Chương 010 - 013

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10.

Thứ tư, thời tiết rất đẹp.

Đường phố lúc này khá vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe chạy qua.

Ánh sáng xanh dịu nhẹ bao trùm không gian, gợi cảm giác mát lạnh.

Buổi sáng, quản gia Hà liền thay Nghệ Nguyên viết giấy xin phép nghỉ một ngày để đi đăng ký kết hôn.

Ăn sáng xong, lúc tiễn Nghệ Nguyên cùng Mẫn Doãn Kỳ ra khỏi cổng, mặt quản gia Hà bình thường biểu lộ sự nghiêm túc, đột nhiên hôm nay thấp thoáng vẻ cổ quái khác thường, ánh mắt nhìn cô ý vị rõ ràng.

Quản xe chầm chậm dừng lại, quản gia Hà có chút cấp bách không đợi được đẩy Nghệ Nguyên vào trong xe, vui cười niềm nở nói: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người đi cẩn thận." Sau khi đóng cửa xe lại, liền tiến lên hướng ghế lái dặn dò cẩn thận với bác quản tài rồi mới luyến tiếc đứng cách ra xe vài bước.

"...." Khoé môi giật giật, Nghệ Nguyên lúng túng vãy vãy tay chào. Xa quản gia Hà đứng trước cổng lớn nhà Mẫn gia đang nhiệt tình vãy khăn trắng với cô, còn khoa trương đưa khăn lên chấm chấm hai bên bọng mắt đầy nếp nhăn vốn không xuất hiện một giọt nước mắt nào.

Mẫn Doãn Kỳ từ đầu đến cuối không thèm để ý đến hai con người "diễn kịch bi'' bên cạnh, ra hiệu cho tài xế chạy đi.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, tối hôm qua cô thức đến khuya để ôn bài, buổi sáng còn phải dậy sớm chuẩn bị. Vừa lên xe Nghệ Nguyên có chút buồn ngủ dựa vào chỗ ngồi phía sau, mắt lặng lẽ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe nhanh chống lui lại.

Kỳ thật năm học chỉ mới bắt đầu, Nghệ Nguyên vốn không cần phải đặt áp lực lên mình. Nhưng là cô có chút lo lắng về việc học muộn hơn một chút so với các bạn cùng trang lứa, e sợ sẽ ảnh hưởng lớn đến thành tích cuối kỳ của mình. Đại học Cao Nam ngoài việc bắt buộc phải áp dụng chương trình giảng dạy giành riêng cho người khuyết tật ra thì kiến thức của các ngành nghề áp dụng cũng không khác nhiều với những trường đại học ở bên ngoài. Sĩ tử thi trượt hoặc học lại học phần là chuyện vẫn diễn ra thường xuyên ở giảng đường, chẳng có gì phải xấu hổ. Thế nhưng Nghệ Nguyên đối với vấn đề học tập lại mang tính cầu toàn. Có cơ hội học tập đã là mây mắn lớn nhất hơn bất kì ai, Nghệ Nguyên rất trân trọng, cô nỗ lực chính là không muốn uổng phí tâm sức của Mẫn lão gia và Mẫn Doãn Kỳ giành cho cô. Cũng là giành cơ hội cho tương lai của mình.

Nghệ Nguyên kín đáo ngáp một cái.

Mẫn Doãn Kỳ ngồi ở một bên xem văn kiện ngẩng đầu nhìn cô, "Buồn ngủ?"

Tai Nghệ Nguyên đỏ lên, thành thật gật đầu.

Quét qua đôi tai ửng sắc màu đào tươi, Mẫn Doãn Kỳ đưa đến tấm chăn long mềm mại đấp lên chân cô: "Ngủ một chút đi, khi nào đến sẽ gọi em dậy."

Nghệ Nguyên mím môi, rũ mắt nhìn tấm chăn long màu be ấm áp nằm ngay ngắn trên đùi mình, cái đầu nhỏ gục xuống lặng lẽ yên tĩnh.

Lại ngây ngốc!?

