Quyển 7: Tiên nữ trong tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 7: Tiên nữ trong tranh

Chương 7.1

Có một câu chuyện xưa như thế này, không biết bạn có nghe kể qua chưa. Trước đây có một người thợ săn, lúc ông ta lên núi đi săn thú gặp được một con hồ ly bị thương, ông nhất thời nảy sinh lòng thương hại, nên không đem con hồ ly giết chết lột da, mà lại giúp nó xử lý miệng vết thương, rồi thả nó đi. Sau này, con hồ ly ấy biến thành một cô gái xinh đẹp trở về báo ân người thợ săn, trở thành vợ của người thợ săn, cứ thế hai người sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi...

..

...

Cái gì cơ? Σ( ° △ °|||) Bạn nói đó là Tiên Hạc* á? Tôi là tác giả, tôi nói nó là hồ ly thì chính là hồ ly!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻

...................................................

Lần đó sau khi từ thôn Hàng Thần trở về, Diêu Nhiếp có một khoảng thời gian không dám đối diện với Nhai Xế. Thật sự là... Thật sự rất hoang đường, mình sao lại có thể mộng xuân được chứ?! Hơn nữa đối tượng lại là Nhai Xế nữa chứ... Mà không, càng mất mặt hơn chính là, vì sao mình lại mơ thấy bị tên kia đè chứ?!

Anh chính là thẳng đến không thể thẳng hơn được nữa, cho đến bây giờ anh vẫn không hề nghĩ đến việc tiến vào con đường đồng tính luyến ái nha~!  (con đường chính đạo đó anh (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥  )

"Này, ngươi phát sốt à?" Nhai Xế vươn một tay sờ trán Diêu Nhiếp, sao mặt người này lại đỏ vậy nhỉ?

Diêu Nhiếp giống như bị tay của đối phương làm giật mình, lập tức lui về phía sau mấy bước, muốn né tránh tay hắn, mặt càng đỏ hơn. Nhai Xế không hiểu gì mà nhìn anh, không khí nhất thời có chút xấu hổ. May mắn, chuông điện thoại di động vang lên, đúng lúc giải vây cho anh.

"Alo? Ai đấy?"

"Ai đấy?! Mày còn không biết bố của mình sao?!" Giọng nói của người kia rất to, uy lực mười phần.

Diêu Nhiếp không thể không đưa điện thoại ra xa một chút. Không phải anh không biết đấy là bố của anh, mà là anh không biết số điện thoại này. Nói ra thì có vẻ khó tin, ở thời đại này mà vẫn có nhà không dùng điện thoại sao? Ví dụ như nhà của Diêu Nhiếp. Đồng chí Tiểu Diêu sinh ra tại một vùng nông thôn thuộc tỉnh G ở miền Bắc. Nơi đó giao thông không thuận tiện, có thể nói là tách biệt với bên ngoài, toàn bộ thôn chỉ có nhà của trưởng thôn là có điện thoại và ti vi. Diêu Nhiếp có thể xem như là phượng hoàng từ trong núi bay ra.

"Bố? Sao tự dưng lại gọi điện thoại cho con? Sức khỏe của bố dạo này thế nào ạ?"

"Sức khỏe của tao tốt thì mày không cần về thăm sao?! Mày là cái loại con bất hiếu, đã sắp đến Tết rồi, mà mày vẫn chưa chịu về nhà là sao? Mày chê chúng tao nghèo không đủ khả năng tiếp đón Đại Minh tinh như mày đúng không?!" Nhà họ Diêu không có ti vi, mà cho dù có ti vi như nhà trưởng thôn thì cũng không phát sóng đến chương trình của Diêu Nhiếp, cho nên các hương thân cũng không biết Diêu MC đã trở thành Diêu tiền • MC.

Diêu Nhiếp quay đầu lại nhìn thoáng qua tờ lịch, quả thật, đã là ngày hai mươi mốt rồi. Sau khi anh bị đài truyền hình đóng băng, anh vẫn luôn "tự bế" ở Vân Thiên cung, cũng không nhận ra đảo mắt một cái đã đến Tết rồi.

