Chương 69: Lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm liếc nhau, từ trong mắt đối phương đọc lên suy nghĩ giống mình, không khỏi thật sâu nhíu lông mày.

Trong nháy mắt dự cảm xấu ko hiểu tràn ngập trong lòng, cái loại cảm giác này trầm trọng mãnh liệt đến làm cho bọn họ lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi bất an, như là trái tim bị dã thú hung hăng xé nát, liền đập một cái đều muốn hao hết toàn lực, hoặc như là bị người khác bóp cổ như thế nào cũng ko hô hấp được.

Dù cho phú khả địch quốc, dù cho quyền nghiêng thiên hạ, thì sao người phụ nữ mình yêu ở trong tay người khác, bọn họ lại bất lực, ngay cả người phụ nữ mình đều bảo vệ không được, bọn họ còn lợi hại cái gì.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm nắm chặt hai đấm, hé ra khuôn mặt tuấn mỹ uy nghiêm không biểu tình nhưng đôi mắt bắn ra tia hung ác nham hiểm hàn mang, quanh thân rõ ràng tản mát ra một cổ lạnh băng làm cho không người nào có thể tới gần, phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên cũng chưa từng gặp qua bộ dạng này của bọn họ nên không khỏi lo lắng .

Đại sảnh không khí phảng phất cứng lại, trải màu hồng đào cùng màu xám giao nhau cao cấp lông dê thảm trên mặt đất, một chiếc điện thoại vô tuyến lẳng lặng nằm, đó là trước đó không lâu Phượng Dạ Hoàng nghe điện thoại xong liền hung hăng nện ở trên mặt đất, không người nào dám tiến lên nhặt nó. Các nữ hầu đứng ở đại sảnh đều là một bộ nơm nớp lo sợ, lưng lạnh cả người, sợ lơ đãng mạo phạm đến chủ tử, đại sảnh tràn ngập hắc ám nguy hiểm khí tức đem các nàng ép tới không cách nào thở dốc.

Không ai mở miệng nói chuyện, đại sảnh tĩnh mịch một mảnh, tĩnh được quỷ dị, cũng bởi vì như thế, tiếng cửa mở ra dị thường vang dội.

Hai thiếu nữ sinh đôi ôm hai người con trai đi tới, Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhưng khó được nhu thuận ghé vào vai Dẫn Thương Dẫn Hoan.

"Lão gia, phu nhân." Các nàng mặt lộ vẻ khó khăn nhìn Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên, đem hài tử nhẹ nhàng buông.

Lãnh Nghiên nghi hoặc nhìn đến hai đứa cháu trai tự nhiên khóc, nàng không khỏi hơi bị động dung, đau lòng kéo qua hai đứa, ôn nhu nhẹ hỏi,"Tiểu bảo bối tại sao khóc? Nói cho bà nghe, là ở đâu ngã đau sao?"

Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhưng trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nghe thấy Lãnh Nghiên hỏi, bọn họ cũng không trả lời, chỉ là chăm chú cắn môi, không tiếng động rơi lệ.


"Chuyện gì xảy ra?" Lãnh Nghiên ngẩng đầu nhìn hướng song bào thiếu nữ.

Song bào thiếu nữ hoảng sợ quỳ xuống, kinh sợ lắc đầu.

"Chúng con cũng không biết, tiểu thiếu chủ một mực chơi rất vui vẻ, chính là vừa rồi lại đột nhiên an tĩnh lại, không hề báo hiệu mà bắt đầu khóc." Dẫn Thương giải thích.

Lãnh Nghiên than nhẹ một tiếng, khoát khoát tay,"Tôi không phải trách các cô, tất cả đứng lên a!"

"Cám ơn phu nhân." Song bào thiếu nữ đứng lên, thối lui đến một bên đứng.

Phượng Dật Hành ôm hai đứa cháu đến trên ghế sa lon ngồi, hắn quỳ một gối xuống tại trước mặt bọn họ, cùng bọn họ song song nhìn nhau, tay nhu hòa vì bọn họ chà lau nước mắt trên mặt,"Ngoan..... Không khóc.... Nói cho ông, tiểu bảo bối vì sao không được vui?"

Phượng Sở Mạc cùng Phượng Sở Nhưng chỉ lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống, nho nhỏ bả vai co lại, con mắt cùng chóp mũi đều khóc đỏ.

"Ô ô............ Mẹ....... Con muốn mẹ........"

Qua nửa ngày, Phượng Sở Nhưng mới nghẹn ngào mở miệng, hắc bạch phân minh mắt to chứa đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn xem Phượng Dật Hành.