Mẫn Doãn Kỳ thoáng cau mài. Tiếp xúc đã một thời gian anh đương nhiên cũng phát hiện tật xấu khó bỏ của "vợ" mình. Gần như giống chứng tự bế. Không có việc gì thì cô sẽ thu mình vào một góc, ngoài bộ dáng nghiền ngẫm yên lặng đang tập trung thì Nghệ Nguyên cũng không có thêm bất kì động tác dư thừa nào. Cảm giác như một con ốc sên tự thu mình vào vỏ ốc để tự bảo vệ, trong vỏ ốc ấy không có một ai hay một tác động nào có thể ảnh hưởng đến. Đều đặt biệt, khi Nghệ Nguyên ở bên cạnh anh thì tình trạng này càng thêm rõ ràng, anh hoàn toàn trở thành người ngoài cuộc, rốt cuộc là vì sao? Mẫn Doãn Kỳ lập tức tâm trạng không vui.

"Em đang suy nghĩ cái gì? Mau ngủ đi." Mẫn Doãn Kỳ mấy khi kiên nhẫn nhắc nhở thêm một lần nữa.

Nhận thấy ngữ khí có chút không thích hợp từ trên đỉnh đầu truyền đến, Nghệ Nguyên theo bản năng ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Biểu tình là như muốn hỏi anh là làm sao?

Mẫn Doãn Kỳ thở dài một hơi, giọng nghiêm khắc: "Đừng ngây ra đó, nếu em mệt thì nghỉ đi." Cô nhóc này thật sự thách thức tính chịu đựng của anh mà.

Nghệ Nguyên gật gật đầu xem như đã hiểu. Thật ra cô vốn không hề lâm vào trạng thái ngây ngốc như Mẫn Doãn Kỳ dự đoán, cô chỉ là đang bận suy nghĩ mà thôi.

Nghĩ đến hành động vừa rồi của Mẫn Doãn Kỳ, một khắc kia Nghệ Nguyên lại vô thức nhớ ra hình ảnh người ba quá cố. Tuổi thơ trôi qua, ba Nghệ Nguyên mất đi, khi ấy cô mới chỉ là một đứa bé ba tuổi, vẫn còn đang bi ba bi bô tập nói. Đến tận giây phút này, Nghệ Nguyên đã không còn nhớ rõ dung nhan của ba mình ra sao, nhưng là hành động vô tình của Mẫn Doãn Kỳ lại như không tác động đến một chút kí ức còn sót lại trong đầu cô. Hình ảnh người đàn ông không rõ gương mặt, động tác dịu dàng đắp chăn giúp một đứa trẻ. Nghệ Nguyên không nhớ khi đó ông đã nói gì với mình, nhưng chắc hẳn tất cả những điều đó là ngôn ngữ yêu thương ngọt ngào, bởi vì ba cô là người yêu cô nhất.

Càng nghĩ đến tâm trạng Nghệ Nguyên càng xao động, bàn tay không xương gấu lấy tấm chăn dày đặt trên đùi, đôi mắt to tròn bắt đầu đỏ lên, một hàng lệ âm ỉ chảy dọc.

Đôi ngươi ủy khuất kia thành công khiến Mẫn Doãn Kỳ sửng sốt. 

Buông tập tài liệu xuống, khẩn trương trườn người đến ôm lấy vai cô.

"Xảy ra chuyện gì?"

Đang yên đang lành vì sao lại muốn khóc rồi.

Nghệ Nguyên bị hành động thân mật này của anh dọa cho ngây ngẩn cả người, ngước mắt nhìn anh, tay chống lên ngực đối phương muốn đẩy ra.

Cô chỉ là có chút kích động, nhìn anh chăm chú là vì muốn tìm kiếm hình ảnh người ba quá cố của mình trên người của anh thôi.

Nhưng anh vốn dĩ không phải!

Hiện thực khiến Nghệ Nguyên có chút tủi thân nên làm cô muốn khóc, thực sự không muốn anh hiểu lầm.

Chính là thời điểm Nghệ Nguyên chống tay lên lòng ngực mình, Mẫn Doãn Kỳ lại như hiểu ra.

Nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của bản thân có lẽ đã dọa đến cô. Anh ôm lấy đầu cô vỗ nhẹ: "Xin lỗi, là tôi không nên lớn tiếng, em ngừng khóc được không?"

