Lai sinh ta tái kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ái là đau khổ

Tình là trầm luân

Sinh ra trong hoàng thất, đúng lí ta nên hiểu tình cảm là thứ phải bị vứt bỏ đầu tiên. Ấy vậy mà, dù cho có rõ ràng đạo lí ấy, ta vẫn lỡ sa chân vướng vào mê đắm. Một bước đi sai, trọn đời ân hận.

Kiếp này của ta họa chăng không thể cùng chàng mãi mãi chung đôi?!

*****

Vài ngày trước khi Long ngai của Lạc quốc chính thức đổi chủ, trong cung của ta yên ắng lạ thường. Có lẽ do khí thế của phản quân ngoài kia quá mức lấn át nên cung nữ và thái giám đã bỏ trốn hết thảy. Riêng ta vẫn điềm nhiên ngồi trước gương đồng vấn tóc, trang điểm cho dung mạo vốn đã xuất chúng của mình thêm phần tuyệt trần. Ta biết, không lâu nữa chàng sẽ đến đây, đứng trước mặt chàng ta càng phải giữ được tư chất.

Khi còn sống, phụ hoàng thường dạy ta, thân là công chúa của một đất nước tuyệt đối không được đánh mất ngạo khí của dòng dõi đế vương, dù sau này kiếm có kề cổ vẫn phải ngẩng cao đầu. Ta vẫn đầy ngạo nghễ với khí chất ấy, xét tư chất thiên phú, mười mấy huynh muội không ai có thể vượt qua ta. Cho nên ngay từ đầu phụ hoàng đã chọn ta kế vị người sau này, chọn ta làm nữ đế. Tiếc là tính toán của phụ hoàng không thành, người không tính được mẫu thân ta lại một lòng rắp tâm đưa hoàng huynh lên ngôi. Ta cười cay đắng cho người thân sinh ra mình. Mẫu hậu biết hoàng huynh vô đức vô năng nên mới dốc tâm dốc sức, biến huynh ấy thành bức bình phong cho người thâu tóm mọi quyền hành.

Lạc quốc là cả đời của phụ hoàng gây dựng, trước lúc băng hà người đã giao cả đất nước này, giao con dân Lạc quốc lại cho ta. Ta hứa với phụ hoàng rất chắc chắn rằng sẽ không phụ lòng người. Vậy mà đứng trước tính mạng của mẫu hậu ta đành thất hứa với phụ hoàng, vì mẫu hậu và hoàng huynh là ruột thịt cuối cùng của ta.

Cơ sự đến bước đường này tuyệt nhiên ta vẫn phải gánh trọng tội.

-----

Ta thấy rồi, chàng mặc chiến giáp từ cửa cung oai phong lẫm liệt bước vào, vẫn là khí thế làm ta say đắm, thế nhưng giờ đây lòng ta chợt trào dâng tư vị, mặn đắng khó phân. Lời chàng ùa về trong tâm thức:

"Nữ nhân tài sắc như nàng chỉ thích hợp đứng trên vạn người, cùng ta nhìn ngắm khắp thiên hạ này."

Hóa ra, dã tâm chàng không hề giấu, tất cả là nơi ta đã không đề phòng.

Chàng gọi ta một tiếng nhưng lời chẳng thành câu. Chắc chàng cũng nhận ra, hai tiếng Triều Dương tên ta, phút này sẽ quá mức thân thiết cho một mối quan hệ sớm đã nát tan. Câu chuyện giữa ta và chàng, đến bây giờ chỉ tình cảm thôi không còn đủ sức để giải quyết được nữa.

Vì, ta ra đời trong những tính toan mưu hiểm, xung quanh ta đều là chiến trường để tranh giành quyền lực lợi ích, thế cho nên cách sống của ta không thể chỉ có tình yêu. Huống hồ, chúng ta dù gián tiếp hay tự tay thì đều đã từng hoặc sẽ, tước đoạt người thân của nhau. Quá khứ, là sai lầm của ta mới khiến chàng mất đi đại huynh, nên ngày hôm nay chàng đến đây đòi lại, ta không hề oán trách.

