❤️ 15/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn đã xem "Tấm Cám chuyện Huỳnh Lập kể" của nhà DamTV chưa? Chưa thì hãy xem đi, vì nó rất hay. Không những được đầu tư kỹ lưỡng về trang phục, make up, ngoại cảnh, mà cả về nội dung và độ hài hước đều rất tuyệt, lại còn rất cảm động nữa. Tôi vừa xem xong và đang rưng rưng nước mắt đây :'<

"Thật ra, ta không có ác đâu. Mà là, miệng lưỡi thiên hạ mới ác!". Câu nói tóm gọn nội dung lại làm tôi ám ảnh.

Trong bất cứ câu chuyện nào, tác giả cũng đã phân định rõ ràng cho ta dễ hiểu đâu là nhân vật chính diện đâu là nhân vật phản diện. Vì vậy rất hiếm ai có một cái nhìn khác đối với nhân vật phản diện cả, điều đó giống như được mặc định vậy. "Con đó ác vì nó trong vai ác", đơn giản vậy thôi. Nhưng, có ai biết tại sao họ phải ác?

Nếu như cuộc đời cứ suôn sẽ như những gì mình mong đợi thì việc gì phải ác?

Nếu như bàn dân thiên hạ, quần chúng nhân dân, họ hàng gần xa, xã hội xung quanh không chèn ép, không buông những lời cay độc hay đặt áp lực lên mình thì mắc gì phải ác?

Thị phi là con dao vô hình đã làm tổn thương bao nhiêu kẻ đơn độc. Vậy mà ngày nào cũng có người phải lãnh chịu thị phi.

Bạn có thân với tôi không? Bạn có phải mẹ tôi không? Bạn có nấp dưới gầm giường của tôi không? Bạn là cái gì mà chuyện của tôi bạn đều rõ? Hay là nghe người ta đồn một thổi lên thành mười rồi tự động phán xét, chê bai người khác? Lời bạn nói ra tốn không nhiều năng lượng, mà nội dung của nó có thể giết chết một con người, bạn có dám chịu trách nhiệm?

Nếu không dám thì đừng buông bất cứ một lời nào để diễn tả ý nghĩ thiếu căn cứ của mình, bởi ngay từ đầu nó đã sai rồi. Chấp nhận đi, hoặc là để cho sướng cái miệng, hoặc là vì GATO nên mới dùng những thứ mơ hồ mà đánh giá một con người.

Như tôi đã nói, bất cứ kẻ nào nói xấu, nhục mạ người khác đều sẽ mang thiệt hại nặng nề về phía mình.

...

Giống như phim Maleficent, hay Wreck-it Ralph đều thể hiện cái nhìn khách quan của tác giả dành cho nhân vật phản diện, Tấm Cám chuyện Huỳnh Lập kể khiến tôi lại cảm thông cho những kẻ ác.

Có thể những kẻ ác đều có nỗi khổ riêng, nhưng họ không mềm yếu thể hiện ra ngoài, họ không cần người khác thương hại, họ trở nên mạnh mẽ kiên cường và thậm chí là độc ác để tự bảo vệ bản thân mình. Nhiều khi tôi cũng muốn thiện lương nhưng haters không cho phép tôi làm vậy, thế giới thực tế không có chỗ đứng cho kẻ yếu đuối nhu nhược, đó là sự thật.

Quèo, sau tất cả thì tóm lại là đừng nên phán xét, chê bai người khác khi chính bản thân mình cũng cảm thấy là không đúng, và cũng nên hiểu cho kẻ ác một tí. Có thể họ ác, nhưng kèm theo đó luôn là sự cô độc tới đáng thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net