Chương 56: Có nên giữ lại hay ko?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng gia chủ phòng lầu ba chuẩn bị một cái phòng chữa bệnh khẩn cấp, tuy đơn giản nhưng chuẩn bị đầy đủ dụng cụ chẩn đoán cùng trị liệu.

Giờ phút này, tại phòng chữa bệnh, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm hai người ngồi ở trên ghế sa lon, ưu nhã vắt chéo hai chân, trong trẻo nhưng lạnh lùng con ngươi nhìn chằm chằm Sở Ngự thuần thục thao tác làm kiểm tra toàn thân cho người phụ nữ trên giường, tuấn mỹ gương mặt đạm mạc không biểu lộ, chỉ là nắm chặt nắm tay thoáng bạo lộ bọn họ khẩn trương cảm xúc.

"Không có gì chứ?"

Phượng Dạ Diễm trầm thấp thuần hậu tiếng nói đánh vỡ một phòng lặng im.

Người đàn ông nho nhã rất không có hình tượng lật ra cái khinh khỉnh,"Đại ca, cầu xin cậu kiên nhẫn một chút được chứ? Cậu đã hỏi tôi không dưới ba lần, sao có thể nhanh như vậy đã có kết quả? Đây là kiểm tra toàn thân a!"

Phượng Dạ Diễm lãnh nhãn trừng,"Hãy bớt sàm ngôn đi, nhanh lên cho tôi."

Sở Ngự thiếu chút bạo phát.

Người này thật đúng là cố tình gây sự!

"Ngự, cậu nhanh lên." Phượng Dạ Hoàng híp mắt lại, giơ tay lên xoa xoa mi tâm.

Một lòng chặt lại, như bị người nhéo vào, loại cảm giác không thể khống chế này làm cho hắn chán ghét tới cực điểm.

Sở Ngự bĩu môi, tiếp tục kiểm tra.

Ước chừng qua ba phút, Sở Ngự lấy xuống ống nghe, đứng dậy, một thân áo khoác trắng tao nhã hiển lộ không bỏ sót, sạch sẽ tinh khiết như một quyển sách, nhã nhặn vô hại, có ai có thể nghĩ đến hắn đường đường là đường chủ Ám Diễm môn Liệt Phong đường?

Hắn đi đến đối diện Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm ngồi xuống, vì chính mình châm một ly trà.

"Nói." Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm môi mỏng hé mở, đồng thời lạnh lùng nói ra một chữ.

Sở Ngự suy sụp hạ vai, bất đắc dĩ nhấc lên con mắt nhìn xem bọn họ,"Đại ca, tôi biết rõ các cậu khẩn trương, nhưng là ít nhất để cho tôi uống ngụm nước đã,ok?"

Đại ca không nhân tính một chút cũng không thông cảm cấp dưới.

Sở Ngự đặt chén trà xuống, thanh thanh giọng,"Đừng lo lắng, bệnh của mẹ Thu nhi không di truyền, cho nên cô ấy sẽ không bị bệnh như vậy, Thu nhi hôn mê là vì thiếu máu, hơn nữa làm việc quá độ còn có đi đường dài, mới có thể nhất thời nhịn không được ngất xỉu, tôi nói lão đại, các cậu làm sao lại không biết tiết chế một chút." Hắn quở trách ánh mắt bất mãn quét về phía hai con người rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, lạnh như băng con ngươi sắp đông chết người,"Cậu ý tứ thật tốt, nếu cậu ko nghĩ ra mưu ma chước quỷ, chúng tôi làm sao có thể không khống chế được."


Sở Ngự lơ đễnh cười nhạo,"Cho dù không có sự trợ giúp của tôi, các cậu làm sao không phải mỗi ngày đè lấy Thu nhi đáng thương."

"Ngự, cậu có phải hay không cảm thấy công việc của cậu quá ít? Cậu rất thanh nhàn? Tin tưởng Diễm sẽ không để ý mà thêm một ít nhiệm vụ cho cậu." Phượng Dạ Hoàng cười lạnh.

Phượng Dạ Diễm cong lên hoàn mỹ môi,"Cậu có phải cho là có Thu nhi làm tấm mộc, chúng tôi sẽ không dám đối với cậu làm như vậy? Tôi có thể biến đổi các loại danh nghĩa tra tấn cậu."