"Bố sao lại nói như vậy? Gần đây công việc của con quá bận, con cũng không biết nhanh như vậy đã đến Tết rồi. Con sẽ về trước hai ngày, ngày Tết thì đương nhiên phải về nhà rồi."

Ông Diêu ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nguôi giận chút chút: "Bận rộn quá cũng không tốt đâu, dù bận thế nào cũng phải về nhà đón Tết chứ."

"Con biết rồi,.. vâng ạ" Diêu Nhiếp khúm núm trả lời, dư quang trong khóe mắt liếc nhanh về phía Nhai Xế đang ngồi trên sa lon xem ti vi: "À bố, bố ơi, năm nay con muốn dẫn thêm một người về nhà mình đón Tết..."

Ông Diêu vừa nghe, vui sướng tột độ nha~~. Con cả năm nay cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, cái tuổi này ở nông thôn đã kết hôn từ đời nào rồi, con của mình giỏi giang như thế mà vẫn chưa có tín hiệu gì: "Hả?! Được, được, được, để tao báo tin cho mẹ mày chuẩn bị thêm vài món ăn nữa. Làm thịt con lợn nhà mình nuôi, lại thịt thêm vài con gà, vài con vịt nữa... Đúng rồi, người ta là người như thế nào đấy?"

"Dạ?" Diêu Nhiếp không ngờ bố mình lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nhìn thoáng qua Nhai Xế, trả lời: "Ngoại hình rất đẹp, tính cách vừa khó ưa vừa xấu tính, nhưng cũng không tệ lắm."

Ông Diêu nghe thế liền nhíu mày, con dâu tương lai xem ra rất khó chiều đây: "Thôi kệ, cứ mang người về trước rồi nói sau. Về trước hai ngày đi, nhà mình chuẩn bị đón Tết rất bận rộn, mày về giúp một tay!"

Diêu Nhiếp vội vàng đồng ý: "Tuân mệnh!"

................................................

Thế là Diêu tiền • MC mang theo "thú cưng" của anh về nhà đón Tết, tuy chưa đến mức đến mức tay trái một con gà, tay phải một con vịt. Nhưng cũng mang về một đống lớn thực phẩm chăm sóc sức khoẻ, vật dụng, đặc sản của thành phố G, vác đầy trên lưng, thiếu chút nữa thì đè gãy thắt lưng của anh. Cuối cùng vẫn là Nhai Xế thấy ngứa mắt, đoạt lấy, nhẹ nhàng linh hoạt vác trên vai, thoạt nhìn hoàn toàn không mất chút sức nào. Diêu Nhiếp lại cảm thán, sự chênh lệch giữa người và "động vật" là đây sao.

Trước đây đã từng nói qua, nhà của Diêu Nhiếp ở trong một thôn nhỏ ở vùng núi xa xôi hiểm trở, giao thông lại không thuận tiện. Cho nên hai người ngồi 5 giờ trên xe buýt đường dài để đi vào nội thành, lại chuyển sang xe nhỏ hơn đi đến thị trấn, rồi lại gọi xe ôm để đi vào trấn. Diêu Nhiếp lại dẫn Nhai Xế đi bộ hơn nửa tiếng trên đường nhỏ thôn quê, cuối cùng thì cũng đến được cổng thôn.

Xa xa liền nhìn thấy bà Diêu đang đứng trước cổng thôn, ngóng trông đứa con đã một năm không về nhà và con dâu tương lai.

"Mẹ! Sao mẹ lại đến đây? Con cũng không phải là không nhớ đường về nhà." Mùa đông ở phương Nam tuy không lạnh như phương Bắc, nhưng vì phương Nam rất ẩm ướt, gió lạnh thổi vào người lạnh đến thấu xương. Diêu Nhiếp đau lòng khi thấy mẹ mình đứng ở ven đường lúc trời lạnh như vậy, ngộ nhỡ trúng gió thì sao, liền mở miệng oán trách.