Vợ anh vẫn còn nhỏ, anh phải nhẫn nhại dỗ dành.

Người đàn ông nào đó ão não tự thôi miên bản thân...

Nghệ Nguyên chớp mắt nhìn hầu kết lăn lộn ngang tầm mắt của mình. Bao quanh hoàn toàn là hơi thở đàn ông sạch sẽ mát lạnh, làm cô ngượng đỏ mặt.

Sau ba phút bất động nằm gọn trong vòng tay to lớn, đến lúc Mẫn Doãn Kỳ buông cô ra, chỉ thấy khuôn mặt và hai cái tai nhỏ xinh của cô đã phiếm hồng.

Mẫn Doãn Kỳ buồn cười: "Đã thấy thoải mái hơn chưa?"

Lần đầu tiên trong đời Mẫn Doãn Kỳ xuống nước dỗ dành người khác, lời nói tràn đầy sự quan tâm thế nhưng gương mặt vẫn lãnh đạm như cũ không thêm chút hơi ấm nào.

Nghệ Nguyên nhìn anh một chút, gật đầu tượng chưng, vô cùng áy náy, cô lại khiến mọi chuyện rối tung lên rồi.

Mẫn Doãn Kỳ thâm thúy quan sát nét mặt của cô, khi chắc chắn cô không có vẻ bất thường nào mới để cô dựa vào thành ghế.

Nhìn gương mặt lan tràn một mảng đỏ, đôi mắt hơi sưng vì khóc, đôi môi mím thành một đường thẳng, biểu hiện này như đang lên án anh vừa bắt nạt cô vậy.

"Uống chút nước đi." Mẫn Doãn Kỳ mở nắm chai nước suối ân cần đưa đến trước mặt cô.

Nghệ Nguyên nhận lấy, mỉm cười như cảm ơn, chậm chạp uống từng ngụm nước.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, mới dám thở ra một cái nhẹ nhỏm.

Chăm sóc trẻ nhỏ thực không dễ dàng...

___________

Tại Cục Dân chính.

Trong không khí thanh vắng. Thỉnh thoảng vang vẳng tiếng ríu rít vui tai của đàn chim vàng anh, hoà tấu thổi bừng nhựa sống nơi thủ đô đầy ngũ vị.

Những tia nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua các kẽ lá, lấp lánh những hạt sương óng ánh phản chiếu dưới ánh mặt trời, làm cho phong cảnh càng rực rỡ sắc màu.

Hình như hôm nay một ngày tốt, trong sảnh chính thật nhiều cặp đôi đang đứng xếp hàng. Mẫn Doãn Kỳ dắt tay Nghệ Nguyên đi đến hàng ghế trong góc ngồi chờ.

Nghệ Nguyên nhìn trước nhìn sau một chút, xung quanh có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía hai người bọn họ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ đến tận cổ, thẹn thùn cuối đầu. Mẫn Doãn Kỳ tư thái nhàn nhã đương nhiên ngồi bên cạnh cô, không chút nào đem ánh mắt của người khác coi trọng.

Kỳ thật, việc một nam một nữ đi đến nơi này cũng không có gì khiến mọi người phải chú ý. Nhưng mà nhan sắc của đôi trai tài gái sắc bọn họ lại đặt biệt ưu tú hơn bất kỳ cặp đôi nào đang có mặt ở đây.

Lại nói một người đàn ông trưởng thành đi cùng một cô gái thoạt nhìn còn nhỏ tuổi như vậy, khó trách mọi người mới nhìn bọn họ với ánh mắt kì quái. Nghệ Nguyên có thể nhận thấy các ánh ganh tỵ phóng về phía mình, nếu như những ánh mắt đó có gai thì cũng không biết cô đã chết bao nhiêu lần rồi.

Thật may đã đến lượt bọn họ. Cả hai vừa bước vào đã thu hút không ít sự chú ý của các đồng chí. Nhân viên phụ trách ghi danh cũng không khỏi nhìn bọn họ hêm vài lần.

Trên phong nền long phượng giả chói mắt, Mẫn Doãn Kỳ ôm vai cô cùng nhìn về phía ống kính mà chụp ảnh. Ước chừng hai người bọn họ là cặp đôi có giá trị nhan sắc tốt nhất, lúc bọn họ đi ra ngoài, người thợ chụp hình còn không ngừng tấm tắt khen ngợi.

