Chương 019: [ Lạy mặt ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19.

Buổi chiều, lúc Nghệ Nguyên tỉnh dậy, chiếc gối đầu bên cạnh đã vắng người.

Một giấc ngủ này cô ngủ cũng không được bao lâu. Trước kia ngoài việc học ra, hơn phân nữa thời gian là dùng vào công việc nhà và đồng án. Mỗi một ngày cần cù từ sáng đến tối, cho nên Nghệ Nguyên đã sớm dưỡng thành thói quen bận rộn luôn chân luôn tay, chỉ cần nằm nghỉ tầm mười đến mười lăm phút là lập tức mở to mắt. Bây giờ đột nhiên thay đổi môi trường sinh hoạt hoàn toàn mới, ăn uống hay ngủ nghỉ điều thoải mái tự tại không bị ai ngăn cấm, mặc dầu vậy cô còn chưa có thích nghi kịp. Nghệ Nguyên thở dài, xem ra những gì cần điều chỉnh vẫn còn rất nhiều.

Nhìn sang vị trí kế bên trống không, bàn tay cô chạm nhẹ vào, mặt gối vẫn còn hơi âm ấm, chắc anh cũng vừa thức dậy không lâu.

Đồng hồ báo thức đặt ở tủ đầu dường đã điểm đúng bốn giờ chiều. Nghệ Nguyên vuốt một đầu tóc rối, thò chân bước xuống giường.

Trong phòng vệ sinh, nhìn tấm gương trước mặt, Nghệ Nguyên ngây ngốc nhìn một vài dấu vết mập mờ trên người mình, từ cổ đến xương quai xanh động lại những vết máu tụ tím hồng, cô không khỏi thở dài.

Nhớ đến tình huống lúc sáng, Nghệ Nguyên không tự giác đỏ mặt. Cô không có chút kinh nghiệm trên phương diện này, lần đầu đối mặt với dục vọng của người đàn ông làm cô không khỏi có chút e ngại. Thật không ngờ một người ngày thường trầm ổn kiệm lời, thế nhưng lại có thể biểu hiện sự nhiệt tình ra đến như vậy.

Tới tới lui lui cũng không thể nào làm những dấu vết này biến mất, chọn lựa một hồi mới tìm thấy một chiếc áo sơ mi cổ cao mặc vào, xoã tóc rũ xuống hai bên, che được một điểm thì chặn một điểm thôi.

Bước ra, trông thấy Mẫn Doãn Kỳ vặn cửa từ bên ngoài bước vào phòng. Trên người đã thay một bộ y phục áo thoải mái, bên tay còn cầm theo một quyển sách, có lẽ là từ thư phòng trở về.

Vừa nhìn thấy Mẫn Doãn Kỳ, Nghệ Nguyên lập tức cứng người lại, đứng im tại chỗ nhìn anh chằm chằm.

Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên ánh mắt của Mẫn Doãn Kỳ di chuyển xuống nhìn những ấn ký của mình trên cổ cô không thể nào che đậy. Mắt phượng nheo lại, con ngươi đen láy càng trở nên sâu thẳm, lòng tràn đầy tự tin.

Nghệ Nguyên nhìn theo tầm mắt của anh, xấu hổ đem cổ áo kéo cao.

Biết da mặt vợ mình mỏng cũng không có ý trêu đùa thêm, đặt quyển sách lên bàn trà, Mẫn Doãn Kỳ đi đến tủ quần áo của mình tìm quần áo mặc vào, không quay đầu nói với cô:

" Em chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta còn về nhà lạy mặt."

Lạy mặt? Đúng rồi hôm nay là ngày bọn họ kết hôn, theo thông lệ sau ba ngày tổ chức lễ cưới cặp đôi tân hôn mới về nhà gái để lạy mặt, nhưng mà Nghệ Nguyên bên cạnh không còn song thân nên địa điểm lần này đổi thành trở về Mẫn gia. Lại nói ngày mai Mẫn Doãn Kỳ phải bay sang nước ngoài công tác, nên quy trình càng được rút ngắn đi.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn thấy cô gật đầu tỏ đã biết, xoa xoa đầu nhỏ một cái rồi bước thẳng về phía phòng thay quần áo.

Thời tiết lúc này gần vào xuân, Nghệ Nguyên mặc một chiếc váy màu kem dài đến đầu gối, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng, đứng trước cổng chờ Mẫn Doãn Kỳ lái xe ra từ gara.