"Mẹ chỉ là muốn nhìn thấy con sớm một chút thôi, năm nay trong thôn đã đổi mới thành đường xi măng, đi thẳng đến nhà chúng ta. Mẹ sợ con không nhận ra đường đi thật đấy chứ." Bà Diêu muốn cầm giúp đồ đạc trong tay con trai, nhưng Diêu Nhiếp không cho. Bà Diêu lại tò mò nhìn xung quanh phía sau, chỉ nhìn thấy một người con trai cao lớn đẹp trai, nhưng lại không thấy con dâu tương lại trong truyền thuyết đâu cả. Trong lòng không khỏi kỳ quái, nhưng lại không muốn hỏi thẳng trước mặt người ngoài, đành âm thầm đánh giá cậu trai trẻ tuổi lạnh lùng kia.

Diêu Nhiếp để ý thấy anh mắt đánh giá của mẹ mình, vội giới thiệu: "À, con quên chưa giới thiệu. Đây là Ngao Thất, là bạn của con. Nhà cậu ấy ở quá xa, năm nay không về được. Con thấy cậu ấy phải đón Tết một mình rất cô đơn, nên con dẫn cậu ấy về cùng đón Tết với nhà mình."

Bà Diêu lên tiếng: "À." Là con trai sao? Haiz~, hại cả nhà bọn họ đều mong mỏi chờ đợi. Nhưng ngoài miệng vẫn phải khách khí vài câu: "Tiểu Ngao cũng xem như là người nhà mình, đều là người một nhà cả, cháu đừng ngại."

Nhai Xế khó có khi nể mặt một lần, cười nói: "Vâng, đúng vậy, người một nhà."

..........................................

Ông Diêu và em trai của Diêu Nhiếp – Diêu Vọng đã chờ ở nhà từ sáng sớm. Nhìn thấy người mà Diêu Nhiếp mang về, phản ứng đều giống như bà Diêu, thất vọng tràn trề nhưng lại không thể không nhiệt tình tiếp đón vị "Khách không mời mà đến" này: "Tiểu Ngao, cháu đừng ngại gì cả. Cứ coi như là đang ở nhà mình, đều là..."

Nhai Xế tiếp lời: "Người một nhà."

"À..Ừ, đúng vậy." Ông Diêu sửng sốt, người này cũng thật tự giác.

Nhai Xế đem đồ đạc đang vác trên vai đặt xuống dưới: "Đây là một chút lòng thành."

Bà Diêu nhất thời cười nói: "Cháu thật là, đến chơi là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì?"

Diêu Nhiếp đứng sau lưng hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, mấy thứ kia rõ ràng là do anh mua mà, dựa vào cái gì liền trở thành "lòng thành" của tên đó chứ?!

Một nhà bốn người chiêu đãi Nhai Xế một bữa thật thịnh soạn. Ông Diêu chuẩn bị cho con dâu tương lai nào lợn, nào gà, nào vịt, cuối cùng toàn bộ đều chạy vào bụng Nhai Xế.

Sau khi ăn xong Diêu Nhiếp giúp thu dọn bát đũa. Tính cách Nhai Xế cao ngạo cuồng vọng, bình thường chỉ có ra lệnh cho người khác, làm sao có thể ngồi nói chuyện phiếm với mọi người được chứ? Cùng ông Diêu mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, thật sự không đào ra được lời nào để nói, liền lấy cớ đi giúp Diêu Nhiếp, chạy thẳng vào phòng bếp.

Nhai Xế khoanh tay đứng phía sau Diêu Nhiếp, một chút ý định giúp đỡ cũng không có. Diêu Nhiếp lấy quả táo từ giỏ hoa quả đem nhét vào miệng hắn, đuổi hắn đi: "Đừng đứng đây cản trở tôi làm việc. Đi đi đi."

