HIGH SCHOOL DXD

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: hài hước, học đường,harem, lãng mạn, hành động

Tác giả:Ichiei Ishibumi 

Dịch từ bản tiếng anh của Baka-tsuki

Life 0

Giống như màu tóc của người đó.

Đó là những gì tôi nghĩ đến khi cơ thể mình đẫm máu. Đỏ---. Màu đỏ thẫm đó rực rỡ hơn cả màu vàng óng. Đúng thế. Người đó rất đẹp và có mái tóc đỏ thẫm giống như bàn tay nhuốm máu của tôi bây giờ.

Life 0
Tên tôi là Hyoudou Issei. Gia đình và bạn bè thường gọi tôi là Ise.

Tôi hiện đang trải qua tuổi xuân của đời mình.

Những người mà tôi không quen thường kêu lên mỗi khi thấy tôi:“ Không phải là Ise đó sao?”, làm tôi tự hỏi làm sao họ lại biết tên của mình.

Phải chăng tôi rất nổi tiếng?

Không hẳn vậy. Tôi nổi tiếng vì bị buộc tội nhìn trộm phòng thay đồ nữ của câu lạc bộ Kendo.

Mọi người nghĩ tôi biến thái đến mức nào? Tôi không bao giờ làm những điều đáng xấu hổ như nhìn trộm phòng thay đồ nữ cả …..

Xin lỗi. Tôi đã ở trong tình cảnh đó. Tôi đang ở trong nhà kho kế bên phòng của câu lạc bộ Kendo. Trên tường có 1 cái lỗ, nơi mà tôi đã cố gắng nhìn vào .

Đáng tiếc là tôi chả thấy gì vì Matsuda và Motohama đã che mất nó. Mấy tên này thật…

Tôi đã bị kích thích và không thể bình tĩnh được vì hai tên ngốc cứ nói,”Ohhh! Của Murayama bự thật!” và “Ahhh, chân Katase đẹp quá”.

Tất nhiên là tôi rất muốn nhìn! Nhưng có ai đó đang tới gần nhà kho, vì thế tôi bỏ chạy.

Tuy nhiên, hạnh phúc đã đến với một kẻ như tôi, người luôn có bộ dạng như một tên biến thái .

“Xin hãy hẹn hò với em.”

Lời tỏ tình từ một cô gái!

Có vẻ như tuổi trẻ của tôi đã tới.

Một tên như tôi vốn sẽ không thể có bạn gái, giống như giấc mơ đã thành sự thật vậy.

Tên cô ấy là Yuuma Amano. Cô ấy có mái tóc đen óng và cơ thể mảnh mai.

Cô ấy thật dễ thương điều đó làm tôi yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bất kì ai cũng sẽ đồng ý nếu có một cô gái xinh đẹp xuất hiện và nói:”Em yêu anh, Hyoudou-kun! Xin hãy hẹn hò với em!”

Đó là giấc mơ của một kẻ không có bạn gái như tôi từ khi sinh ra.

Không lạ nếu ai đó nói rằng:” Chuyện đó từ bishoujo game nào vậy?”, nhưng nó đã xảy ra!

Nó là một phép màu nhưng tôi đã nhận được lời tỏ tình từ một cô gái xinh đẹp.

Tôi thực sự nghĩ đó là một trò đùa của cô ấy và các bạn. Điều đó không thể chấp nhận được.

Lúc đó, tôi tin rằng mình sẽ không bao giờ có bạn gái. Nhưng vào ngày hôm nay, tôi là người đã có cặp. Thế giới xung quanh tôi đã thay thay đổi, và bên trong tôi cũng vậy.

Tôi muốn nói :”Tôi là kẻ chiến thắng.” với những gã mà tôi đi ngang qua . Tôi bắt đầu thấy có lỗi với hai thằng bạn thân, Matsuda và Motohama, những kẻ không có bạn gái. Điều đó làm tôi tự tin về mình.

Vào ngày hẹn đầu tiên, tôi sử dụng kế hoạch mà mình đã lên trước đó.

Hahahaha, tôi đánh răng hàng chục lần từ tối qua và không sót chỗ nào. Tôi mua chiếc quần lót mới dể chuẩn bị cho một một chuyện ‘nhỏ’ có thể xảy ra.