Cô hơi cuối đầu kiểm tra lại trang phục, trong tủ quần áo của cô không thiếu những bộ váy đầm tiểu thư xinh đẹp như thế này, tất cả điều là do Mẫn Doãn Kỳ mua cho cô, nhưng đây là lần đầu Nghệ Nguyên chân chính đem chúng ra diện bên ngoài. Cảm giác có chút mới lạ, không được tự nhiên.

Lúc bước ra phòng ngủ, ánh mắt Mẫn Doãn Kỳ nhìn chằm chằm cô vài giây, chỉ vài giây ấy cũng khiến cô cảm thấy dày vò. Thật may cuối cùng anh chỉ thản nhiên khen một câu: "Rất hợp với em!"

Lúc hai vợ chồng đến Mẫn gia thì trong sảnh chính rộng lớn, ngoài Mẫn lão gia ra thì còn có không ít những người lớn tuổi khác, Nghệ Nguyên không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc. Trước đó không được chuẩn bị tâm lý nên khi nhìn thấy cảnh này, Nghệ Nguyên theo bản năng lùi lại một bước, thiếu một chút muốn bỏ chạy ra ngoài. Người đàn ông đi bên cô thì lại bình tĩnh hơn nhiều, chỉ thấy anh nắm lấy tay cô cúi đầu thăm hỏi lần lượt các vị trưởng bối. Mọi người điều cười rất thoải mái, nhưng lúc nhìn đến Nghệ Nguyên còn có thêm vài phần săm soi, đánh giá.

Trong số những người ở đây có một vài người là họ hàng gần còn sót lại vẫn thường giữ liên lạc với Mẫn gia. Còn lại chiếm phần lớn chính là những đồng bạn chiến hữu của cha Mẫn trong quân đội.

Mẫn lão gia vừa nhìn thấy con trai cùng con dâu thì mặt mài liền hớn hở hẳn lên.

" Hai đứa đến rồi sao, đã ăn gì chưa? Ta có dặn đầu bếp chuẩn bị thức ăn, hai đứa ở lại dùng bữa tối luôn đi. " Mẫn lão gia nói xong lại nhìn Nghệ Nguyên với vẻ mặt đánh giá, dường như phát hiện điều gì, vẻ mặt ông càng thêm cao hứng, cười càng vui vẻ.

"Vâng ạ." Mẫn Doãn Kỳ cười nói, anh xem đồng hồ sau đó nghiên đầu nhìn Nghệ Nguyên, "Em có muốn ăn gì đó lót dạ trước không?"

Anh đột ngột cúi sát người làm gương mặt trắng trẻo của Nghệ Nguyên không khỏi đỏ rực. Cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông phả tới bất giác làm trái tim cô run rẩy kịch liệt, gật đầu một cái bị động.

"Vậy để ta gọi quản gia Hà..." Mẫn lão gia thấy thế liền hối thúc.

" Không cần đâu ạ, con đi cùng cô ấy." Nói rồi, Mẫn Doãn Kỳ nắm lấy bàn tay cô tiến thẳng đến phòng bếp, lòng bàn tay người đàn ông to lớn bao trọn lấy bàn tay nhỏ. Da tay anh thô ráp có vài vết chai sằn, khi cọ lên da thịt cô tạo cảm giấy ngứa ngáy. Nghệ Nguyê do dự nữa ngày muốn rút tay ra liền bị nắm chặt. Chỉ nghe anh nói: " Ngoan ngoãn nào! "

Chỉ một động tác nhỏ như vậy khi nhìn vào trong mắt những người khác là rất tình tứ, Mẫn lão gia cao hứng nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ rời đi. Lúc quay người lại vẻ mặt bèn tỏ vẻ áy náy: " Tân hôn mới cưới luôn như vậy, mọi người đừng trách chúng nó."

Những người ở đây là người từng trãi, cũng từng kết hôn lấy vợ nên ai nấy điều tỏ vẻ "tôi hiểu được mà" chỉ cười xoà cho qua.

Tình hình trong phòng ăn lại yên tĩnh hơn nhiều, Mẫn Doãn Kỳ kéo ghế dựa để cô ngồi, cho quản gia Hà lui xuống, tự mình đi đến tủ lạnh tìm xem có thứ gì có thể lót dạ được không.

Nghệ Nguyên nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, trái tim cảm giác mềm mại khó nói.

