❤️ 13/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta đều là những kẻ thất bại, nhưng không có nghĩa tương lai mãi mãi là kẻ thất bại.

Tôi, đã n lần tự nhốt mình trong phòng kín khóc như con dở, thậm chí chửi trời chửi đời còn hơn cả Chí Phèo, chỉ khác là còn minh mẫn để không phải chửi đấng sinh thành thôi. Tất cả là bởi vì cảm thấy cuộc đời mình rất rất bất công, mình đã cố gắng rất nhiều, thức đêm thức hôm, lại còn dậy sớm, có ngày chỉ ngủ 3, 4 tiếng đồng hồ chỉ mong có thể hoàn thành tốt công việc, vậy mà kết quả lại không bằng kẻ vừa làm vừa chơi.

Nếu như tôi cũng vừa làm vừa chơi thì kết quả sẽ càng thảm hại hơn nữa.

Làm việc gì cũng gặp khó khăn, chưa bao giờ được như ý mình muốn, ngày nào cũng lèm bèm chửi lão thiên tại sao cứ thích đày đoạ mình, có những hôm ngồi buồn khóc không thành tiếng, có những hôm lại đi lòng vòng cười cười như trẻ đao, đầu óc luôn trong trạng thái căng thẳng, những việc thất bại cứ tới liên tiếp khiến tôi dần quen với chúng luôn, tóm lại là stress-rất-nặng.

Dù nói rằng quá trình quan trọng hơn kết quả, nhưng cái xã hội này chỉ nhìn qua kết quả mà đánh giá quá trình mà thôi. Ta cố gắng thế nào, cực khổ ra sao, không ai quan tâm cả! Họ chỉ cần xem phiếu điểm, tấm bằng khen, hay tìm hiểu gia cảnh để mà đánh giá ta một cánh phiến diện. Hoặc là thành công, hoặc là thất bại. Và tôi thì trong số những con người kém may mắn, được xếp vào nhóm thất bại nặng nề.

*Ngồi ngẫm*
Tôi quả thực là con người vừa bi quan vừa lạc quan ấy.

Vì tôi nghĩ dù có thất bại, dù có trầy da tróc vẩy bao nhiêu lần thì chúng ta vẫn còn ngồi bấm điện thoại được mà, có phải không? Thế là vẫn may mắn hơn bao nhiêu con người ở ngoài kia rồi.

"Cố quá thì quá cố", đừng cố gắng quá mức để rồi bản thân phải mệt mỏi, hãy chủ động ăn uống và nghỉ ngơi để có thêm năng lượng. Tất cả chỉ vì ta ngày càng mệt mỏi nên mới không làm gì ra ôn ra hồn được.

Sau này sẽ có những nơi xứng đáng dành cho những người thất bại như chúng ta, tôi tin là thế. Bản năng con người không cho phép chúng ta ngu ngốc tới mức cứ lặp lại sai lầm, mà cái đáng nói là càng sai lầm, càng vấp ngã thì càng có nhiều kinh nghiệm hơn, chẳng phải ai cũng công nhận như thế sao? Quan trọng là độ chai lì của ta ở mức nào thôi.

Thực lực của ta, ta biết rõ, không cần người khác phán xét, hãy cứ tiếp tục siêng năng, chăm chỉ nhưng đừng cố quá mức, hãy tập yêu bản thân và công việc mình làm hơn. Một ngày nào đó, ông trời sẽ cảm thấy có lỗi với chúng ta, và cho ta một tấm vé để bay sang nhóm thành công.

Và còn, để tiếp thêm năng lượng, hãy uống Nutri Boost =)))))))))))
Tôi nói thật đấy, vị sữa chua dâu rất ngon nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net