Chương 57: Quỷ dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mùa hè vào tháng sáu, thời tiết oi bức làm cho người nào cũng bực bội trong lòng. Buổi chiều hôm trước trời mưa to có sấm chớp, thoáng mang đến điểm hơi lạnh, hôm nay lại khôi phục bình thường, sức nóng bị đè nén từ trên mặt đất bốc lên, như bếp lửa nướng cháy làn da.

Loại không khí ngày này, tất cả mọi người lựa chọn đều ở nhà hoặc là ở trong công ty hưởng không khí máy lạnh.

Nhưng mà thời tiết như vậy dù cho không mở máy lạnh, người trong Phượng Đế tập đoàn cũng cảm giác như ở hầm băng, không cần hoài nghi, lời nói này một chút cũng không khoa trương.

Phượng đế từ trên xuống dưới chưa bao giờ bao phủ toàn bộ màu đen, vốn tổng giám đốc hỉ nộ không hiện ra mặt một tháng qua lại trở nên hỉ nộ vô thường, vốn là bí hiểm, hiện nay càng làm cho người không nắm được, trước một khắc gương mặt lạnh lùng, một giây sau lại lửa giận tung bay.

Thượng cấp, tổng giám đốc khuôn mặt hắc ám, dưới, từ trên xuống dưới sáu mươi tám tầng tất cả nhân viên toàn bộ bình một hơi, cẩn cẩn dực dực nơm nớp lo sợ làm việc, tựu sợ một cái không cẩn thận đánh trúng địa lôi, đến lúc đó chính mình không biết bị giáng chức đến nam cực hay là bắc cực.

"Viên thư kí, cô đi lên."

Lãnh liệt tiếng nói thông qua nội tuyến điện thoại vang lên làm thư kí xinh đẹp giật nảy người, xinh đẹp mắt xếch trừng lớn, hoảng sợ biểu lộ phảng phất như vừa gặp quỷ.

Bất quá chỉ là một nháy mắt, nàng lập tức bình ổn thần trí, ổn ổn hô hấp,"Dạ, tổng giám đốc, lập tức tới ngay."

Viên thư kí khuôn mặt đau khổ quay đầu lại nhìn xem mấy thư kí khác.

Tầng sáu mươi tám chính phòng làm việc cảu Phượng Dạ Hoàng cùng vài vị chức vị cao cấp.

Năm cô gái đồng tình lắc đầu, một bộ trầm thống biểu lộ,"Tiểu Tình, bảo trọng."


"Các chị em, tôi đi, Thượng Đế thỉnh phù hộ cho con!" Viên thư kí cắn răng một cái, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ giống như sắp đi ra pháp trường.

Nơm nớp lo sợ gõ cửa, đợi bên trong truyền ra một tiếng hừ nhẹ sau, Viên thư kí hít sâu một hơi đi vào.

Cao lớn thân thể đứng ở bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống như bước ra từ một tầng ngân quang, tuấn mỹ bên mặt, phảng phất như vị thần tiên xuất trần thoát tục.

Hắn như vậy, có ai có thể nhìn ra đó là tổng giám đốc tuyệt tình lãnh tâm của Phượng đế?

Viên thư kí âm thầm líu lưỡi, rủ xuống con mắt không dám nhìn loạn.

Sau nửa ngày không âm thanh vang lên, Phượng Dạ Hoàng không nói gì, tựu tại Viên thư kí hoài nghi Phượng tổng giám đốc có phải là đã quên nàng, kêu nàng đứng cho tới trưa thì Phượng Dạ Hoàng nhàn nhạt mở miệng.

"Nếu như cô mang thai, lại đồng thời biết mình thể chất không thích hợp sinh con, có một nửa tỷ lệ sẽ mất đi tánh mạng của mình, loại tình huống này, cô sẽ chọn xoá bỏ hay là sinh ra?"

Viên thư kí ngửa mặt lên, sững sờ nhìn xem người đàn ông phía trước, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, không thể tin liên tục chớp chớp mắt.

Phượng Dạ Hoàng quay sang lạnh lùng trừng mắt nhìn Viên thư kí,"Thu hồi bộ dáng ngốc của cô lại."

Nàng rùng mình một cái, dù cho trong nội tâm kinh ngạc vạn phần, cũng không khỏi không che dấu tâm thần hảo hảo trả lời vấn đế hắn đưa ra,"Dạ tổng giám đốc, nếu như tôi yêu anh ta vô cùng, tôi sẽ lựa chọn vì anh sinh con bởi vì đứa bé là anh ta cho tôi."

"Phải không? Bởi vì yêu vô cùng sao?" Phượng Dạ Hoàng liễm hạ con ngươi, trầm thấp trầm ngâm, không quá rõ ràng nhíu mày,"Dù cho sẽ mất đi tánh mạng, cũng không quan tâm sao?"