Với điệu bộ của một tên trai tân, tôi tới điểm hẹn trước ba tiếng. Tôi đếm được hàng trăm cô gái mang kiếng lướt qua tôi. Lúc đó tôi nhận được tờ quảng cáo từ một người đáng ngờ. Trên đó là một biểu tượng ma thuật kì lạ với dòng chữ phía trên: ”Ước mơ của bạn sẽ thành hiện thực!”. Tôi tính ném nó đi, nhưng lại bỏ nó vào túi vì không có thời gian.

Khi Yuuma-chan tới, tôi nói: "Đừng lo,anh cũng vừa mới đến thôi". Tuyệt! Tôi đã luôn muốn được nói như thế. Năm tay cô ấy, chúng tôi cùng nhau đi dạo. Tôi đã xúc động đến rơi nước mắt khi được nắm nay một cô gái xinh đẹp trong buổi hẹn đầu tiên. Sau đó chúng tôi tới nhiều cửa hàng, tận hưởng buổi hẹn của mình. Chúng tôi ăn tại một nhà hàng gia đình vào bữa trưa, tại đây Yuuma-chan có một cốc kem trộn sô cô la còn tôi thì ngắm nhìn cô ấy cũng thấy no rồi. Tôi bắt đầu hiểu các đôi cảm thấy thé nào khi họ hẹn hò. Tôi cảm thấy như lần đầu tiên được sống thật sự.

Mẹ, cảm ơn vì đã sinh ra con.Cha, người luôn lo lắng là mình sẽ không có đứa cháu nào, nhưng bây giờ thì cha không cần lo nữa đâu.

Khi tôi đang suy nghĩ mông lung thì trời đã sẫm tối. Hôn!? Một nụ hôn trước khi về nhà!? Tôi bị kích thích khi nghĩ về nó! Ồ, có lẽ chúng tôi có thể sẽ tiến xa hơn….Đó là những gì mà một nam sinh trung học khỏe mạnh như tôi đang nghĩ.

Chúng tôi tới một công viên khá xa thị trấn. Trời đã tối đen, và chúng tôi đang ở một nơi vắng vẻ. Nó làm tôi không ngừng nghĩ về những việc hư hỏng. Tôi đã đọc một cuốn sách dạy cho bạn về những việc đó. Yuuma-chan tách khỏi tôi rồi đứng trước đài phun nước.

“Hôm nay thật là vui!”

Cô ấy nói khi đang cười.

Chết tiệt, cô ấy dễ thương quá. Bầu không khí xung quanh cô ấy thật tuyệt.

“Ise-kun này!”

“Chuyện gì, Yuuma-chan?”

“Có một thứ em muốn trong ngày hẹn đầu của chúng ta.”

Oh yes! Đúng rồi! Điều mà tôi mong chờ. Miệng tôi ổn, và tôi hoàn toàn sẵn sàng. Tim tôi đang đập như điên.

“Um, em muốn gì?”

Aaaah. Giọng tôi trầm xuống. Cô ấy chắc đang nghĩ tôi có suy nghĩ đen tối. Tôi nôn nóng quá à? Nhưng Yuuma-chan vẫn cười, và nói nhẹ nhàng với tôi…

“Anh có thể chết vì em được không?”

…..Ummm. Hả?

“Ummm?Cái đó…Hả? Xin lỗi, em nhắc lại được không? Anh nghĩ anh nghe nhầm.”

Mình chắc đang nghe nhầm. Chắc chắn là vậy. Tôi hỏi cô ấy một lần nữa.Nhưng….

“Anh có thể chết vì em được không?”

Cô ấy lặp lại y như vậy trong khi cười. Câu đó đâu hợp với tình cảnh này. Tôi gượng cười và nói.

“Yuuma-chan, hài hước lắm .”

-PHẠCH-

Sau lưng cô ấy xuất hiện đôi cánh đen. Đôi cánh ấy vỗ mạnh phá tan không gian tĩnh lặng.

Cái gì vậy? Đúng là Yuuma-chan dễ thương như thiên thần mà. Thiên thần? Không thể nào. Tình trạng gì đây? Đôi cánh của cô ấy hòa hợp với bóng tối của màn đêm. Nó chắc chắn là ảo giác. Tôi không tin vào điều này. Mắt cô ấy chuyển từ đáng yêu sang lạnh lùng và đáng sợ.

“Dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng ta đã rất vui khi đi với ngươi. Chơi với một đứa nhóc cũng không tệ lắm.

Giọng Yuuma-chan trầm xuống. Nó như giọng của người trưởng thành.
Cô ấy nở một nụ cười lạnh lùng.

Vùùù. Âm thanh đó nặng nề hơn cả tiếng va chạm kim loại. Tiếng ồn càng ngày lớn hơn và có gì đó xuất hiện trên tay cô ấy. Nó trông như một ngọn thương. Nó phát sáng à? Thật sự đó là một ngọn thương.

Tiếng xé gió theo sau một âm thanh khó chịu. Slash. Có gì đó đã xuyên qua bụng tôi. Tôi nhận ra rằng cô ấy đâm tôi bằng cây thương đó. Tại sao? Tôi cố rút cây thương ra ,nhưng nó liền biến mất. Chỉ còn lại lỗ hổng lớn trên bụng tôi và máu tuôn ra như suối. Ý thức tôi đang mờ dần và tầm nhìn tệ đi. Khi tôi nhận ra thì tôi đã ngã xuống đất. Một đôi chân đứng trước tôi. Một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên. Là của Yuuma-chan.

“Xin lỗi nhé. Cậu là một mối đe dọa ,vì thế chúng tôi phải xóa sổ cậu. Nếu muốn trách, thì hãy trách Chúa, người đã đặt Sacred Gear vào bên trong cậu ấy.”

…Sacred…gì?

Tôi không thể phát ra tiếng và bước chân của cô ấy càng lúc càng xa dần. Mắt tôi mờ đi. Cái lỗ trên bụng tôi thực sự ngiêm trọng, dù tôi không hề thấy đau đớn gì. Tôi đang trong tình cảnh tồi tệ, ý thức của tôi đang mất dần. Mình sắp chết rồi. Nghiêm túc chứ? Chết ở tuổi này sao? Thậm chí mình chưa sống được nửa cuộc đời. Nực cười là mình lại bị chính bạn gái đâm chết! Nhiều thứ đang biến mất cùng ý thức. Chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai? Hai tên bạn, Matsuda và Motohama có bị sốc không nhỉ? Hai đứa nó sẽ khóc cho mình chứ? Ha-ha…Mẹ, Cha…con chưa làm được gì cho hai người cả. Khốn kiếp! Không vui chút nào khi họ phát hiện đống porn sau khi mình chết. Tại sao mình chỉ nghĩ tới mấy cái đó khi sắp chết chứ? Tay tôi vẫn cử động được. Tôi chạm vào bụng và đưa lên trước mặt. Nó đỏ, đỏ thẫm. Tay tôi được bao phủ bởi màu đỏ. Đó là máu của tôi. Tôi nghĩ về cô gái đó. Cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ thẫm. Mỗi lần thấy cô ấy, mắt tôi lại bị thu hút bởi mái tóc đó. Nếu phải chết thì mình muốn chết trong vòng tay một cô gái xinh đẹp như vậy. Mình có đang lừa dối Yuuma-chan khi suy nghĩ như vậy không? Chờ đã, cô ấy đã giết mình…nếu vậy mình muốn được được bóp ngực cô ta. Trời ơi, tôi không thể dừng nghĩ về mấy thứ đó trước khi chết. Mắt tôi mờ đi. Đây là kết thúc sao? Chết tiệt, mình có một cuộc đời tồi tệ. Nếu lại được sinh ra, tôi muốn là…

“Có phải cậu là người đã gọi tôi không?”

Hửm, có ai đó tới. Tôi không thể thấy được khi mắt bị mờ.

“Có vẻ cậu sắp chết rồi. Vết thương của cậu… Ồ, có vẻ có gì đó thú vị đã xảy ra.Là cậu à…điều này thật thú vị.”

Cô ấy cười như phát hiện ra gì đó thú vị. Cái gì đã làm cho cô ấy cười..?

“Đừng lo ,tôi sẽ chăm sóc cậu. Từ giờ, cậu là của tôi và cậu sẽ sống vì tôi.”

