❤️ 9/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, ngày 19/4/2017, vào lúc 22:22, tôi chính thức bị đuổi học bởi giáo viên đã dạy kèm tôi hơn 1 năm qua.

Phải nói sao nhỉ? Cảm giác vừa buồn vừa tiếc nhưng cũng lại nhẹ nhõm, hơn 1 năm qua tôi đã "chiến đấu" và được trải nghiệm rất nhiều thứ.

Giáo viên của tôi là một anh trai trẻ-khoẻ-đẹp và cũng rất nghiêm khắc, anh dạy tôi môn tiếng Anh. Con người ấy từng đi du học ở cả Anh và Mỹ, đến giờ thành công, tôi nghĩ rằng anh đã trải qua rất rất nhiều khổ cực, đã số học viên du học đều rất khổ cực, không phải sao?

Lúc mới bắt đầu tôi chỉ cần học 5 từ mới 1 ngày, rồi dần tăng lên 1 ROOT (gốc từ), và hiện tại là trung bình 70 từ vựng 1 ngày. Hình thức học rất đa dạng nhưng đích đến cuối cùng vẫn là học để nắm rõ các từ, từ đó mới nâng trình độ lên học ngữ pháp. Một năm qua tôi ngày nào cũng thức khuya để hoàn thành bài tập được giao, và tôi không hề nhận ra mình đã dần quên đi mục đích học thật sự mà cứ đến giờ là "làm cho có" như chính thầy đã nhận xét. Tôi đã tự đưa mình vào những áp lực không đáng có...

Thành tích học tập của tôi tuy không quá hoành tráng nhưng cũng đủ để ba mẹ đem đi khoe với mọi người. Tôi có khả năng học theo và hiểu rất nhanh, vì thế có lơ là học hành một chút vẫn có thể làm kiểm tra tốt được, từ đó hình thành trong tôi một tính cadch cực kỳ xấu, đó là chủ quan. Thế nhưng từ khi học thầy, tôi đã dần không thể chủ quan được nữa, mà luôn luôn rơi vào trạng thái bế tắc vì không theo kịp nhịp của thầy.

Thầy tôi chưa 1 lần khen tôi, 1 chữ cũng không. Mọi lời nói đều là chỉ trích và chê bai không thương tiếc. Tôi biết xã hội này rất khắc nghiệt, nhưng điều này làm tôi không còn "khả năng chiến đấu". Tôi đã quen với những lời dịu dàng và khen ngợi, học với thầy lòng tự tôn của tôi đã bị vứt cho chó gặm từ rất lâu rồi, thật sự tôi rất buồn. Thế nhưng càng ngẫm nghĩ càng thấy thầy tôi nói gì cũng đúng, con người nếu trải qua cái gì cũng dễ dàng, sau này càng dễ vấp ngã, vậy nên ngày nào tôi cũng tự nhủ lòng mình, là thầy đang huấn luyện tôi thôi.

Thầy tôi dạy không lấy học phí, ngược lại rất nghiêm túc giảng giải và chuẩn bị bài học cho tôi rõ ràng. Lúc tôi hoàn thành tốt thì "anh-em", lúc tôi trễ mảng bê tha thì "tôi-cô". Không hiểu sao tôi vẫn rất nễ thầy, vì thầy rất kiên nhẫn đối với một đứa lười biếng chủ quan như tôi. Hầy thật ra thì tôi cũng rất cố gắng, nhưng tôi nghĩ những thứ tôi bỏ ra vẫn chưa bằng thầy, và như thế thì không hợp lý tí nào cả...

Con người cũng có giới hạn, cuối cùng thì, vì hôm qua quá mệt mỏi với môn Toán, tôi đã ngủ quên trước khi hoàn thành bài tập Anh, vậy là thầy tôi chính thức cho tôi "nghỉ đông".

Làm việc với thầy một thời gian tôi đã rút ra được nhiều bài học ấy. Chính là dù có giỏi mấy thì mình cũng chỉ là hạt cát bé xíu trên sa mạc thôi, chủ quan và tự cao chỉ khiến bản thân tự dìm mình xuống.
Mặt khác, và tôi nghĩ sẽ rất có ích cho bạn, đó là khi mà mình đã bỏ thật nhiều công sức để làm việc nào đó trước tiên hãy nghĩ đến mục đích, tiếp theo là thái độ. Chúng ta đều không thể hoàn thành tốt công việc nào đó mà không yêu thích hay chi ít là nghiêm túc đối với nó được.
Và còn nữa, bản chất của tôi là cứng đầu, khi đã bắt đầu làm một việc gì đó sẽ cố gắng làm đến cùng cho dù trầy da tróc vẩy bao nhiêu, thế nhưng hôm nay, tôi đã buông tay trước quyết định của thầy tôi. Và tôi nghĩ rằng, khi mình đã thực cố gắng và trở nên mệt mỏi, hãy tự cho bản thân một khoảng thời gian nghỉ ngơi, sau đó hồi phục sức khoẻ rồi hãy tiếp tục.

Những ngày gần đây tôi học sa sút các môn tự nhiên, thế là tối về phải ôn bài sau đó mới làm bài tập, tận 2h sáng mới ngủ và hôm sau đi học trễ, vào lớp chỉ biết ngủ bù, vậy nên lại ngu thêm vài môn xã hội nữa. Tôi đã thầm chửi ông trời không thương tôi, nhưng bây giờ tôi mới hiểu được, muôn sự đều do tôi mà ra cả. Nếu như sắp xếp thời gian hợp lý một chút, tập trung một chút, mọi chuyện rõ ràng sẽ tốt hơn. Và bây giờ tôi nghĩ mình cần phải nghỉ ngơi, dù sao cũng đã bị đuổi học rồi, phải tận dụng thời gian chứ.

Đợi vài hôm nữa thầy tôi bớt giận, tôi sẽ năn nỉ lại, học với thầy lòng tự tôn của tôi không chỉ mất đi, mà da mặt còn dày lên rất nhiều. Ít nhất cũng phải hoàn thành khoá học chứ :">

Tất cả đều là do bản thân cố gắng chưa đủ, nhưng nếu thật sự mệt mỏi hãy dành thời gian cho bản thân một chút, sức khoẻ mới là quan trọng nhất. Đặc biệt là những cô gái, thức khuya không tốt cho cơ quan nội tiết và nhan sắc đâu huuu~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net