Quyển 17: Hồ tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 17: Hồ tiên

Chương 17.1

Mọi người ai cũng đều hy vọng mình sẽ có được sức quyến rũ vô hạn, có nhân duyên tốt thì sẽ có cuộc hôn nhân như ý, thế nên cầu thần bái phật, mua cành hoa đào về nhà để chuyển vận đào hoa, mong sao tình yêu đẹp của mình sẽ nhanh chóng kéo đến. Chẳng qua, khi bạn nhận ra tình yêu đích thực đã ập đến, nhưng lại từ vở kịch tình cảm lãng mạn đột ngột chuyển thành bộ phim kinh dị đáng sợ, bạn sẽ làm thế nào đây?

.................................................

Người đàn ông đi ra từ một gian hàng nhỏ trong ngõ hẻm, trong tay còn đang cầm một pho tượng hồ ly bằng đồng. Gã rất cẩn thận, giống như thứ đang cầm trong tay là hi thế trân bảo vậy. Nếu nhìn kỹ, có lẽ bạn sẽ nhận ra tượng hồ ly bằng đồng kia được tiêu khắc trông sống động như thật, chỉ là biểu tình dữ tợn, thô bạo, giống như chuẩn bị vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào.

Cách ăn mặc của người đàn ông có chút quái dị, trời thì nóng bức, nhưng lại mặc áo khoác gió dài, đội mũ tai bèo, còn đeo một chiếc kính râm to oành che hết cả nửa khuôn mặt.

Cho dù ngụy trang như vậy, nhưng gã vẫn bị người đi đường nhận ra. Hai nữ sinh nhìn chằm chằm gã vài lượt, cuối cùng vẫn chạy lên trước hỏi: "Xin chào, anh là diễn viên nổi tiếng Hồng Hiểu Tinh đúng không ạ?"

Đối phương trả lời ngay: "Cô nhận lầm người rồi." Nói xong liền bỏ chạy.

Nữ sinh Giáp: "Thật đáng sợ, anh ta vừa mới lườm tớ đó!"

Nữ sinh Ất: "Rốt cuộc thì có phải là Hồng Hiểu Tinh không?"

Nữ sinh Giáp: "Tớ không nhận lầm đâu, chắc chắn là anh ta!"

......................................

"Thùng thùng thùng!" Trầm Kinh Phàm trở mình, dùng bông vải bịt tai lại, muốn lờ đi tiếng đập cửa đang quấy rầy giấc ngủ của y, đáng tiếc đối phương bám riết không tha, vẫn tiếp tục nỗ lực: "Thùng thùng thùng!"

Y rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, một phen đá chăn bước xuống giường, nổi giận đùng đùng đi mở cửa: "Ông thao! Đứa bệnh thần kinh nào hơn nửa đêm không ngủ còn đi gõ cửa nhà người khác thế hả?!"

Trầm Kinh Phàm mở khóa, người ngoài cửa liền đẩy cửa chui vào, hắn ta vừa xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên giường vừa lớn tiếng ồn ào: "Ha ha, lại thêm một ly nữa cạn ly!"

"Lại là con gà say xỉn này!" Trầm Kinh Phàm chịu không nổi mắng một câu, đi vào phòng tắm kéo con quỷ lưỡi dài đang "ở nhờ" trên đèn treo nhà y xuống dưới: "Đi gọi Hùng Tráng tới đây, con gà say xỉn nhà hắn lại vào nhầm phòng rồi!"

Vài phút sau, Hùng Tráng tới đón con gà nhà hắn. Cánh tay rắn chắc của hắn vung lên, vác Hoa Trĩ lên vai giống như cái bao tải, miệng còn không quên xin lỗi: "Thật có lỗi quá, gần đây luôn phiền đến cậu, hắn gần đây phải xã giao nhiều, nên uống rất nhiều."

Trầm Kinh Phàm khoát tay hạ lệnh đuổi khách: "Được rồi được rồi, tôi muốn ngủ." Đây đã là lần thứ ba trong tuần rồi.