"A...." Sở Ngự cười khẽ,"Trước mắt mà nói, các cậu tạm thời sẽ không đụng đến tôi."

"A? Vậy sao?" Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm nhíu mày, nghiền ngẫm nhìn xem hắn,"Tôi muốn biết rõ sự tự tin của cậu là từ chỗ nào?"

"Thu nhi mang thai, hai tuần." Sở Ngự vứt xuống dưới một câu, dù bận vẫn ung dung nhìn xem hai người lập tức biến thành đen sắc mặt.

Bọn họ nhíu nhíu mày, không chút suy nghĩ mở miệng,"Xoá bỏ."

Sở Ngự ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc,"Chính là muốn các cậu nói những lời này, Thu nhi thân thể suy yếu, tuyệt không thích hợp mang thai nữa, bốn năm trước cô ấy sinh Tiểu Mạc Tiểu Nhưng đã từng xuất huyết rất nhiều, tử cung cô ấy co rút lại so với người bình thường yếu nhược, nếu như lần này sinh một lần nữa, tôi nghĩ vô cùng có khả năng sẽ xuất hiện tình trạng xuất huyết càng nghiêm trọng, đến lúc đó mẫu tử khó bảo toàn."

"Xoá sạch." Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm giận tái mặt.

Chỉ cần vừa nghĩ tới mới có thể mất đi Thu nhi, bọn họ cảm giác trái tim bị xiết chặt giống như bị người bóp lấy.

Sở Ngự nhún nhún vai,"Sao có thể nói xoá sạch liền xoá sạch, loại phá thai này nếu không chú ý có thể khiến cho rong huyết."

"Đây là của lợi thế của cậu?" Phượng Dạ Diễm híp mắt nhìn xem Sở Ngự, cười khẽ,"Cậu bảo vệ Thu nhi, tôi có thể đáp ứng bất động cậu."

Sở Ngự tao nhã cười nói,"Vậy trước tạ ơn Diễm thiếu chủ ."

"Để cho tôi lưu lại con, van cầu các anh"

Thanh âm mặc dù nhỏ bé nhưng ba người lại nghe được rõ ràng, biết rõ tính tình Tô Mộ Thu Sở Ngự thở dài, nhấc lên con mắt nhìn xem phản ứng của hai người.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm trước tiên đứng lên, đi đến mép giường ngồi xuống.

"Để cho tôi giữ con lại, van cầu các anh." Tô Mộ Thu trầm thấp lập lại một lần, ánh mắt cầu xin bình tĩnh nhìn qua hai người.

"Không thương lượng." Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng cự tuyệt.

Tô mộ thu tâm cứng lại, khẻ nhếch cái miệng nhỏ thật sâu hô hấp.

Mềm mại bàn tay nắm lấy cổ tay Phượng Dạ Diễm, nàng ngược lại cầu khẩn hắn,"Van cầu anh."

Phượng Dạ Diễm chỉ là âm trầm khuôn mặt, trầm mặc không nói.

"Sở đại ca..........." Bất lực ánh mắt chuyển hướng đi tới người đàn ông áo trắng.

Sở Ngự khó xử quay mặt qua một bên, không dám đối mặt với nàng.

Cho dù không có trở ngại là Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, hắn cũng không có khả năng đáp ứng nàng bởi vì việc này liên quan đến tánh mạng của nàng.

Tô Mộ Thu cuộn thân thể, đưa lưng về phía bọn họ đem thân thể cuộn mình thành một đoàn, tái nhợt cánh môi mím thành một đường thẳng tắp, hai tay xoa bụng, trong lòng ấm áp.

Chỗ đó có con của nàng, nhưng lại là đứa bé không được hoan nghênh tiếp nhận.

Phượng Dạ Hoàng lật qua thân thể của nàng, đang nhìn đến khóe mắt nàng chảy xuống nước mắt thì có chút giật mình sửng sốt, vươn tay ôn nhu lau đi nước mắt của nàng, hắn thở dài một tiếng,"Thu nhi, sinh một lần nữa sẽ uy hiếp tánh mạng của em, em biết không?"