Sau đó là những thủ tục. Nghệ Nguyên không khỏi băn khoăn. Đập vào mắt là phong chữ đen nổi bật in trên trang giấy, dường như có chút không chân thật.

"Cô gái."

Nhân viên hành chính cầm tờ khai nghi ngờ hỏi lại.

"Cô thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Nghệ Nguyên khó hiểu.

Sắc mặt Mẫn Doãn Kỳ cũng lập tức đen lại.

Đây là ý gì?

Câu hỏi quá mức trực diện, không hề nể mặt "nam chính" đang ở đây.

Người nhân viên làm ngơ ánh mắt "lưỡi đao" của người đàn ông, tỏ vẻ đồng tình cùng Nghệ Nguyên, chân thành giảng giải.

"Cô gái, cô phải suy nghĩ kỹ càng, đừng vì ngọt ngào nhất thời hay một phút bồng bột mà về sau phải hối hận. Tôi thấy cô còn trẻ lại xinh đẹp như vậy sao lại cần phải kết hôn sớm, ở tuổi này bên ngoài có không ít người đang gây dựng sự nghiệp đâu. Có như vậy sau này lúc lấy chồng mới không bị khi dễ.... vân vân và mây mây."

Người nhân viên càng nói càng hăng, Nghệ Nguyên ngây dại bối rối, lại nói đến sắc mặt Mẫn Doãn Kỳ thì đã xám ra tro, âm thầm ghi nợ trong lòng.

Còn không phải sao? Đây chẳng khác nào là lo sợ Nghệ Nguyên trẻ người non dạ bị ép buộc phải kết hôn. Cũng là nghi ngờ nhân phẩm Mẫn Doãn Kỳ không được đoan chính?

Kỳ thật, cũng khó trách nhân viên hành chính kia cảm thấy nghi ngờ. Nhìn vào bọn họ chính là cặp đôi có mức độ tuổi tác trên lệch nhất ở đây. Mẫn Doãn Kỳ tuy rằng là người đàn ông ưu tú, phong thái cũng rất sang trọng. Nhưng là Nghệ Nguyên, một cô gái đang độ tuổi trăng tròn lại gả cho một người đàn ông lớn hơn mình mười tuổi. Thời buổi này còn có mấy người chứ? Thoạt nhìn bộ dạng cô yếu ớt ngoan hiền như vậy, tuy có chút thanh tú nhưng chỉ là một học sinh vừa mới tốt nghiệp cấp 3, sẽ không phải người ham mê danh lợi đi?

Thời điểm Nghệ Nguyên còn đang chìm trong suy nghĩ, Mẫn Doãn Kỳ cũng không kiêng nhẫn lên tiếng "Suy nghĩ thật kỹ, nếu em không muốn, tôi sẽ không ép em kết hôn."

Mẫn Doãn kỳ giờ phút này mới kịp phát hiện, từ đầu đến cuối cuộc hôn nhân này chỉ có mình anh độc diễn, cũng chưa từng có hỏi qua ý kiến của Nghệ Nguyên.

Mặt khác anh vốn có suy nghĩ, nếu Mẫn Diệt Sơn đã trực tiếp đón Nghệ Nguyên về Mẫn gia hẳn ông cũng đã giải thích rõ ràng với cô mọi chuyện rồi. Bởi vì phải hiểu rõ thì cô mới chấp nhận sẽ kết hôn cùng anh. Mẫn Doãn Kỳ vẫn luôn khẳng định như vậy.

Ban đầu anh tưởng hôn sự này chỉ có bản thân mình là đang cam chịu. Nhưng ngây tại thời điểm nhìn thấy vẻ mặt ngây ngẩn của Nghệ Nguyên, Mẫn Doãn Kỳ thật sự nghi ngờ có phải cô là bị Mẫn lão gia ép buộc phải gả cho anh hay không?

Cô còn nhỏ như vậy, có lẽ vẫn chưa có rõ ràng mọi chuyện. Cô thật sự biết cái gì gọi là gắn bó cả đời hay không? Thật không dám đảm bảo.