Vai chính trong bộ phim gần đây của Hoa Trĩ đã đem lại cho hắn danh hiệu Nam diễn viên xuất sắc nhất tại Liên hoan phim. Người mẫu mà lại thành Ảnh đế, trước đó hầu như không ai tin tưởng. Ngay cả ba nam diễn viên cùng tranh giải Nam diễn viên xuất sắc nhất với hắn cũng hoàn toàn không thèm để hắn vào mắt, chẳng qua chỉ là cái bình hoa (1) mà thôi, sao có thể so với kỹ năng diễn xuất của bọn họ chứ? Mà ngay cả việc để cho cái bình hoa này được đề cử, cùng cạnh tranh danh hiệu Ảnh đế với bọn họ cũng là một sự nhục nhã rồi!

Khi MC tuyên bố nam diễn viên là Hoa Trĩ, vẻ mặt của ba tên diễn viên kia cũng có thể gọi là bình thường. Có người diễn xuất tốt, ra vẻ như vui sướng thay cho hắn, còn ôm chúc mừng; có người vẫn còn non nớt, trực tiếp đem vẻ khinh thường và không dám tin biểu hiện rõ ràng ra mặt.

Ai nói chim trĩ không thể biến thành phượng hoàng nào? Hoa Trĩ trong một đêm từ thần tượng bình hoa thăng cấp lên thành Ảnh đế, đột nhiên danh tiếng tăng vọt, nổi tiếng vang dội, đương nhiên là xã giao không ngừng.

Nhưng Hoa Trĩ từ khi trở thành Ảnh đế, liền bắt đầu ăn chơi đàng điếm, người cũng bạo dạn lên không ít. Nhìn hắn quơ tay múa chân với Hùng Tráng, càng ngày càng ngang nhiên ương bướng hơn, Trầm Kinh Phàm có hơi lo lắng thay cho Hùng Tráng. Dù sao thì hắn chỉ là một công nhân xây dựng, bộ dạng cũng bình thường, chỉ có thân hình vạm vỡ về điểm này cũng coi như là khá lắm rồi. Cho dù là địa vị xã hội hay là vẻ ngoài, hai người đều có thể nói là khác nhau một trời một vực, trong mắt người khác hẳn là điển hình cho việc một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.:v

Nhưng đó là chuyện của bọn họ, mình lo không đến. So với lo lắng cho người khác không bằng lo lắng cho mình đi thì hơn, gần đây biểu hiện lấy lòng của Lạc Đan Thanh ngày càng rõ ràng. Mặc dù mình quả thật đối với hắn có thiện cảm, nhưng trong tiềm thức mình vẫn có chút kháng cự với hắn, tận sâu trong đáy lòng luôn có một giọng nói đang cảnh báo mình: Rời khỏi hắn! Đừng tiếp cận hắn thêm nữa!

Mâu thuẫn trong lòng khiến cho Trầm Kinh Phàm bị dày vò gấp bội. Tinh toán sổ sách một chút, mắt thấy phí lữ hành đã tiết kiệm đủ, y quyết định lại xuất phát. Có lẽ rời đi, cảm giác này sẽ chậm rãi phai nhạt, y cũng sẽ không phiền lòng như vậy nữa.

...................................

Thật ra là Trầm Kinh Phàm lo lắng vô ích, quan hệ giữa Hùng Tráng và Hoa Trĩ người ngoài nhìn vào thì là nữ vương và lính gác, nhưng thật ra vừa về đến nhà là chúng ta có thể nhìn thấy rõ ràng ai mới là người đứng đầu gia đình.

Hùng Tráng túm lấy con gà kia ném xuống sàn, cầm lấy bình hoa trên bàn trà, rút hoa bên trong ném đi, nguyên một lọ nước đổ lên mặt Hoa Trĩ.

