[2] Hãy để tôi tìm thấy em, có được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại khoảng không trắng xóa vô tận, nhập nhèm hàng tỉ hình ảnh chảy quanh tôi, vô số cảm xúc hỉ nộ ái ố lướt trong đại não.

Không thấy, tại sao tôi không thể tìm thấy em?

Em ơi, tôi đã hối hận rồi.

Tôi hối hận vì hàng nghìn lý do tôi vô tình tạo ra, che mờ mắt em, bóp nát trái tim em, khiến lòng em vỡ vụn, đau đớn. 

Đến khi tôi nhận ra, em đã rời bỏ tôi đi, có lẽ là mãi mãi.

Tôi muốn móc trái tim đang đập mạnh mẽ trong lồng ngực mình ra trao cho em, tôi muốn tình yêu của mình hóa thành thực thể để trao cho em, tôi muốn tính mạng của tôi có giá trị một chút để trao cho em một cuộc sống hạnh phúc hơn, chuộc lại lòng thương hại của em.

So với tội lỗi của tôi, tất cả đều không bằng một phần mười sự đau đớn của em.

Tôi rất yêu em, tôi ngỡ tình yêu của chúng ta là bất diệt.

Tôi nguyện từ bỏ trách nhiệm của mình, hạ mình cầu xin thượng đế, cầu xin hắn mang em trở lại.

Tôi rất yêu em, mặc người đời phỉ báng.

Tôi rất yêu em, tôi tôn thờ em, em chính là tín ngưỡng duy nhất của tôi.

Đáng lẽ tôi nên tôn thờ em sớm hơn, tôi nguyện đánh đổi hàng vạn đội quân dưới danh nghĩa thần chiến tranh. Nhờ vả thượng đế đưa em tới thế giới tốt đẹp hơn, rời xa tôi, xa nơi bẩn thỉu này.

Rời xa em như liều thuốc độc, hành hạ tôi mỗi đêm. Đau đớn về thể xác cũng không nguôi nỗi nhớ em, mong em, tình yêu em.

Rốt cuộc tôi phải làm sao đây?

Liệu những gì tôi từng làm, đổi lại sự yên bình vô hạn cho thế giới này có xứng đáng?

Con số ba nghìn thế giới đối với tôi bây giờ không còn chút giá trị nào, tôi xâm lược nó, áp đảo nó liệu có thể tìm thấy em?

Dù chỉ là một mảnh hồn mỏng manh.

Tôi từng trò chuyện với một vị thần bảo vệ.

Khi đó thần bảo vệ bảo vệ được trách nhiệm của mình nhưng lại đánh mất tình yêu. Hắn chìm trong sự đau khổ, một mảng lãnh địa nhuộm màu xám xịt, hắn nói:

"Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?
Bao giờ tôi hết được yêu vì,
Bao giờ mặt nhật tan thành máu
Và khối lòng tôi cứng tựa si?

Họ đã xa rồi khôn níu lại,
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa…
Người đi một nửa hồn tôi mất,

Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.

Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết,
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu? "
...

Một trăm năm sau, vị thần bảo vệ ấy thay ngôi. Hắn biến mất không tung tích, không vị thần nào có thể định vị được hắn nữa.

Tôi từng không hiểu cảm xúc khi đó của hắn, tới khi em bỏ tôi mà đi:

"Người đi một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. "

Em đi hồn tôi cũng mất, dường như chỉ còn lại thân xác vô tri vô giác tìm kiếm em.

Xin em.

Hãy để tôi tìm thấy em, có được không?

Cầu xin em.

_____
Thơ: Những giọt lệ -Hàn Mặc Tử


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net