"Ngoan, mẹ có việc ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về, Tiểu Nhưng lại........."

"Không được...... Ô ô........ Con muốn mụ mụ........Con muốn mụ mụ......."

Phượng Dạ Hoàng nhíu mày, bỗng dưng đứng lên đi qua ngồi xuống, cũng thân thủ đem hai người con trai ôm lên đùi, không khỏi phóng nhu giọng điệu,"Đừng khóc, ba cam đoan sẽ đem mẹ các con trở về."

"....... Ba ba......... Con muốn mẹ............" Hai người con trai xiết chặt áo Phượng Dạ Hoàng, mím môi kìm chế tiếng khóc thút thít, ô ô thẳng khóc, co lại được sắp không thở nổi.

Phượng Dạ Hoàng ánh mắt ảm đạm, không tự giác vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng của bọn hắn.

Phượng Dạ Diễm nhắm lại mắt, thân thể nghiêng về phía trước, lấy điếu xi gà trên bàn xong liền miễn cưỡng dựa vào trên sô pha, hai ngón tay kẹp lấy xì gà để sát vào môi hít sâu một ngụm.

Vòng khói từ môi hắn nhẹ nhàng linh hoạt tản ra, nhẹ bay lên, dần dần mở rộng, cuối cùng hơi mỏng giảm đi.

Nếu như nói nước mắt Tô Mộ Thu làm cho hắn đau lòng thì tiếng khóc hai cái tiểu quỷ khiến cho hắn cảm thấy chua xót, trong nội tâm ê ẩm mang theo đau đớn, hốc mắt không hiểu nóng ướt.

Phượng Sở Nhưng cùng Phượng Sở Mạc ghé vào trong ngực Phượng Dạ Hoàng trầm thấp nức nở, có lẽ là khóc mệt nên một hồi sau, bọn họ chậm rãi an tĩnh lại, cuối cùng nặng nề thiếp đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt.

Phượng Dạ Hoàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt bọn chúng, rồi sau đó ánh mắt ý bảo song bào thiếu nữ tới, nói khẽ,"Đem tiểu thiếu gia trở về phòng."

"Dạ."

Song bào thiếu nữ động tác nhu hòa tiếp nhận hai đứa bé, khom người sau xoay người bỏ đi.

Đại sảnh khôi phục một mảnh tĩnh mịch.

Không bao lâu, một cái nữ bộc từ cửa bước tới trong tay cầm điện thoại, nàng bước nhanh đến trước mặt Phượng Dật Hành, cung kính đem điện thoại đưa lên trước,"Lão gia, ngài có điện thoại."

"Dật Hành, xin các người buông tha Tiểu Nhã a! Mặc kệ con bé làm chuyện gì, tôi hướng các người bồi tội, xin đừng cùng một đứa bé so đo."

Phượng Dật Hành vừa đem điện thoại dán vào tai, bên kia lập tức vang lên tiếng nói vội vàng, hắn trong nháy mắt sắc mặt lạnh xuống,"Duy Luân, ông có biết ông đang ở đây nói cái gì, Tiểu Nhã không biết đúng mực lại làm ra loại chuyện này, tôi thật sự rất thất vọng, nếu như con dâu của tôi xảy ra điều gì, đừng trách tôi trở mặt vô tình."

"Tôi biết rõ Tiểu Nhã lần này quá phận, nhưng là, Dật Hành, xem như tôi cầu xin ông, Tiểu Nhã là con gái duy nhất của tôi, ông hãy niệm tình......."

"Dù cho ông là bạn tri kỉ của tôi, tôi cũng sẽ không van xin hộ, dù sao cũng là Tiểu Nhã sai trước."

"Dật Hành, tôi.........."

Bên kia Lục Duy Luân tựa hồ còn muốn nói cái gì nữa nhưng Phượng Dật Hành cúp máy trước.

Mị Phong không một tiếng động xuất hiện, kính cẩn đi đến bên cạnh Phượng Dạ Diễm, khuôn mặt tuấn tú không biểu tình,"Thiếu chủ, thuộc hạ điều tra đã có kết quả , người đàn ông kia..............."

Nghe xong lời của hắn, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm lạnh lùng biểu lộ không có bao nhiêu biến hóa, đoán chừng là sớm đã đoán được tám chín phần.

Phượng Dạ Diễm ninh mi tâm, một bộ như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một lát sau, hắn dập tắt điếu xì gà vào gạt tàn thuốc,"Cậu cùng Mị Ảnh phụ trách........"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net