"Phốc! Phi phi! Cái gì vậy?!" Hoa Trĩ rốt cuộc cũng tỉnh táo, nhìn Hùng Tráng vẻ mặt vô cảm đang đứng, hắn nổi bão: "Tự nhiên lấy nước tạt ta làm gì?! Chẳng có chút dịu dàng săn sóc nào cả! Hiểu Tinh người ta lần trước còn đưa khăn lông ấm cho ta lau mặt đấy, còn ngươi thì sao? Hùng tinh (gấu thành tinh) quả đúng là hùng tinh, thô lỗ!"

Để đối phó với những đứa trẻ không nghe lời bậc phụ huynh sẽ làm như thế nào? Một từ thôi —— đánh!

Đúng vậy, Hùng Tráng với Hoa Trĩ không phải là loại quan hệ mà mọi người vẫn hay tưởng tượng. Đối với Hùng Tráng mà nói, Hoa Trĩ chẳng khác nào con của hắn. Lúc trước hắn ở trong núi nhặt được một quả trứng, vốn định mang về nấu lên ăn. Không ngờ, sau khi về đến nhà, một con gà con lông vàng lại chui ra từ quả trứng. Húng Tráng nghĩ, cũng được, chờ nuôi béo tròn sẽ làm thịt nó. Nhưng hình như con gà con này coi hắn là mẹ nó, cả ngày cứ líu ríu dính lấy hắn. Lâu ngày, lại nảy sinh tình cảm, Hùng Tráng không nỡ giết nó. Cứ như vậy, mấy trăm năm qua đi, con gà con đã hóa thành hình người, lại vẫn như cũ không rời khỏi Hùng Tráng, cũng không cách nào rời tổ.

Một bữa no đòn, Hoa Trĩ lập tức ngoan ngoãn, giống như cô dâu nhỏ ngồi bên cạnh Hùng Tráng, bưng trà dâng nước cho hắn, khuôn mặt đẹp trai sưng vù bầm dập, còn phải cố nặn ra một nụ cười trông thật quyến rũ: "Tráng Tráng, uống nước đi, đừng tức giận nữa mà."

Hùng Tráng cũng không thèm nhận lấy ly trà, để cho Hoa Trĩ dâng nước trà tới tận miệng hắn mới chậm rãi nhấp một ngụm: "Ta thô lỗ?"

Hoa Trĩ nịnh nọt nói: "Ai nói?! Tráng Tráng là dịu dàng săn sóc nhất!"

Hùng Tráng hài lòng gật gật đầu, lại uy hiếp: "Về sau còn dám ra ngoài ăn chơi đàng điếm uống say không biết trời đất gì như thế nữa, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài!"

Hoa Trĩ vội vàng cam đoan: "Ta không dám! Tráng tráng, đừng đuổi ta đi ~ ta yêu nhất ngươi mà ~ ngươi yên tâm, cho dù người khác có dịu dàng đến mức nào, ta cũng sẽ không thích hắn đâu!" Thuận tiện thể hiện tình yêu trung thành và tận tâm của mình luôn.

Đáng tiếc, Hùng Tráng hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của hắn, đây chính là cái gọi là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. J)

...............................

"Bố ơi, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình có nghĩa gì vậy ạ?" Ngụy Kinh Hồng mới vừa nghe câu đấy trong ti vi, liền chạy tới phòng bếp hỏi Lạc Đan Thanh.

Lạc Đan Thanh đang lau bát, thuận miệng trả lời: "Là một người thích một người khác, nhưng mà người ta lại không có ý gì với hắn cả."

Ngụy Kinh Hồng gật gật đầu: "Còn hiểu rồi, giống như bố với chú Trầm vậy."

Động tác lau bát của Lạc Đan Thanh ngừng lại, thằng nhóc này đúng là vạch áo cho người xem lưng. Nhưng mà nó nói đúng, chính mình một bên tình nguyện cho là có thể tiến tới với Trầm Kinh Phàm, nhưng thực tế bây giờ xem ra, đối phương căn bản không hề có cái ý kia với mình.