Trước khi mất hoàn toàn ý thức, tôi thấy một mái tóc đỏ thẫm.

Life 1: Tôi không còn là người

Part 1:
‘THỨC DẬY!THỨC DẬY ĐI! ANH MÀ KHÔNG THỨC DẬY LÀ EM SẼ…SẼ…HÔN ANH ĐÓ’
“Ummm…”
Tiếng chuông báo thức bằng giọng Tsundere đang làm nhiệm vụ của nó, nhưng tiếc là nó đã không thể đánh thức chủ nhân của nó.”Chủ nhân” đang lẩm nhẩm trên sàn nhà vì bị rơi khỏi giường chủ anh ta. Đó chính là tôi. Đúng là một giấc mơ tồi tệ. Gần đây,tôi luôn mơ cùng một giấc mơ. Giấc mơ về việc bị giết bởi Yuuma-chan. Nhưng vì tôi vẫn ở đây nên đó chỉ là mơ thôi.
“Ise! Dậy đi!”
Giọng mẹ tôi từ tầng dưới như thường lệ.
“Con biết rồi! Con dậy rồi đây!”
Sau khi đáp lại, tôi đứng dậy khỏi sàn nhà. Haa…Có vẻ ngày hôm nay của tôi có khởi đầu tồi tệ. tôi thấy kiệt sức…Tôi thở dài trong khi mặc đồng phục của mình.
Part 2:
“Con đi đây.”
Tôi uể oải rời khỏi nhà. Trên đường tới trường, tôi không thể mở mắt nổi dưới ánh nắng. 
Oh man, thật phiền phức. Gần đây, mặt trời mang lại cho tôi cảm giác tồi tệ. Những tia nắng như đâm xuyên qua da thịt tôi và tôi không thể chịu nổi nó. Mặt trời vào sáng sớm thật sự tệ cho tôi, làm tôi không thể dậy nổi vào buổi sáng. 
Khi tôi không dậy, mẹ sẽ lên và đánh thức tôi một cách bạo lực. Thay vào đó, ban đêm, tôi trở nên “ mạnh mẽ”. Có thứ gì đó thoát ra ngoài và làm tinh thần tăng cao. Tôi hòan toàn trở thành “người đêm tối”. Kì lạ, có gì đó sai ở đây. Tôi hay thức khuya, nhưng sẽ là “phép lạ” nếu tôi có thể thức tới một giờ sáng. Nhưng gần đây, tôi có thể dễ dàng thức tới bốn giờ sáng. Chỉ đi ngủ khi mặt trời mặt đã thành thói quen hằng ngày của tôi. Tôi không hề nghiện game online hay say mơ chương trình ban đêm nào đó trên ti vi. Cái gì đã xảy ra cho cơ thể tôi vậy? Có phải não tôi đang cố thức để không thấy giấc mơ tôi bị giết bởi bạn gái mình? Thôi, chỉ là mình thấy vậy thôi, chắc không phải đâu. Tự cơ thể này sẽ thấy cần phải đi ngủ thôi. 
Cảm nhận của tôi về ban đêm đã hoàn toàn thay đổi. Để kiểm tra nó, tôi đã ra ngoài vào ban đêm.Tôi đi dạo với tốc độ ngày càng nhanh và tim tôi đập phấn khích mổi khi vào chỗ tối. Tôi hòa vào đêm, thật ngạc nhiên, nó cho tôi một tốc độ phi thường. Nếu tôi gia nhập đội điền kinh, tôi sẽ dễ dàng đứng nhất. Tôi thậm chí có thể có thể chạy marathon với vận tốc nhanh nhất mà không hề mất sức. Tôi tràn đầy tự tin, và khi trời sáng,thì tôi mệt nhanh chóng. Dựa theo tốc độ trung bình của một học sinh trung học thì có sự khác biệt quá lớn giữa “ tôi ban đêm” và “tôi ban ngày”.Về đêm tôi trở nên kì lạ. Giống như là một sự thay đổi, bóng đêm đang biến tôi thành một người khác. 
Ahgg…Ánh nắng mặt trời vẫn rất chói. Không như đêm, tôi “yếu xìu” vào ban ngày. Không quan trọng tôi nghĩ về nó bao nhiêu lần, chắc chắn có gì đó sai với cơ thể tôi. Từ sau cái ngày hẹn hò với Yuuma-chan, tôi không thể dừng được việc nghĩ rằng cơ thể mình đã thay đổi.