"Mẫu hậu và hoàng huynh ta sao rồi?"

Chàng xem xét sắc mặt ta, định đoán ta đang nghĩ gì nên khi nhìn thấy ta bình tĩnh thế này chắc chàng hoang mang lắm. Ta nghe thấy sự ngập ngừng trong câu trả lời của chàng:

"Đã bị bắt giam..."

Ta biết còn một đoạn nữa mà chàng không nói trước mặt ta. Chàng không nói vậy để ta thay chàng:

"Ngày chàng xử tử mẫu hậu và hoàng huynh hãy giết luôn cả ta đi. Có như vậy, kiếp sau ta mới không hận chàng."

Trước đến nay đối với chàng, ta luôn dành chân tâm thật ý, đến ngay cả một lời nói ra cũng chẳng có nửa điểm dối gian. Ta nói không hận thì tuyệt đối sẽ không, thế nhưng, mọi thứ chỉ có thể ở kiếp sau...

Duyên lầm cũng là duyên lỡ.

Ta không phải là người duy nhất định cái kết cho đoạn tình cảm này, tất cả chỉ là thuận theo tự nhiên. Ta một nét, chàng một nét dần dần vẽ ra một bức tranh ảm đạm. Vệt màu cuối cùng ta điểm vào chỉ là để hoàn thành và cho bức tranh tình ái này những gì nó nên có.

Đây là lần cuối cùng mối quan hệ này còn tồn tại định nghĩa 'chúng ta'. Đoạn kết mà ta và chàng không thể chối bỏ chính là đây.

"Mạc Khang Ngân, ngày hôm đó, chính tay chàng hãy kết liễu luôn cả mạng của ta, đừng giữ ta lại, nhất là để ta ở bên cạnh chàng."

Lần đầu tiên sau mười mấy năm quen biết, ta mới nhìn thấy chàng như lúc này, rũ bỏ lạnh giá hững hờ mà bước đến ôm siết lấy ta. Trong lòng ngực chàng, ta cảm nhận được vòng tay ghì lấy ta thật chặt, chàng nói:

"Không thể. Tuyệt đối không. Nàng nhất định phải ở lại bên cạnh ta. Ta đã từng nói gì. Ta muốn cùng nàng nhìn ngắm giang sơn, chứng kiến thiên hạ thái bình."

Lòng chàng cương quyết muốn ép... hẳn chàng yêu ta lắm? Chỉ tiếc cho chàng, bản tính ta trời sinh đã ngoan cố.

"Chắc chắn chàng sẽ hối hận."

Ta khẳng định với chàng như vậy, chàng nghe xong lại chợt mỉm cười:

"Mất nàng, ta mới không thể tha thứ cho chính mình."

Trên tay chàng là giá y đỏ rực rỡ, nhìn nó ta chợt nhớ lại tình cảnh tương tự vài năm trước. Lúc ấy cũng là vào đầu mùa hạ, nắng rọi vàng rực làm ngọc ấn đặt trên bàn của ta tựa như bừng lên uy quyền. Chàng lúc ấy cũng giống như bây giờ, ép ta khoác lên mình thứ trang phục ta không thể mặc. Chỉ khác một điểm, năm xưa là hoàng bào, nhưng hiện tại lại là phượng giá.

Ta ngu ngốc nghĩ, giá như lúc đó mẫu hậu chịu tin ta một chút thôi, tin rằng nếu là ta ngồi lên vương vị thì người vẫn có được quyền hành cao ngất. Nếu là như vậy hẳn câu chuyện đã khác. Là như vậy thì người sẽ không đem mạng sống mình ra để ép ta giao ngọc ấn nhường ngôi, Khang Ngôn đại ca chàng sẽ không phải chết, Hàn gia cũng không sụp đổ, Lạc quốc không lần lượt mất đi trung thần.

Tiếc rằng đó vẫn chỉ là vọng tưởng, mẫu hậu đã đạp lên chút mong ước nhỏ nhoi của ta, còn ta cũng phụ rẫy luôn kì vọng của chàng.

