❤️ 23/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến cả một kẻ điên cũng có lúc thật lòng.

Là yêu đến cuồng dại nên mới bất chấp tất cả để yêu và được yêu. Mặc cho người đời nói gì, mặc cho đau khổ thế nào, vẫn cứ đâm đầu vào mà yêu. Đánh đổi tất cả chỉ để nhìn thấy một nụ cười, một hơi ấm, một chút sự quan tâm...

Stalker không xấu, sự vô tình mới là đáng kết tội.

"Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời" là có thật...

Một cách vô tình nào đó, người nhìn tôi và mỉm cười, tôi rung động nghĩ rằng người ấy có thiện cảm với mình.

Và rồi người lại vô tình hỏi han quan tâm tôi

Người lại vô tình ở cạnh tôi những lúc tôi cô đơn nhất

Nhưng đến lúc tôi bày tỏ tâm ý của mình, người lại chối bỏ một cách thẳng thừng.

Tôi theo người chỉ vì muốn biết người sống có tốt không, có hạnh phúc không.

Tôi luôn ở sau lưng người để quan sát vì nếu đứng trước mặt, liệu người có cho phép? Hay lại xua đuổi tôi đi?

Tôi chỉ muốn nhìn thấy người, mỗi ngày mỗi giờ, tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người.

Nhưng sau tất cả, tôi cũng chỉ là một kẻ ngốc, một kẻ biến thái lắm chiêu trò trong mắt người.

Tôi cô đơn tới thế nào, tôi đau tới thế nào, người có thấu? Sau tất cả chẳng phải vì quá yêu người nên mới cư xử bồng bột hay sao? Muốn bảo vệ người, muốn ở bên người, có lẽ là rất khó khăn đối với tôi...

Tại sao không thử đặt mình vào hoàn cảnh của tôi để người có thể hiểu?

Giá như, ngay từ đầu người không có những cử chỉ đặc biệt với tôi, có lẽ tôi đã không bi luỵ đến thế này. Nếu không yêu thương gì tại sao còn quan tâm? Bỏ lại cho tôi loại tình cảm sâu đậm nhưng lại không trọn vẹn?

Người quá tàn nhẫn...

Suy cho cùng, tôi mới là kẻ bị hại cơ mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net