❤️ 12/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này là chuyện tôi bị ông trời đối xử tàn nhẫn, quá tàn nhẫn...

Đã bao giờ bạn rơi vào tình cảnh này chưa? Đề cương mấy chục câu, học hết chừa lại 3 câu, đề ra đúng ngay 3 câu đó. Lúc đọc đề xong tôi chỉ muốn xé đề và nhai nhuyễn nó thôi  ㅠㅠ Cũng may... vẫn còn kiềm chế được.

Thi xong tôi đã khóc lóc với lũ bạn một trận dữ dội, lại còn gào thét như con dại rằng tại sao, tại sao lão thiên lại có thể đối xử với mình một cách quá đáng như vậy? Bao nhiêu thời gian bỏ ra chỉ để học những câu không-hề-dính-dán gì tới đề thi, lại còn là những câu dài ngoằn khó nuốt, học như thể lên đồng tới nơi rồi vậy mà...

Tôi thật sự...thật sự chỉ muốn tự tử cho xong. Cảm giác buồn bực không tả được, như thể mình là đứa bất hạnh nhất thế giới này rồi ấy.

Nhưng đó là tôi, của vài giờ trước, lúc vừa thi xong kìa. Còn bây giờ, sau khi đã tự nhốt mình trong phòng kiểm điểm bản thân, tôi lại nghĩ khác đi một tí.

Tôi đang tự hỏi tại sao mình lại chừa 3 câu lại trong khi vẫn có khả năng học hết, là do chủ quan hay cạn kiệt sức lực? Và còn, cuộc sống này luôn tồn tại những người bất hạnh hơn chúng ta, vậy nên đừng tự tử nhé, tuổi trẻ có thể ngông cuồng nhưng nhất định không được tự tử, nhất định.

Kinh nghiệm rút ra từ bản thân: hoặc là học hết, hoặc là không học gì cả. Đừng học dở dở ương ương để rồi phải hối hận dằn vặt ăn không ngon ngủ không yên. Cuộc đời ta vốn là những chuỗi ngày bất hạnh, nhưng ông trời không phải là kẻ đối xử tàn nhẫn với mình nhất, bản thân ta mới là kẻ đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net