Part 3: 
Ngôi trường mà tôi đang theo học là một trường tư,học việnKuou. Hồi trước,nó là trường nữ, nhưng giờ nó đã là trường chung. Vì thế mà số lượng nữ sinh nhiều hơn nam sinh. Nhưng những năm gần đây, nam sinh đang tăng lên nhanh chóng. Dù vậy, số nữ vẫn nhiều hơn. Tôi hiện đang học năm hai, và lớp tôi có tỉ lệ nữ với nam là 7:3. Còn học sinh năm ba thì tỉ lệ là 8:2. Thậm chí, quyền lực của nữ sinh cũng cao hơn nam sinh, và phần lớn thành viên hội học sinh là nữ. Đây là ngôi trường mà con trai không được phép làm những gì họ muốn, nhưng tôi vẫn vào trường này. Lý do rất đơn giản. Ngôi trường này đầy nữ, điều đó thật tuyệt vời. Để vào được trường này rất khó, tôi phải cảm ơn mấy ý định xấu xa của mình, về việc được vây quanh bởi các cô gái. Vì điều đó, tôi đã cố học để vào trường này. 
Không có gì sai đúng không!? Sai ở đâu với việc trở thành anh chàng hấp dẫn!? Đây là cuộc đời tôi. Không ai có quyền nói bất cứ điều gì với tôi! Tôi sẽ lập ra harem trong trường này! Và đó chính là nhiệm vụ chính khi tôi vào trường. Nhưng giờ tôi cảm thấy rất chán nản. Có rất nhiều cô gái quanh đây, nên tôi đã nghĩ sẽ dễ dàng có hai hay ba cô bạn gái. Nhưng tôi đã sai. Chỉ một nhóm nhỏ những tên đẹp trai trong trường là nổi tiếng với các cô gái, còn tôi thì không. Chính xác hơn, thì với họ tôi chỉ là cái thùng rác trên sàn nhà. Shit! Đây không phải kế hoạch của tôi! Không thể nào!? Theo kế hoạch, tôi sẽ có cô bạn gái đầu tiên ngay sau khi vào trường! Sau đó, tôi sẽ chia tay cô ấy và hẹn hò với cô gái khác, vân vân…Và khi tôi tốt nghiệp, vì tôi các cô gái sẽ chiến đấu trong Battle Royale! Với tình trạng này thì đó chỉ là giấc mơ. Chờ đã, nó chỉ là mơ!? Sao chỗ nào!? Tôi sinh nhầm thời sao!?Hay có gì đó sai với tôi…?Không…!Tôi không muốn nghĩ về nó nữa. Cuộc sống học đường mà tôi mong ước.
Tôi thở dài bước vào lớp và ngồi xuống ghế.
“Này, đồng chí. Đĩa porn tôi cho cậu mượn thế nào? Nó tuyệt đúng không?
Tên có cái đầu hói đang nói chuyện với tôi chính là đồng chí số 1 của tôi: Matsuda. Nhìn qua thì hắn trông giống như dân thể thao, nhưng hắn chỉ là tên biến thái suốt ngày đưa ra những câu bình luận quấy rối 
tình dục người khác. Hồi cấp hai, hắn là một siêu vận động viên và lập được vài thành tích, nhưng giờ hắn lại tham gia câu lạc bộ nhiếm ảnh. Hắn muốn chụp các cô gái từ mọi góc đội, vì thế hắn có biệt danh là ‘hói dâm’ và ‘Sexual Harassment Paparazzi’.
“Hmm, cơn gió sáng nay khá mạnh đúng không? Cảm ơn trời, tôi đã có những tấm ảnh pantsu rất đẹp.
Tên mang kính đang ra vẻ cool là đồng chí số 2 của tôi: Motohama. Cặp kính của hắn có khả năng biết được số đo của bất cứ cô gái nào. Biệt danh của hắn là ‘kính dâm’ hay ‘ máy tính BWH’. Hai tên này là bạn thân nhất của tôi. Thực vậy, nhìn họ mỗi ngày làm tôi thấy như “kẻ thua cuộc”.