Nhai Xế "Tạp tư" cắn một miếng, nhưng không rời đi. Ngược lại ghé sát vào lưng Diêu Nhiếp, hạ thấp giọng, khẽ nói bên tai Diêu Nhiêu: "Ngươi nghe thấy chưa? Phụ mẫu của ngươi đã thừa nhận ta rồi."

Diêu Nhiếp "Phi"  một tiếng: "Thừa nhận cậu cái gì?"

Nhai Xế trừng mắt: "Thừa nhận chúng ta là người một nhà ..."

Diêu Nhiếp liếc mắt xem thường: "Đó là do bố mẹ tôi khách khí với cậu thôi. Đi đi đi, không giúp thì đi chỗ khác, đừng khiến tôi phiền thêm nữa!"

"A? Nếu vậy thì sao tai ngươi lại đỏ như vậy?" Nhai Xế lại càng không nhúc nhích, ngược lại bắt đầu trêu chọc Diêu Nhiếp.

Diêu Nhiếp thẹn quá hóa giận, vung khuỷu tay thụi một phát vào ngực Nhai Xế: "Tránh sang một bên!"

Bên ngoài phòng bếp, Diêu Vọng nhìn trọn một màn "liếc mắt đưa tình" của hai người ở bên trong, đáy mắt nổi lên vẻ sâu xa khó hiểu.

.........................................................

*Tiên Hạc:

truyện về tiên Hạc mà t biết là của Nhật Bản, ko biết TQ có chuyện nào khác không~~ mn vào đây đọc nha~

Suy nghĩ của tác giả:

Các đồng chí~~~ hôm nay là ngày đầu năm, năm mới vui vẻ nhé!

Bởi vì là ngày Tết, cho nên chuyện này là một câu chuyện rất vui vẻ, không có gì đáng sợ cả.

Cái câu chuyện này cũng không có gì ghê rợn, chẳng qua là giả thần giả quỷ, sướt mướt mà thôi..... Các đồng chí chờ đi~

Nhai Xế: ân, không ngờ nhanh như vậy đã về ra mắt bố mẹ vợ rồi, ta còn chưa chuẩn bị tâm lý...

Diêu Nhiếp: Cút!

Chương 7.2

Nhai Xế rõ ràng cảm nhận được em trai Diêu Vọng của Diêu Nhiếp có ý thù địch với hắn.

Chẳng những thường xuyên dùng loại ánh mắt như đang nhìn một thứ bẩn thỉu để nhìn hắn, mà chỉ cần hắn đến gần Diêu Nhiếp, Diêu Vọng nhất định sẽ chen vào giữa, tìm đủ mọi lí do tách anh trai của y ra. Tiểu tử này có ý gì đây? Nếu không nể tình y là em trai của Diêu Nhiếp, lấy cá tính của Long Thất tử hắn đã sớm trừng phạt y một phen rồi! Làm gì có chuyện để cho thằng nhãi ranh này kiêu ngạo như thế?!

Nhai Xế chịu đựng không xuống tay. Nhưng em trai nhỏ này lại tự mình đưa đến tận cửa.

Ở nông thôn vào ban đêm không có gì để giải trí, đến chín giờ là mọi người thẳng tiến về phòng ngủ rồi. Nhai Xế rất tự nhiên theo sát phía sau Diêu Nhiếp đi vào phòng, bỗng dưng cánh tay bị bắt lấy. Nhai Xế theo phản xạ, vung một đấm, khiến tên kia ngã lăn ra đất.

"Owh!" Phía sau nhất thời vang lên một tiếng hô đau đớn.

Nhai Xế cúi đầu thì thấy, lại là thằng nhãi Diêu Vọng kia. Giọng nói không khỏi có chút mất kiên nhẫn hỏi han: "Ngươi làm gì đấy?"

Diêu Vọng đứng lên, xoa xoa vùng bụng bị đấm đau nhức, giọng điệu kích động chất vấn: "Tôi mới là người phải hỏi anh câu này đấy?! Có người nào lại tùy tiện vung tay đánh người như anh sao?!"