Mẫn Doãn Kỳ cũng đã nghĩ qua, nếu là thật sự cô không nguyện ý, anh cũng không có ý định ép buộc. Lời hứa cùng Mẫn Diệt Sơn anh vốn không hề quên đi. Một khi đã đồng ý chăm sóc Nghệ Nguyên cả đời thì dù cô không cùng anh kết hôn, anh cũng sẽ xem cô như em gái mà tận tình đối xử. Chỉ hi vọng đôi bên bắt đầu sẽ là tôi tình cô nguyện, cuộc hôn nhân này ích nhất còn một chút giá trị.

"Cô gái, cô phải suy nghĩ thật kỹ." Nhân viên hành chính tốt bụng lập lại câu hỏi.

Lúc này Nghệ Nguyên mới sự tỉnh thấy mình tần ngần rất lâu trước tờ giấy, nhìn sang thấy vẻ mặt phức tạp của Mẫn Doãn Kỳ, bèn kí vào vị trí được đã chỉ định.

Đột nhiên có một bàn tay rắn rỏi chặn ngang ngăn cản tầm bút của cô, Nghệ Nguyên khó hiểu nhìn vào đôi mắt Mẫn Doãn Kỳ.

Đôi mắt hẹp dài khẽ trầm xuống, chỉ nghe giọng nói anh khe khẽ truyền bên tai: "Em quyết định?"

Đoạn, Nghệ Nguyên nở nụ cười, đẩy bàn tay to lớn ở kia ra, đặt bút kí vào rồi đưa tờ giấy cho nhân viên hành chính.

Cho đến khi rời khỏi Cục Dân chính, tay cầm giấy kết hôn Nghệ Nguyên vẫn còn cảm thấy không chân thực, cô như vậy mà đã kết hôn rồi sao? Chỉ bằng mấy thứ đó, vài tờ giấy, một con dấu, mà có thể ràng buộc suốt đời hai con người vốn xa lạ nhau, đồng hành tiến bước đến cuối cuộc đời.

Mẫn Doãn Kỳ trầm mặc hồi lâu lúc này mới chịu mở miệng, "Bây giờ em không còn cơ hội để hối hận nữa."

Nghệ Nguyên lặng lẽ nhìn anh, cúi đầu viết <Anh hối hận sao?>

Mẫn Doãn Kỳ nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm cùng mong đợi của cô, lại nhìn xuống tờ giấy chứng nhận, nâng tay vuốt tóc cô "Tôi không hối hận."

Chương 11.

Buổi trưa, Mẫn Doãn Kỳ lái xe đưa cô đến tòa khu Lăng Hoa, chuẩn bị dọn về khu nhà đã được sắp xếp.

Nhà mới cách vinh thự Mẫn gia không xa, chỉ bằng vài ngã tư, đi lại rất tiện, Mẫn Doãn Kỳ cũng đã cân nhấc đến tình trạng của Nghệ Nguyên mà cố ý chọn.

"Đến rồi." Mẫn Doãn Kỳ dừng xe.

Nghệ Nguyên gỡ dây an toàn, vội vàng xuống xe, nối đuôi theo sau Mẫn Doãn Kỳ vừa đi vừa ngẩn đầu quan sát cảnh vật xung quanh.

Trước mắt đây là một biệt thự gia đình được thiết kế theo lối kiến trúc truyền thống, nhìn cổng sắt màu đen cùng hàng tường rào bằng gạch sỏi rộng lớn, Nghệ Nguyên khẳng định đây là diện tích ngôi nhà này chắc hẳn rất lớn.

Có một máy giám sát quét mật mã, sau khi cánh cửa lớn mở ra, Mẫn Doãn Kỳ quay đầu nhìn cô "Mật mã là ngày chúng ta kết hôn."

Nghệ Nguyên nghi hoặc, đưa đến một tờ giấy < Nơi này là? >

"Là nhà của chúng ta, từ nay về sau chúng ta sẽ sống ở đây."

Nhà của chúng ta... Nghệ Nguyên sửng sốt thật lâu cũng chưa phản ứng kịp với câu nói của anh.