“Tôi có vài thứ rất tốt đây.” Matsuda lấy từ trong cặp các tạp chí và DVDs không đứng đắn, và đặt chúng trên bàn tôi mà không hề ngần ngại.
“Ááá!”
Đó là tiếng hót của các cô gái trong lớp. Dĩ nhiên, đó là hành động bình thường, khi thấy mấy “thứ đó” vào sáng sớm.
“Lũ bệnh.” “Chết đi, lũ xúc vật!” Theo sau tiếng hét là các bình luận tiêu cực từ họ. “Câm đi! Đây là thú tiêu khiển của chúng tôi! Phụ nữ và lũ nhóc không nên nhìn và biến đi! Hoặc là, tôi sẽ hiếp các người bằng trí tưởng tượng!” Một bài diễn văn quấy rối như thường lệ của Matsuda-kun. Cách đây không lâu, tôi thường nói ”Wow, cậu lấy báu vật này từ đâu vậy!?” với đôi mắt sáng lấp lánh. Nhưng từ khi tôi mang cảm giác tồi tệ vào buổi sáng, tôi không còn phấn khích hay ồn ào về nó nữa. Matsuda thở dài khi nhìn mặt tôi.
“Chuyện gì với cậu vậy? Một đống báu vật ngay trước mặt mà biểu hiện của cậu chán quá.”
“Cậu không ổn sao? Gần đây cậu không như thường lệ. Lạ thật. Motohama nói khi chỉnh lại gọng kính.
“Tớ cũng muốn hứng thú lắm, nhưng gần đây, tớ không có năng lượng để thích thú.”
“Cậu bị bệnh à? Không thể nào. Kẻ được gọi là ‘đại diện của sự ham muốn’ như cậu sao có thể mắc bệnh được.”
Motohama đưa ra bình luận thô lỗ về tôi.Thật sự, tên khốn này đúng là thô lỗ.
“Oh,phải do nó không? Là do việc tưởng tượng về cô bạn gái ảo Yuuma-chan đúng không? Đây là tác dụng phụ của nó à?
“Mấy cậu thực sư không nhớ gì về Yuuma-chan?”
Sau khi tôi hỏi, cả hai nhìn tôi với cặp mắt thương cảm.
“Chúng tớ hoàn toàn không biết cô ta. Cậu cần tới bác sĩ khám rồi đấy. Phải không, Motohama?”
“Yeah, và chúng tớ đã nói hàng chục lần là chúng tớ không biết ai tên vậy cả.” Họ luôn như vậy mỗi khi tôi hỏi về Yuuma-chan. Tôi đã nghĩ là họ chỉ đùa. Nhưng sau khi nói chuyện nghiêm túc với họ, tôi phát hiện là họ nói thật. Tôi nhớ chắc chắn là đã giới thiệu cho họ Yuuma-chan. Họ đã nói những thứ như:”Sao em sinh tươi này lại hẹn hò với Ise!?” và “Đây phải là hệ thống bị lỗi rồi.Ise, cậu không phạm pháp chứ?” và luôn tục đưa ra những ý kiến thô lỗ. Tôi nhớ tôi đã rất vênh váo và nói:”Mấy 
cậu cũng nên có bạn gái đi”. Tôi nhớ rất rõ. Nhưng họ thì không, họ chẳng nhớ chút gì về Yuuma-chan. Nó như là Yuuma-chan không hề tồn tại. Khoảng thời gian mà tôi cùng với Yuuma-chan không có thật mà chỉ là ảo tưởng như hai cậu ta nói. Như cả hai chứng minh, không hề có thông tin về số điện thoại hay địa chỉ mail của Yuuma-chan trong điện thoại tôi. Chúng bị xóa rồi sao? Có ai đó đã xóa chúng? Không thể nào! Tôi không hề xóa chúng, vậy là ai!?