Nhai Xế lạnh lùng trả y một câu: "Muốn không bị đánh, thì về sau không nên đến gần ta!"

"Anh!" Cậu em này vẫn luôn sống ở nông thôn, tính tình rất thuần phác. Lớn như vậy mà vẫn chưa từng thấy người nào kiêu ngạo vô lễ như thế, vô cùng buồn bực, nhưng vẫn biết mình đánh không lại người đàn ông cao to này, nên cũng không thể làm gì khác: "Anh đi theo anh tôi để làm chi? Phòng của anh ở bên kia cơ mà."

Nhà họ Diêu dựa vào sự phụ giúp mấy năm nay của con cả, cũng xây được một căn "biệt thự nông thôn xa hoa". Đất đai ở vùng nông thôn rất rộng lớn, ngay cả phòng cũng rất rộng. "Biệt thự" này cũng không có gì khác biệt, chỉ là có rất nhiều phòng. Nhai Xế đương nhiên không thể ở cùng phòng với Diêu Nhiếp.

Nhai Xế lười trả lời y, nhấc chân muốn đi.

Diêu Vọng không thể nhịn thêm nữa: "Cái tên biến thái này! Đừng có đeo bám anh của tôi!"

Nhai Xế nghe xong nhất thời dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Diêu Vọng: "Biến thái?" Có nghĩa là gì?

Tính cách Diêu Vọng rất thẳng thắn, trong cơn giận dữ đem toàn bộ những suy nghĩ trong lòng nói ra hết: "Một người đàn ông mà cả ngày chỉ bám lấy anh trai tôi, không biến thái thì là gì?!"

Thành thật mà nói thì Diêu Vọng hơi có chút yêu quý anh trai mình quá mức. Từ nhỏ Diêu Nhiếp đã học tập rất tốt, vừa tài giỏi lại vừa đẹp trai. Tuy anh không phải sinh viên đầu tiên thi đỗ vào trường đại học bên ngoài, nhưng thành tích của anh lại cao nhất, trở thành MC nổi tiếng. Có thể nói là tấm gương sáng của toàn thôn! Diêu Vọng từ nhỏ đã tôn sùng anh trai của mình. Vào trung học Diêu Nhiếp đã bắt đầu vào thị trấn, học tập cũng ở thị trấn, mười mấy năm qua cơ hội về nhà cũng không nhiều lắm, thời gian ở chung của hai anh em cũng ít. Điều này càng làm cho hình tượng của anh trai trong lòng y được tô vẽ thật đẹp đẽ.

Làm sao y có thể nhìn anh trai hoàn hảo của mình bị kẻ xấu dụ dỗ trở nên sa đọa được chứ?! Tuy y là người nhà quê, nhưng y cũng biết nếu hai người đàn ông ở bên nhau, nhất định sẽ bị gièm pha, sẽ khiến cho anh trai mình thân bại danh liệt!

Nhai Xế ngộ ra, thằng nhãi này đang chửi hắn. Đồng tử của hắn đích dần dần chuyển thành màu vàng như thú dữ, răng nanh cũng sắp dài ra, bộ dáng như giông bão sắp kéo đến.

May mắn thay lúc này Diêu Nhiếp đứng trước cửa phòng hô lên một câu: "Hai người đang làm gì đấy?"

Diêu Vọng lập tức kéo anh trai vào phòng: "Anh, em có chuyện muốn nói với anh."

"Hừ!" Nhai Xế giận dữ thu lại răng nanh, lạnh lùng nhìn hai anh em kia đi vào phòng, xoay người đi về phòng của mình.

...........................................................

"Anh, rốt cuộc thì quan hệ giữa anh và Ngao Thất là như thế nào?" Vốn Diêu Vọng chỉ đoán mò mà thôi, nhưng vừa nãy Nhai Xế cũng không hề bác bỏ, trong lòng y nhất thời lạnh lẽo. Ít nhất, cái tên hung ác kia nhất định có ý đồ với anh trai y.