Mười tám năm, đã mười tám năm kể từ khi ba mẹ, ông bà, từng người một, từng người thân yêu quý của cô ra đi. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đã không còn nơi nào gọi là "nhà" giành cho cô nữa. Nghệ Nguyên từ khi hiểu chuyện đã sớm hiểu rõ bản thân vốn là kẻ cô độc, chỉ như bèo trôi phiêu bạt khắp nơi, dựa vào chút hơi tàng liều mạng sống tiếp. Lý gia chưa từng là "nhà'' của cô, Mẫn gia lại càng không phải. Thế nhưng ngày hôm nay, Mẫn Doãn Kỳ lại nói đây là nhà của hai người bọn họ, ''nhà'' của Nghệ Nguyên, căn "nhà'' này là Mẫn Doãn Kỳ cho cô.

Nghệ Nguyên ngẩn đầu nhìn gương mặt người đàn ông, trong ánh nắng ngả màu vàng nhẹ lên khuôn mặt anh, nụ cười đạm bạc đột nhiên chuyển ấm áp. Nghệ Nguyên mím môi lại, kìm lòng không được vô thức chân tiến lên vài bước, cho đến khi dừng trước mặt Mẫn Doãn Kỳ cách ba khoảng chân. Tâm trạng cô tràn đầy cảm kích, ngón tay nhỏ nhắn túm lấy một bên góc áo sơ mi của anh, cổ họng nghẹn ứ làm cách nào cũng không thể phát ra âm thanh, thế là vài giây sau Nghệ Nguyên đành bỏ cuộc.

"Nghệ Nguyên, em muốn nói gì?" Thanh âm trầm khàn truyền đến từ trên đỉnh đầu. Anh không nhìn lầm, cô đang cố gắng nói chuyện sao? Mẫn Doãn Kỳ như tập thành thối quen, vừa đến gần hai tay lập tức nắm lấy vai cô.

Nhìn thấy cử chỉ ôn nhu của anh, Nghệ Nguyên khổ sở lắc đầu. Chưa bao giờ cô cảm thấy việc mình không thể nói chuyện lại đáng ghét đến như vậy, đứng trước người đàn ông này càng khiến cô trở nên hèn mọn hơn.

Mẫn Doãn Kỳ chăm chú quan sát Nghệ Nguyên hồi lâu, sát thực cô không có gì bất thường mới chịu buông ra. Trầm ngâm một lát, sau đó nắm lấy tay kéo đi vào biệt thự. "Chúng ta đi tham quan một chút."

Nghệ Nguyên đi theo đứng trên bậc thềm, từ ngoài cổng nhìn vào là một mảng sân vườn rộng lớn trống trải, xa còn có một chiếc xích đu bằng gỗ mun, bên cạnh còn có một đài phun nước. Sàn lát gạch kéo dài từ cổng sắt vào cửa nhà tạo ra một không gian sống giống như ngoài trời.

Mẫn Doãn Kỳ tiến đến bên cạnh cô "Sân vườn này khá rộng, tôi đã cho người thu dọn, về sau em thích trồng cây gì điều tùy ý."

Nghệ Nguyên gật gật đầu mỉm cười.

Phòng ốc nơi này mang lối kiến trúc giả cổ, biệt thực đơn giản chỉ có hai tầng. Tầng một gồm phòng khách, phòng bếp, một phòng ngủ, tầng hai bao gồm phòng ngủ chính của hai vợ chồng và một thư phòng. Mỗi gian phòng đều có nhà vệ sinh riêng, từ cửa sổ cho đến các cửa khác điều bằng tấm phong và gỗ mộc.

Đối diện phòng khách là một khu vườn giả trúc với nhiều đá sỏi lát nền mang đến cảm giác thoải mái và bình yên. Khu vườn ngăn cách bằng tường kính khiến cảnh trí trong nhà có cảm giác như hài hòa hơn.

Sáng hôm nay nhà đã được trang trí xong, vật dụng trong nhà, đồ dùng sinh hoạt đều đã được quản gia Hà chuyển đến, Mẫn Doãn Kỳ cùng Nghệ Nguyên chỉ cần dọn đến ở là được.

Nghệ Nguyên đặt biệt ưa thích nấu ăn, vừa bước vào nhà đã đi một đường thẳng vào phòng bếp. Cô không khỏi ngạc nhiên, vật dụng nấu ăn được trang bị đầy đủ, thực phẩm đã được chuẩn bị sẵn ướp trong tủ đá, có thể thấy quản gia Hà cũng tốn không ích tâm tư.

Mẫn Doãn Kỳ đứng một bên yên lặng ngắm Nghệ Nguyên, nhìn đến ánh mắt cô không giấu được niềm vui thích, bèn hỏi "Em thích nấu ăn sao?"

Nghệ Nguyên gật gật đầu, viết xuống <Có biết một chút ạ.> Sau lại dùng đôi mắt lonh lanh nhìn anh.

Mẫn Doãn Kỳ khẽ cong môi bạc, nâng tay vỗ vỗ đầu cô nói một tiếng "Vậy bữa trưa hôm nay em muốn nấu không?"

Nghệ Nguyên ngẩn ra, cô thực sự vừa nghĩ đến muốn nấu một bữa thịnh soạn để chiêu đãi anh, lại không ngờ anh đã mở lời trước. Cô vui vẻ viết xuống <Bữa trưa anh muốn ăn gì?>

"Nấu món em thích đi." Ngưng một chút lại hỏi ''Có cần tôi phụ giúp không?"

Nghệ Nguyên lập tức lắc đầu, sau đó không kiêng kị mà kéo tay anh dẫn ra phòng khách, ấn anh ngồi xuống ghế, mỉm cười đi vào phòng bếp.

Mẫn Doãn Kỳ nhướn mài nhìn theo bóng dáng cô, buồn cười lắc lắc đầu. Thật là dễ dỗ, nấu ăn cũng vui vẻ như thế?

Nghệ Nguyên hào khí ngút trời bước vào phòng bếp, xắn tay áo lên bắt tay vào làm thức ăn. Nhìn động tác của cô thuần thục, uyển chuyển so với bạn bè đồng trang lứa thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Trời sinh bản tính Nghệ Nguyên không thích ngồi yên một chỗ, cô cũng không phải tiểu thư khuê cát, ngây từ nhỏ đã phải sống cuộc sống khó ăn khó mặc, có khổ sở nào mà chưa từng niếm qua. Thời gian sống ở Mẫn gia, đối với việc có người cơm bưng nước rót, có người phục vụ thật sự Nghệ Nguyên sống không quen, cảm tưởng như tay chân vốn không còn là của mình nữa. Cho nên hiện tại trong lúc nấu ăn, tâm trạng Nghệ Nguyên phải nói là cực kì tốt, chỉ trong mười mấy phút đã có thể chế biến ra đầy đủ bốn món chua, xào, canh, ngọt mỹ vị.

Vừa bước vào gian bếp tràn ngập hương thơm nồng đậm, Mẫn Doãn Kỳ nhìn một bàn thức ăn không khỏi hoa mắt, chỉ chừng mười mấy phút đã làm được một bàn đặc sắc như vậy, cô vợ nhỏ này của anh thật khiến người khác phải ngạc nhiên.

Đợi Mẫn Doãn Kỳ đã yên vị, Nghệ Nguyên bèn tháo tạp dề, kéo ghế ngồi xuống đối diện, đẩy một dĩa sườn xào chua ngọt về phía Mẫn Doãn Kỳ, ánh mắt mong đợi nhìn anh chăm chú.

Bản thân Mẫn Doãn Kỳ từ trước nay đến nay vốn không hề kén ăn. Anh gắp một miếng sườn xào lên cắn, thịt thơm nồng không ngấy, chua chua ngọt ngọt pha lẫn chút vị tiêu, chất thịt dai mềm vừa vặn, cắn lên một miếng nữa tan ngay vào miệng. Mẫn Doãn Kỳ nhìn Nghệ Nguyên hào phóng khen một câu "Khá ngon."

Lúc này, Nghệ Nguyên thực sự cao hứng. Vốn không biết sở thích của Mẫn Doãn Kỳ, chỉ đành nấu những món ăn mà mình ưng ý. Còn cho rằng những món ăn bình dân anh ăn chắc sẽ không hợp khẩu vị, không nghĩ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net