ám vệ nói chuyện đằng sau.

Hai ám vệ cả kinh, vội vàng nghiêm mặt nói,"Thuộc hạ biết sai, xin thứ tội."

Đại đội ám vệ đều tự trở lại cương vị của mình, mà Ngân Hồ thì tức giận ly khai Ám đảo, cứ như vậy, trò chơi trốn tìm ám vệ cùng Ngân Hồ chơi hai ngày qua chính thức kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net