Mọi sự dẫn đến dở dang đều bắt đầu từ ta, nhưng ít nhất thì bây giờ sai lầm của ta đã được chàng cứu vãn. Mong chàng hãy là một đấng minh quân, có như vậy ta mới an tâm giao phó thần dân lại.

Còn việc cùng chàng nhìn ngắm giang sơn, xin lỗi, ta không làm được.

*****

Trước gương là nhan sắc ai khuynh thế, mày cong thanh tú, mắt phượng mơ màng, trên người khoác hồng bào nổi bật.

Hôm nay là ngày người ta yêu duy nhất trong đời đăng cơ, cũng là hôm nay ta được cùng chàng bước lên ngôi vị trên cả vạn người, chính thức trở thành Vương hậu của tân Hoàng đế.

Tự hỏi lòng mình có vui sướng không?

Rõ ràng đi bên cạnh ta không ai khác ngoài chàng. Rõ ràng ta biết chàng cũng thật dạ yêu ta. Ngay cả khi tâm chàng một mực muốn cùng ta xóa bỏ quá khứ, làm lại từ đầu. Ta vẫn phải nói, xin lỗi chàng.

Tường thành cao lớn uy nghiêm, nơi đây từng là nơi ta và chàng thường tản bộ, Ta nhớ từng nói với chàng, ta thích đi dạo ở đây bởi vì nhìn xuống có thể thấy được cuộc sống no ấm của bá tánh. Cũng vào lúc đó chàng đã nói muốn cùng ta đi như vậy đến mãi mãi về sau. Giờ đột nhiên nhớ lại chợt thấy cay đắng nhiều hơn ngọt ngào.

Chàng mặc hoàng bào đẹp lắm, quả nhiên có phong thái đế vương. Vốn dĩ, ta rất sợ khi ngắm chàng, vì nhìn thêm một chút ta sẽ tham lam muốn xin thêm một ngày mất. Chỉ việc mặc lên người phượng giá để đi bên cạnh chàng, ta đã phải đánh đổi hết tất cả, từ ngạo khí dòng dõi hoàng tộc đến danh dự của một công chúa. Cho nên, chàng đừng khiến ta phải hổ thẹn hơn nữa.

Dừng lại được rồi...

Ta bước lại gần chàng, chàng cũng nhìn ta rồi dịu giọng nhắc:

"Chúng ta vào điện thôi."

Chút nữa ta quên mất, ngày đăng cơ trọng đại này làm sao chàng có thời gian để đi dạo cùng ta. Ngôi vị kia đến cuối cùng vẫn quan trọng hơn cả. Ta nên vui hay buồn khi biết mình chỉ xếp sau một bậc?

Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, chàng nên vào trong với Long ngai của mình, ta ở lại với bá tánh của ta. Trọn đời này, ta mãi là lục công chúa của Lạc quốc, ngàn vạn lần không thể là Hoàng hậu của chàng.

Chàng có nhận ra? Điểm yếu lớn nhất đời chàng là quá tin tưởng vào tình yêu của ta. Tin vào lời hứa giả dối rằng ta sẽ quên đi quá khứ, cùng chàng sống đến bạc đầu. Dối trá duy nhất đó cớ sao lại làm ta nhói buốt con tim?

"Chàng nhắm mắt lại đi. Một lát nữa ta sẽ xấu xí lắm."

Ta đã nói giữ ta lại chàng sẽ hối hận vậy mà giờ đây lại không muốn nhìn thấy bi thương trong mắt chàng. Uy vũ oai phong, chàng vứt hết tất cả, chỉ còn lại run sợ, đau đớn gọi ta:

"Xin nàng... đừng rời bỏ ta"

Rất muốn nắm tay, nhưng lại hận bản thân bất lực...

Thân thể ta buông lơi tại nơi bắt đầu kí ức, chỉ biết gởi lại cho chàng lời hứa đau thương.

"Duyên trần thế kiếp này không trọn

Hẹn lai sinh ta gặp lại nhau"

Giọt lệ trượt khỏi khóe mắt, tiếng ai thét xé lòng như quặn thắt tâm can?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net