Tô Mộ Thu lắc đầu, mở to hai mắt đẫm lệ nhìn hắn,"Tôi không sợ, van cầu anh, để cho tôi lưu lại con, được không? Không nhất định sẽ có nguy hiểm ."

Em không sợ, chúng tôi sợ, em có biết ko? Phượng Dạ Hoàng ẩn nhẫn không nói ra miệng.

Hơi nghiêng Sở Ngự lên tiếng,"Thu nhi, lúc sinh khả năng xuất huyết cao tới một nửa, chúng tôi không thể để em mạo hiểm như vậy."

"Chính là còn có một nửa tỷ lệ sẽ không gặp chuyện không may, không phải sao?"

"Thu nhi, em suy nghĩ một chút được không?" Phượng Dạ Diễm đè lấy đầu vai thon gầy của nàng gầm nhẹ,"Nếu đến lúc đó thực sự có vạn nhất, em bảo hai tiểu quỷ kia làm sao bây giờ?" Em bảo chúng tôi làm sao bây giờ? Em có nghĩ tới chúng tôi ko?

"Đau........" Tô Mộ Thu có chút nhăn lông mày.

"Diễm." Phượng Dạ Hoàng lên tiếng ngăn cản.

Phượng Dạ Diễm buông tay ra, đứng người lên đưa lưng về phía nàng, chắp hai tay sau lưng ngạo nghễ mà đứng, hít sâu mấy hơi.

Chỉ cần chuyện liên quan đến nàng, hắn sẽ không thể khống chế mất đi lý trí.

Nhớ tới hai đứa con, Tô Mộ Thu một hồi không muốn, cảm thấy do dự, chính là đứa con trong bụng nàng cũng không muốn bỏ.

Phượng Dạ Hoàng gương mặt lạnh lùng, kéo mền đắp lên người Tô Mộ Thu,"Đừng nói nữa, việc này không có thương lượng."

"Không..........." Tô Mộ Thu cắn chặt môi, lã chã chực khóc, nhấc lên hai mắt đẫm lệ, ánh mắt cầu cứu chăm chú nhìn chằm chằm vào Sở Ngự,"Sở đại ca........"

Sở Ngự nuốt nuốt nước miếng, rất muốn chạy trốn.

"Kỳ thật......... Đến lúc đó cẩn thận một chút, chuẩn bị vẹn toàn, cũng chưa hẳn không thể............." Hắn ấp a ấp úng nói nhỏ, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm.

"Anh nói thật chứ? Sở đại ca." Tô Mộ Thu kinh hỉ vạn phần.

"Ngự." Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm một bộ mưa gió nổi lên âm lãnh.

"Van cầu các anh, giữ con lại, tôi quỳ xuống cầu xin các anh." Tô Mộ Thu muốn đứng dậy, nếu quả thật phải quỳ lạy cầu bọn họ, nàng cũng sẽ không để ý.

"Em................" Phượng Dạ Hoàng nhíu lại mày kiếm, trong nội tâm không hiểu tức giận,"Tùy em vậy."

Lạnh lùng nói xong một câu, hắn đứng người lên cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Dù cho đến cuối cùng, nàng cũng tình nguyện lưu lại đứa bé trong bụng, mà không quan tâm bọn họ sao? Nàng rốt cuộc đem bọn họ đặt tại nơi nào?

"Thu nhi, em thật làm cho chúng tôi thất vọng." Phượng Dạ Diễm xinh đẹp phượng mắt hiện lên trầm thống sắc thái, vung tay áo mà đi.

Sở Ngự không tiếng động thở dài, không biết hắn làm như vậy rốt cuộc đúng hay không.

"Thu nhi, em hảo hảo nghỉ ngơi." Hắn ôn nhu dặn dò một câu cũng đi ra khỏi phòng.

Tô Mộ Thu giật mình sửng sốt, không rõ Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vì cái gì tức giận.

Hai tay xoa bụng, nàng cười đến ôn nhu, phảng phất bị một tầng nhu hòa mẫu tính chói lọi bao phủ.

Con của nàng, chỉ cần nghĩ tới, tựu cảm giác lòng tràn đầy tình cảm ấm áp.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net