Phòng dưới lầu mấy ngày trước đã trả lại, đổi sang khách trọ khác. Nghe Diêu Nhiếp bảo là Trầm Kinh Phàm đã từ chức xuất phát đến Nepal, mà mình lại hoàn toàn không hay biết gì.

"Hắc, bố à, thất tình thôi mà, đừng quá đau lòng. Mối tình đầu luôn không có kết quả mà." Ngụy Kinh Hồng nhân tiểu quỷ đại an ủi bố mình.

Lạc Đan Thanh vỗ một cái lên gáy nó, cười nói: "Ai nói không có kết quả? Bố mẹ cậu ấy đều ở đây, cậu ấy rồi cũng sẽ trở về thôi. Đợi khi cậu ta về đây lần nữa, cũng đừng mong chạy thoát!" Nghe nói vừa mới chuyển đến lầu dưới là một Hồ tiên. Hay là? Mình đi thăm hỏi hắn? Cầu hắn ban cho mình một mối nhân duyên?

...................................

Diêu Nhiếp ngồi trên xe buýt đường dài trở về quê, trong lòng rối bời.

Sáng nay mẹ đột nhiên gọi điện thoại đến, nghẹn ngào nói nóc nhà bị dột, bố Diêu trèo lên sửa lại, không ngờ lại trượt chân ngã xuống. Người trong thôn ba chân bốn cẳng đưa ông đến bệnh viện, bây giờ vẫn đang trong tình trạng hôn mê.

Mẹ Diêu quẫn trí, Diêu Nhiếp vừa an ủi mẹ anh, vừa bảo Nhai Xế đi xin nghỉ cho hai người, sau đó thu dọn đồ đạc chạy về nhà.

Ông Diêu tuổi cũng đã lớn, cú ngã này nhất định không nhẹ. Bây giờ hai đứa con trai đều ở bên ngoài, trong nhà chỉ có một mình mẹ làm sao có thể chăm lo hết được? Anh căn bản không dám nghĩ, vạn nhất bố Diêu cứ như vậy ra đi thì phải làm sao bây giờ?

Nhai Xế nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, ghé vào tai anh khẽ hôn: "Đừng lo lắng, có ta ở đây, bố của em sẽ không có việc gì. Cùng lắm thì ta xông vào địa phủ cứu ông về thôi."

Diêu Nhiếp không chắc lời này của hắn có phải thật hay không, hay là chỉ đang an ủi mình. Nhưng mà, cho dù thế nào, thì tâm trạng nôn nóng không yên của anh cuối cùng cũng đã yên ổn hơn rồi.

....................................

Suy nghĩ của tác giả:

Được rồi, qua một phen ngược vai phụ đến nghiện, câu chuyện lần này tuyệt đối không phải là khổ sở, mà là hài hước... Đại khái thế.

Nhai Xế: "Vì sao phân đoạn của bọn ta trong chương này lại ít vậy?!"

Tác giả: "Chương tiếp theo, chương tiếp theo hai người nhất định sẽ rất nhiều!"

Nhai Xế: "Cứ lấy cái mẹo vặt này ra lừa ta! Lần nào ngươi cũng nói thế cả!"

Tác giả: "... Lần này là thật."

Nhai Xế nhe nanh: "Nếu chương tiếp theo mà phân đoạn diễn của bọn ta vẫn ít như thế, ngươi biết rồi đấy..."

Chương 17.2

Diêu Nhiếp và Nhai Xế phong trần mệt mỏi trở về nhà, chỉ thấy mẹ Diêu ở trong phòng lo âu đi vòng qua vòng lại khắp sàn.

Diêu Nhiếp vội trấn an mẹ mình: "Mẹ, đừng lo lắng, bố sẽ không có việc gì. Chúng ta đến bệnh viện xem trước nhé? Bây giờ ai đang ở bệnh viện trông chừng vậy ạ?"

Mẹ Diêu dường như lảng tránh câu hỏi của anh, cũng có thể là do quá hoang mang lo sợ, bà gật đầu: "Đi, đi chứ, đi gặp bố của con hay là, con thay một bộ quần áo khác đẹp hơn trước đi?"