Trong lòng Diêu Nhiếp giật mình một phát: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi. Sao tự dưng em lại hỏi thế?" Vốn dĩ những lời này của anh có thể nói là đúng lý hợp tình, nhưng sau đêm hôm đó, bây giờ anh lại thấy hơi chột dạ.

"Anh, sao anh lại có thể kết bạn với những người như thế chứ?" Nhìn thật là hung ác, không phải xã hội đen thì cũng là tên lưu manh ngoài đường thôi.

"Quen biết trong công việc... Ngồi xe cả một ngày trời, nên anh hơi mệt, có gì thì mai nói sau nhé." Diêu Nhiếp sợ bại lộ, vội vàng đuổi y đi.

"Anh, anh nên cẩn thận với tên kia, hắn đối với anh có ý đồ xấu đấy..." Diêu Vọng còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị anh của y đẩy ra cửa: "Úi, anh, anh ơi! Mở cửa cho em đi!"

...........................................................

Sau khi Diêu Nhiếp về nhà, giúp đỡ dọn dẹp lau chùi nhà cửa mất một ngày, lại lái máy kéo đem nông sản đến thị trấn để bán, đặt mua chút đồ dùng cho ngày Tết. Đương nhiên, Nhai Xế vẫn bám theo như hình với bóng, chẳng qua hắn là khách, nên chỉ cần trơ mắt nhìn, không cần phải giúp đỡ. Cậu em tuy cũng muốn đi theo phá đám, nhưng ông bà Diêu lại không cho, muốn y ở nhà giúp vài việc, nên không thể đi theo được.

Nhai Xế cảm thấy vô cùng thỏa mãn ngồi trên máy kéo, cùng Diêu Nhiếp đi vào thị trấn "hẹn hò". Tuy rằng trên máy kéo còn có thêm hai con lợn, một cái lồng gà, một cái lồng vịt và Long tử điện hạ đều "bình đẳng như nhau", nhưng tâm trạng của hắn đang rất tốt nên cũng không thèm chấp nhặt.

Cứ như vậy hai ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến đêm 30 Tết.

Cả nhà gia đình nhà họ Diêu quây quần ăn bữa cơm đoàn viên. Nếu ông bà Diêu đã nói Nhai Xế cũng là "người một nhà", thì Nhai Xế cũng rất tự giác coi mình là người nhà họ Diêu.

Ăn bữa cơm tất niên cũng cần phải chú ý, ví dụ như, thứ mà thôn này chú ý nhất chính là thứ tự chỗ ngồi. Tổ tiên ở trên, những người trẻ tuổi ngồi giữa, người lớn tuổi phía dưới. Bởi vì tổ tiên nhà họ Diêu đều đã qua đời, cho nên để ghế trống. Nhai Xế vừa thấy ghế chủ vị không ai ngồi, mà Diêu Nhiếp lại ngồi ở ghế bên cạnh, liền không chút do dự, không chút khách khí ngồi luôn lên ghế chủ vị. Nhà họ Diêu ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng ông Diêu nói: "Tiểu Ngao này, vị trí này không tốt lắm, cháu đổi chỗ khác đi." Đây là ghế dành cho tổ tiên đã mất mà.

Nhai Xế lại mạnh mẽ khoát tay ngăn lại: "Không sao, tốt lắm."

Hay như, trong bữa cơm tất niên nhất định phải có cá. Nhưng con cá này chỉ được nhìn, mà không được ăn, ý rằng cả năm đều dư dả. Nhưng Nhai Xế lại chẳng hề khách sáo, ngay từ đầu đã gắp cá lên ăn. Lúc bắt gặp ánh mắt Diêu Nhiếp đang nhìn, hắn còn gắp thêm một đũa thịt bò cho vào bát anh: "Nhìn cái gì? Ăn đi."

Chú ý thứ 3 đó là, bữa cơm tất niên không nên ăn sạch, nhất định phải để thừa lại một ít. Ý rằng cả năm đều cơm áo dư dả, của cải dồi dào. Nhưng Nhai Xế từ trước đến nay đều ăn uống rất tốt, tuy không thể so với Ngũ Ca Thao Thiết của hắn, nhưng tám món ăn một món canh, cũng chỉ vừa đủ cho hắn lấp bụng mà thôi.