"Nhưng là còn có một nửa tỷ lệ sẽ không gặp chuyện không may, vì đứa bé tôi nghĩ tôi sẽ đánh cuộc một hồi."

"Cô đi xuống đi!" Phượng Dạ Hoàng không quay đầu lại, lạnh giọng nói một câu.

"Dạ." Viên thư kí gật đầu. Nàng chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc, trước khi đi hoang mang luôn quay đầu lại nhìn Phượng Dạ Hoàng vài lần.

Tổng giám đốc làm sao có thể hỏi loại vấn đề này? Hơn nữa hắn hôm nay nói với nàng trong lời nói thật quỷ dị! Cực kỳ quỷ dị! Hôm nay tổng giám đốc rất quỷ dị, không, phải nói một tháng này tổng giám đốc đều rất quỷ dị, chẳng lẽ là vì người phụ nữ tổng giám đốc cực kì yêu thương theo như đồn đãi sao?

Tại Phượng đế nổi lên dòng nước lạnh đồng thời Ám Diễm môn các huynh đệ trong lòng run sợ vượt qua một tháng gian khổ.

Không bằng Phượng Đế tập đoàn có sáu mươi tám lầu là nơi cao nhất trong thành phố, Ám Diễm môn tổng bộ ở vùng ngoại thành. Dù sao Ám Diễm môn ra ra vào vào đều là những người đàn ông mặc đồ đen mặt không biểu tình, muốn xây dựng tại trung tâm thành phố sợ sẽ dọa người bình thường, phồn hoa trung tâm cũng sẽ sớm thành nơi không người.

Ám Diễm môn áp dụng cách cổ tứ hợp viện kiến trúc, tường đỏ lục ngói màu đỏ cao vút.

Trước đại đường là một cái rộng rãi đất trống là nơi ám vệ thường tập trung huấn luyện địa phương.

Trong hành lang, người đàn ông tà mỹ lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế gỗ mang màu sắc cổ xưa, chống bên má, mặt mày bán liễm.

"Cậu tới đây."

Đạm lãnh tiếng nói phá bầu không khí yên lặng.

Người đàn ông đứng ở cửa bước ra,"Diễm chủ, có gì phân phó?"

Đối diện Ám diễm môn môn chủ, cho dù là lãnh khốc vô tình ám vệ cũng không nhịn được muốn khóc, môn chủ âm tình bất định tính tình quả thực làm cho người ta sợ hãi.

Một tháng này Ám diễm môn chưa bao giờ quạnh quẽ như vậy! Môn chủ chẳng biết tại sao mỗi ngày đều xuất hiện tại Ám diễm môn. Lần trước huấn luyện, mọi người lười biếng một chút không khéo lại bị môn chủ nhìn thấy thế là đem một anh em điều đi Kê-ni-a. Không rõ là vì cái gì, duy nhất nhớ lại chính là, người anh em kia hình như đang nói về chuyện vợ của hắn có thai ba tháng.

Chỉ cần người ở trong Ám diễm môn có chút địa vị đều được ra ngoài chấp hành nhiệm vụ , chính vì không muốn chọc giận môn chủ, hắn chỉ là ám vệ canh gác nên không có tư cách xin.

Bình thường các vị Đường chủ thích ở nơi này nhưng một tháng này tới cũng ko thèm tới, hoàn toàn không để ý sự sống chết của thuộc hạ.

"Ta rất đáng sợ sao?"

Bị điểm danh ám vệ cảm thấy khẽ run, vụng trộm giương mắt dò xét Phượng Dạ Diễm như cũ nhắm mắt suy nghĩ,"Bẩm Diễm chủ, không đáng sợ." Âm thầm chờ đợi lo lắng, sợ trả lời sai.

"Ta có la mắng phụ nữ ko?"

Ám vệ sững sờ, ngây ngốc phản ứng không kịp.

"Hả?" Phượng Dạ Diễm hừ lạnh, nhấc lên con mắt âm trầm trừng mắt hắn.

Hắn nhu hòa giọng điệu làm cho ám vệ không rét mà run, cấp cấp mặt cúi thấp đầu xuống,"Dạ Diễm chủ, không có."

"Lui ra đi!" Phượng Dạ Diễm vung tay lên, lại lần nữa nhắm mắt.

"Dạ." Ám vệ nuốt nuốt nước miếng, rất nhanh trở lại bên cạnh cửa đứng, chỉ kém không có chạy trối chết, đứng về sau nghi hoặc hai mắt không tự giác bay tới trên người Phượng Dạ Diễm.

Quỷ dị!  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net