Diêu Nhiếp nhìn nhìn quần áo mình đang mặc, quả thật bởi vì tàu xe mệt nhọc nên đã nhăn nhúm đến mức chả ra hình thù gì, nhưng mà đây cũng đâu phải là chuyện đáng quan tâm lúc này?

"Mẹ à, đã là lúc nào rồi? Còn quan tâm đến mấy cái này làm gì? Đến bệnh viện trước xem thử tình trạng của bố thế nào quan trọng hơn."

Mẹ Diêu gật đầu: "Ờ, ờ, cũng đúng. Đi thôi, đi thôi. Ôi chao? Tiểu Ngao sao cháu cũng đến đây?"

Nhai Xế nói: "Cháu đưa cậu ấy về, tinh thần của cậu ấy giờ không được tốt, cảm xúc cũng không ổn định, cháu sợ cậu ấy trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Mẹ Diêu rất cảm động: "Tiểu Ngao này, cám ơn cháu, lần này làm phiền cháu rồi. Cháu cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi, cũng đừng đi theo chúng ta vào bệnh viện làm gì."

Nhai Xế không đồng ý: "Cháu đi cùng luôn, xem có thể giúp đỡ được gì không." Diêu Nhiếp là quan tâm quá hóa loạn, nhưng Nhai Xế từ lời nói hành động và thần sắc của mẹ Diêu đã sớm nhìn ra chút manh mối. Trong chuyện này chắc chắn có quỷ, hắn dù thế nào cũng phải đi theo!

Mẹ Diêu hình như có nỗi niềm khó nói, nhưng lại không lay chuyển được sự kiên trì của hắn, đành phải để cho hắn đi cùng.

Ba người đi hơn một dặm đường, Diêu Nhiếp mới bắt đầu cảm thấy bất thường. Trong thôn không có bệnh viện, chỉ có một ông thầy thuốc chân đất, bố nhất định đã được đưa đến bệnh viện trong thị trấn rồi, nhưng bây giờ bọn họ rõ ràng là đang đi về hướng núi Linh Hồ ở cuối thôn.

"Mẹ? Có phải đi nhầm rồi không? Nếu không, chúng ta mượn trưởng thôn cái máy kéo lái đi nhé?"

Mẹ Diêu không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước, đi được khoảng 20 phút, bọn họ đã đến dưới chân núi Linh Hồ.

Diêu Nhiếp lúc nhỏ ham chơi, là vua của mấy đứa nhỏ trong thôn. Lúc đó, anh không ít lần mang theo một đám "đàn em" đến núi Linh Hồ thám hiểm. Người trong thôn đều nói núi này không lên được, có người nói yêu quái ở ngọn núi sẽ ăn thịt người; có kẻ lại nói ngọn núi có Sơn Thần, không được phép mạo phạm. Dù thế nào, nghe xong mấy chuyện lạ ly kỳ như vậy, chỉ càng khiến cho đám trẻ con to gan lớn mật muốn tới ngọn núi này hơn mà thôi.

Tuy anh rời thôn đã nhiều năm, nhưng trên núi đã xây dựng thôn xóm từ khi nào vậy? Không đúng, những ngôi nhà này rõ ràng có niên đại rất cổ xưa, không giống như kiến trúc hiện đại. Nói như vậy, những ngôi nhà này đã tồn tại từ rất lâu trước kia?

Vậy lại càng không đúng, mới trước đây anh cũng đến không ít lần, rõ ràng lúc ấy nhìn thấy đều là núi non hoang vu, làm gì có người nào ở?

Ngay khi nhìn thấy trên núi Linh Hồ có thôn xóm, Diêu Nhiếp còn tưởng rằng bố mình đã được đưa đến bệnh viện nơi này chữa trị, nhưng mẹ Diêu dẫn bọn họ đi đến trước cửa một tòa nhà cao cửa rộng, liền dừng lại.