Tôi gọi số điện thoại tôi nhớ,nhưng số đó hiện không được sử dụng.Vậy nghĩa là cô ấy thật sự không tồn tại? Toàn bộ là do tôi tưởng tượng?Những điều điên rồ như vậy không thể xảy ra, nhưng ngoài kí ức của tôi, không có bằng chứng nào chứng minh sự tồn tại của cô ấy. Nếu nghĩ kĩ thì tôi không biết địa chỉ của cô ấy. Cô ấy là học sinh khác trường, và tôi đã tìm thấy ngôi trường có đồng phục giống cô ấy. Tôi hỏi các học sinh khác về Yuuma-chan, nhưng họ bảo là không có học sinh nào tên vậy cả. Vậy ai là bạn gái của tôi? Tôi đã hẹn hò với ai?Giấc mơ mà tôi có chỉ là cuộc phiêu lưu do tôi tạo ra sao? Điều này làm tôi cảm thấy sợ. Tôi còn nhớ rất rõ mặt cô ấy. Có gì đó không đúng về mọi việc, cả việc tôi có sức mạnh kì lạ vào ban đêm.Nhưng là cái gì? Trong khi tôi đang suy nghĩ về các việc đã xảy ra, Matsuda đặt tay lên vai tôi.
“Không thể giúp được,tôi đoán vậy.Chúng ta đang ở giữa tuổi xuân, vì thế là bình thường khi chúng ta hành động như vậy.Được rồi, mọi người tới chỗ tôi sau giờ học. Tôi sẽ cho các cậu thấy bộ sưu tập bí mật cả tôi.”
“Ý kiến tuyệt vời, Matsuda-kun. Cậu chắc cũng mời cả Ise tham gia chứ.”
“Dĩ nhiên rồi, Motohama-kun. Chúng ta đều là những chàng trai mang đầy ham muốn.Nếu chúng không làm gì cả, thì thật hổ thẹn với cha mẹ đã sinh ra ta.”
Cả hai cười tự mãn. Họ thật biến thái. Không đời nào mình giống họ, họ chỉ là mấy tên biến thái kinh tởm. Và buồn thay, tôi là một trong số họ.Tốt thôi, ai quan tâm chứ, khi tôi cũng sống vì mấy thứ đó mà.
“Được rồi! Hôm nay, chúng ta không cần kiềm chế! Chúng ta sẽ lấy vài đồ ăn thức uống cho buổi xem porn!”
“Yeah, đúng thế! Đó mới là Ise của chúng ta!”
“Tình thần đó. Chúng ta cần một buổi tiệc cho sự khai sinh của chàng trai này.” 
Đó là cách nó xảy ra. Sau khi chúng tôi chuẩn bị kế hoạch cho buổi chiều, thì màu đỏ thẫm đó đã lấy mất sự chú ý của tôi. Từ cửa sổ lớp, tôi liếc nhìn cô gái đó trên sân. Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy , người đang đi dưới về phía tòa nhà trường . Cô ấy có mái tóc đỏ, vẻ đẹp của cô ấy không thể là của con người . Sự cân đối của cơ thể mảnh mai không như các cô gái Nhật. Hiển nhiên cô ấy không phải là người Nhật, mọi người nói cô ấy tới từ Bắc Âu. Ai cũng sẽ dâng hiến trái tim cho cô sau khi chứng kiến vẻ đẹp đó. Tên cô ấy là Rias Gremory, thần tượng của trường. Cô ấy học năm ba, là đàn chị của tôi. Tôi nhận ra mọi người đều đang nhìn cô ấy, cả nam lẫn nữ. Matsuda và Motohama cũng đang nhìn. Nó xảy ra hằng ngày. Mọi người nhìn lại cô ấy khi cô đi qua họ. Vài người đứng lại trong khi một vài dừng nói chuyện chỉ để nhìn cô đi qua họ. Cơn gió thổi nhẹ qua mái tóc cô.Mái tóc hạ nhẹ xuống hông cô rồi lại bị gió thổi lần nữa. Nó trông như khung cảnh bao quanh cô là một màu đỏ, như màu tóc cô. Làn da xinh đẹp của cô, nó trắng như tuyết , thật đẹp.Xinh đẹp, chỉ có từ đó mới mô tả được cô trong một từ. Đó là từ duy nhất có thể mô tả cô. Tôi luôn dừng lại mỗi khi thấy cô. Nhưng gần đây, cách tôi nhìn cô đã thay đổi. Cô ấy xinh đẹp, cực xinh đẹp. Nhưng vẻ đẹp đó làm tôi sợ, và tôi càng sợ hơn khi thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC