❤️ 33/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản thân tôi không thể phủ nhận, tôi có một tính xấu cực kỳ nguy hiểm, đó là tự cao tự đại.

Một loại bệnh phổ biến mà bất cứ ai cũng dễ dàng mắc phải khi vừa đạt được thành công, dù lớn hay bé. Mà tôi, đã hết lần này đánh bại người khác bằng khả năng của mình, cho nên mỗi lúc càng không xem ai ra gì.

Những thành viên làm việc chung với tôi dần dần cũng như thế...

Cho đến một ngày chúng tôi tự chuốc lấy thất bại thảm hại, mà cũng là do chính chúng tôi gây ra cho nhau.

Vì nghĩ mình đã đủ giỏi, cho nên các buổi tập không bao giờ có mặt, hoặc nếu có mặt sẽ ngồi chơi nhìn người ta làm.

Vì nghĩ mình đủ giỏi, cho nên cách nhìn và đánh giá người khác cũng có phần xem thường mà trêu ghẹo.

Không phải một đứa, mà nhiều đứa trong một team đều như thế. Phần lớn là do tôi, bởi là leader nhưng bản thân không là gương tốt để mọi người nhìn theo, chỉ giỏi sa đoạ =]]]]]]

Cuối xuống không ai bằng mình, ngước lên không thấy mình bằng ai.

Nhưng bản tính xấu ấy tôi không thể thay đổi, tôi chỉ có thể kiềm chế lại và học tập người khác, lắng nghe ý kiến người khác nhiều hơn để cải thiện tình hình của nhóm. Và tôi nhận ra, thấu người khác còn tốt hơn hàng vạn lần ngồi tự ba hoa về mình, hay đánh giá con người chỉ qua một cái nhìn.

Tự cao chỉ thích hợp khi ở trước mặt đối thủ, chứ không phải ở gần những người mình yêu thương, không phải khi làm việc cũng với nhóm.

Cũng giống như việc đi ăn nhà hàng vậy, có người tình nguyện bao thì ăn nhiều ăn sang một chút, nhưng ở nhà mà khó khăn thì hãy cố nhịn đi, chia sẻ với gia đình vẫn là tốt hơn. *tâm hồn ăn uống dâng cao khi viết trong cảnh cái bụng đói .__. *

Thế nhưng mà trong vài trường hợp, cái sự tự cao ấy sinh ra và tồn tại trong vòng tuần hoàn lẩn quẩn. Vì đơn độc cho nên mới cố gắng giỏi giang cao quý không ai sánh bằng để khỏi bị coi thường, nhưng người ngoài nhìn vào lại không muốn qua lại cho nên né đẹp, thành ra vẫn đơn độc.

Có những người không phải tự nhiên mà tạo một cái vỏ bọc nôm na đơn giản gọi là "chảnh" để không ai đến gần. Mỗi người đều có lý do của mình, tại sao không ngồi lại lắng nghe?

Theo tôi tất cả mọi người đều xứng đáng được yêu thương theo cách này hay cách khác. Tôi tự cao vì tôi không thích bất cứ ai trực tiếp chỉ giáo điều gì, tôi muốn tự học, tự tư duy, tự khám phá. Tuy tự cao nhưng tôi vẫn quý những thành viên trong nhóm, vẫn luyện tập cùng và vui vẻ với nhau.

Có vẻ như bệnh của tôi đã thuyên giảm đi một chút, giờ đây tôi chỉ dùng nó như một mục tiêu nhỏ "để có thể ngẩng mặt lên nhìn đời một cách tự tin, không sợ ai uy hiếp mình, thì phải luyện tập nhiều hơn nữa", một suy nghĩ tích cực có phải không? Tôi chữa được bệnh là nhờ xung quanh tôi có những người dịu dàng kiên nhẫn chịu đựng và lí giải mọi thứ để tôi hiểu chuyện hơn.

Và nếu như xung quanh bạn có đứa tự cao, hãy mở lòng mình ra một chút để cứu vãn tâm hồn đang mắc kẹt trong vòng tuần hoàn ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net