Bọn họ còn chưa gõ cửa, đã có một người trông giống như là quản gia từ bên trong đi ra: "Diêu phu nhân, phu nhân nhà ta đợi đã lâu. Thỉnh đi theo ta." Nói xong, người nọ dường như không muốn quá gần gũi với bọn họ, mà bước nhanh về phía trước.

Diêu Nhiếp càng ngày càng cảm thấy không ổn, nhìn kiểu gì thì đây cũng đều là nhà dân, tuyệt đối không thể nào là bệnh viện được. Sắc mặt của mẹ càng ngày càng u ám, hiển nhiên là tâm sự nặng nề. Chỉ có Nhai Xế là chán ghét bịt mũi lại, thấp giọng lầm bầm: "Mùi cáo thối quá."

....................................................

Ba người đi theo quản gia vào đại sảnh, sớm đã có một vị phu nhân ngồi ở ghế chủ vị chính giữa. Vị phu nhân này thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi, Diêu Nhiếp tuy cũng xem như là người ở nửa giới giải trí, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người đẹp muôn màu muôn vẻ ra vào ở đài truyền hình, nhưng vị phu nhân này, lại có thể nói là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng thấy, nếu dùng tế bào văn học ít ỏi của Diêu Nhiếp để diễn tả, thì phải là bà ta đẹp đến mức không giống người.

Bà ta mặc một bộ váy dài bằng lụa trắng kim tuyến thêu hoa, khí độ ung dung, cặp mắt đan phượng liếc nhìn đám người bên dưới một lượt, cao cao tại thượng nói: "Diêu phu nhân, ngươi sao lại dẫn theo hai nam nhân đến đây? Lệnh thiên kim đâu?"

Hơn nữa trong hai người này có một kẻ trên người có sát khí ngút trời, mà ngay cả Hồ tinh ngàn năm đạo hạnh như nàng cũng có chút chống đỡ không nổi, càng đừng nói đến những tiểu hồ ly khác trong thôn. Không phải là Diêu phu nhân này muốn quỵt nợ, tìm người để đối phó mình đấy chứ?

"Hồ tiên nương nương khai ân." Mẹ Diêu đột nhiên quỳ xuống.

Diêu Nhiếp hoảng sợ, theo bản năng muốn đỡ bà dậy, mẹ Diêu lại gạt tay anh ra, nơm nớp lo sợ khẩn cầu: "Bé gái nhà con là con trai, năm đó bởi vì nó bị sinh non, nên thân thể rất kém, chưa được đầy tháng đã mắc bệnh nặng, suýt nữa thì mất mạng. Bố chồng con đã lên núi cầu ngài ra tay cứu giúp, ngài lúc ấy đưa ra điều kiện, chỉ cứu con gái, hơn nữa đứa nhỏ này sau khi lớn lên phải gả vào nhà ngài. Bố chồng con cũng không còn cách nào khác, đành phải nói dối bảo Bé gái là con gái, cầu Hồ tiên nương nương khai ân, chúng con cũng là vạn bất đắc dĩ thôi ạ. Cầu ngài bỏ qua cho bố của nó, chúng con nguyện dùng toàn bộ tài sản để cung phụng nương nương "

"Mẹ? Đây là chuyện gì? Bố của con đâu rồi?" Diêu Nhiếp mặt xanh như tàu lá, trong lòng như có cả vạn con Thảo ni mã (con alpaca) chạy như điên. Gì?! Anh vậy mà lại bị người ta đính ước từ nhỏ, hơn nữa đối phương còn là nam nữa chứ?! Hơn nữa thoạt nhìn còn không phải là người?

Bây giờ nhớ lại, khó trách năm đó ông nội cứng rắn nói anh dương khí quá nặng cần nuôi như con gái, còn lấy cho anh cái nhũ danh như vậy. Rõ ràng là anh sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, trong vòng trăm dặm cũng tìm không ra người nào có âm khí nặng hơn anh cả.