Nếu không phải Diêu Vọng nhanh tay giấu bớt một đĩa gà luộc, thì bàn ăn đã bị Nhai Xế càn quét sạch sẽ rồi.

................................................ =....=!!!!!!!!!..........

Đến 12 giờ đón giao thừa, đốt pháo, rồi ăn bánh chẻo. Người dân ở nông thôn ngủ rất sớm, ông bà Diêu đã sớm không thể thức thêm được nữa, liền bảo cả nhà đi ngủ.

Diêu Nhiếp đang đánh răng, Nhai Xế đi vào phòng tắm cho anh một ánh mắt ám chỉ. Diêu Nhiếp không hiểu, miệng đầy bọt hỏi một câu: "Sao đấy?"

"Đi theo ta." Nhai Xế không hề giải thích mà dẫn Diêu Nhiếp đi ra ngoài.

Diêu Nhiếp vội vội vàng vàng lau mặt, đi theo hắn.

Quang cảnh vào ban đêm ở nông thôn tối đen như mực, gió đêm lạnh lẽo, tuy đôi lúc có thể nghe được tiếng pháo nổ lẻ tẻ, nhưng vẫn tĩnh lặng đến mức khiến người ta sợ hãi.

Nhai Xế lôi kéo Diêu Nhiếp ngồi chồm hổm nấp sau tảng đá lớn trong sân.

Diêu Nhiếp không hiểu gì cả mà nhìn hắn, sao lại phải lén lút như vậy?

Ngồi đợi chưa đến hai phút, Cổng lớn nhà họ Diêu bỗng "két" một tiếng bị đẩy ra. Có ai đó đang thò đầu ra ngoài quan sát, quan sát bốn phía xung quanh hết một lượt, thấy không có ai, liền bê theo một mâm gì đấy chạy ra khỏi cổng.

"Tiểu Vọng? Hơn nửa đêm rồi mà nó còn làm cái quỷ gì vậy?!" Diêu Nhiếp nghi hoặc, đang định chạy đến hỏi em mình.

Nhai Xế cho anh một ánh mắt ý bảo đừng lên tiếng, sau đó liền kéo theo Diêu Nhiếp lặng lẽ đi theo phía sau Diêu Vọng.

Đi hơn mười phút, Diêu Vọng liền đi vào một ngôi nhà ngói.

Diêu Nhiếp nhìn thấy, đây chẳng phải là từ đường của nhà họ Diêu sao? Em mình lén lút chạy đến đây làm cái quỷ gì vậy?!

.........................................................

Thực hiện lời hứa 100 câu hỏi trong Tiểu Ngoại truyện:

Ông Diêu: Mẹ nó ơi? Thuốc bổ mà Tiểu Ngao cho chúng ta đâu mất rồi? Bà để ở đâu vậy?

Bà Diêu: Ủa? Tôi để trên bệ cửa sổ mà ... Quái lạ, sao lại không thấy đâu nhỉ?!

Nhai Xế một mồm vừa uống canh gà vừa gặm đầu gà, đôi lúc còn nhai thêm hai miếng tổ yến. Mẹ kiếp! Thuốc bổ của con người thật là khó ăn mà. Nhưng mà mình đã thiên tân vạn khổ mang đến đây, dù sao cũng không thể để người khác hưởng được. Hơn nữa hắn đường đường là Long tử, là người có địa vị cao lại cúi đầu nhân nhượng trước người có địa vị thấp khiến người ta nhìn vào cười muốn nát mặt, hắn sẽ nhớ kỹ món nợ này, để sau này đòi lại toàn bộ trên người Diêu Nhiếp, hắn sẽ đòi lại gấp đôi! Hắn sẽ làm như vậy như vậy, rồi còn muốn làm như vậy như vậy...

Diêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net