Khi còn bé thì sống cùng ông nội ở một thị trấn khác trong núi, đợi trưởng thành hơn một chút, người trong nhà lại vội vàng cho anh ở lại ký túc xá trong trường. Anh vẫn nghĩ là người nhà bởi vì có em trai, nên không rảnh chăm sóc mình, năm đó anh còn oán hận bố mẹ bất công. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn hết thảy đều là do cái hôn ước hoang đường này rồi?

Vị phu nhân kia vỗ "Bốp" một chưởng trên tay vịn của ghế bành, giận tím mặt: "Lớn mật! Các ngươi dám lừa gạt bản Hồ tiên sao?!"

Mẹ Diêu quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy không ngừng, Diêu Nhiếp mơ hồ còn nghe thấy cả tiếng nức nở của bà. Anh đau lòng nâng mẹ mình đứng dậy: "Mẹ đừng cầu bà ta, chúng ta đi thôi." Tiên cái gì mà Tiên? Tiên nhân chẳng phải đều từ bi vi hoài (2) sao, giúp một chuyện còn phải bán thân, đây là xã hội cũ thối nát sao?

Mẹ Diêu không chịu đứng lên, bà nói: "Hồ tiên nương nương nếu khai ân, thì bố của con liền xong rồi."

Xem ra bệnh tình của bố là do con mụ hồ ly tinh này bày ra? Mẹ mình sợ bà ta, nhưng mình đâu có sợ, đừng nói anh bây giờ đã có linh lực của Lưu Bá Ôn, ngay cả Nhai Xế phía sau anh cũng sẽ không để cho "bố mẹ vợ" bị ức hiếp đâu.

Quả nhiên, trên người Nhai Xế đã bắt đầu phát ra sát khí, hai tròng mắt đã nhuộm màu vàng: "Tiểu tiểu yêu hồ như ngươi cũng dám kiêu ngạo như thế sao?! Xem lão gia ta thu thập ngươi thế nào!"

Vị phu nhân kia cảm nhận được sát khí kinh người của Nhai Xế, cũng lập tức phóng ra yêu khí bản thân, hai con ngươi của bà ta nhiễm đỏ, lộ ra răng nanh, móng tay sắc bén mọc dài ra từ ngón tay thanh mảnh, miệng phát ra tiếng rít đầy uy hiếp.

Mắt thấy trận đấu ác liệt của hai người sắp sửa bùng phát.

Đúng lúc này lại có người vén rèm cửa ở đại sảnh lên để đi vào: "Thôi mẫu thân, là nam cũng không sao cả, con nhìn rất thuận mắt, dù sao thì Hồ tinh chúng ta cũng không câu nệ nam nữ, có thể hút tinh khí là được." Giọng nói của người này vô cùng trung tính, diện mạo cũng trống mái khó phân, nếu nói là nữ thì không khỏi quá khí khái, còn nếu nói là nam, thì lại quá âm nhu (nữ tính), ngược lại đôi mắt đan phượng xếch lên lại giống y hệt mẫu thân hắn.

Hắn nói với mẹ Diêu: "Nhạc mẫu đại nhân, thân thể của nhạc phụ sẽ không có việc gì đâu, ta cam đoan. Các ngươi nên trở về chuẩn bị một chút, hai ngày sau là ngày lành tháng tốt, ta và Bé gái sẽ tổ chức hôn lễ."

..................................................

"Tiểu Hoa, đêm nay anh mời cậu ăn khuya, cậu nhất định phải nể mặt nha."

Những cảnh quay hôm nay của Hoa Trĩ đã hoàn tất, hắn đang định về nhà sớm một chút để cùng Hùng Tráng thưởng thức bữa tối dưới ánh nến bla bla, không ngờ lại bị nam diễn viên Hồng Hiểu Tinh trong cùng đoàn làm phim quấn lấy. Thời gian này hắn rất ngoan, không muốn ăn thêm cú đấm nào của Hùng Tráng, diễn xong sớm, ngoan ngoãn về nhà.

"Xin lỗi nha anh Hồng, đêm nay em có hẹn rồi, lần sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net