Một người đàn ông thoạt nhìn nghiêm túc, khuôn mặt sắc bén khi thường luôn làm người khác sợ hãi cũng sẽ biểu lộ ra dáng vẻ săn sóc ôn hòa như thế sao?

Lúc quay trở lại trên tay anh cầm theo một dĩa bánh táo đẹp mắt, hương thơm ngọt ngào pha chút mùi vị tinh bột thành công kích thích vị giác người nhìn.

Đặt dĩa bánh táo xuống bàn, anh vừa giúp cô cắt nhỏ bánh ra vừa nói: " Anh phải ra nói chuyện cùng các bác, chắc phải mất một lúc lâu, em ăn xong nếu thấy chán thì đến thư phòng chơi một chút, bên trong có sách cùng máy tính, khi kết thúc anh sẽ sai người lên gọi."

Nghệ Nguyên ngắm nhìn theo động tác tay đẹp mắt của anh, nghe nói thế liền ngẩn đầu, đôi mắt tròn xoe nhấp nháy.

Mẫn Doãn Kỳ nhìn thấy cô như vậy, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Anh trầm ngâm một lát, đột nhiên cúi người xuống, vươn một bàn tay giữ lấy đầu, gương mặt nam tính áp sát. Bị làm cho giật mình, nhịp tim Nghệ Nguyên càng tăng nhanh, cô biết anh muốn làm gì, bàn tay đặt trên khuôn ngực rắn rổi của anh không dám cự tuyệt đẩy ra.

Nhìn người con gái ngoan ngoãn trong lòng, hai má phấn hồng xấu hổ như động vật nhỏ. Mẫn Doãn Kỳ khẽ cười trầm thấp một tiếng, vừa định hôn lên cánh môi xinh đẹp kia, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Anh Doãn Kỳ..." Răn rắc, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái từ đâu hấp tấp chạy vào.

Động tác hôn của Mẫn Doãn Kỳ bị gián đoạn, cả hai người định thân không di chuyển, đồng loạt quay đầu nhìn sang.

Nơi huyền quan xuất hiện một người thiếu nữ xinh đẹp chưa từng thấy, ánh mắt cô gái dừng trên người Nghệ Nguyên khoảng vài giây, sau đó làm như không thấy, kinh hỉ gọi một tiếng: "Anh Doãn Kỳ."

Nghệ Nguyên lấy lại tinh thần, đẩy Mẫn Doãn Kỳ ra, lật đật đứng dậy. Có chút lúng túng lại tò mò người kia.

Cô gái làm như không để ý đến tình cảnh xấu hổ vừa rồi, nở nụ cười khéo léo, nhìn về phía hai người gọi một tiếng: "Anh Doãn Kỳ, bác Mẫn bảo em gọi anh ra nói chuyện cùng mọi người."

Mẫn Doãn Kỳ còn đang không vui khi bị cô vợ nhỏ đẩy ra, uy hiếp liếc nhìn Nghệ Nguyên một cái. Lúc nhìn về phía cô gái kia chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi."

Cô gái nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng không muốn nói chuyện của anh, cắn môi đứng đấy nhưng cũng không có ý định rời đi.

Mẫn Doãn Kỳ tiến lên một bước, vừa định ôm eo Nghệ Nguyên đột nhiên bị cô nhóc chặn tay lại, anh nheo mắt tỏ vẻ không hiểu, hỏi: "Làm sao vậy?" Còn không để anh ôm!

Nghệ Nguyên xấu hổ còn không kịp, bất đắc dĩ nhìn người đàn ông trước mặt, lại nhìn sang cô gái kia, quẵn bách cúi đầu.

Ở đây còn có người đấy! Da mặt cô còn chưa dày đến mức "mặt không đỏ tim không đập" diễn phim tình cảm trước mặt người khác đâu!

Sắc mặt Mẫn Doãn Kỳ lập tức không tốt, âm trầm, không kiêng nhẫn nhìn về phía cô gái, "Còn có chuyện gì sao?"

"Không ạ... vậy em ra trước nhé. Anh nhanh lên đấy, mọi người đang đợi." Cô gái bị anh doạ cho sợ, tự tìm cho mình bậc thang, vội vã rời đi.

Chờ người kia đi xa, Mẫn Doãn Kỳ lại ôm lấy eo Nghệ Nguyên một lần nữa.

Nghệ Nguyên tránh còn không kịp, bị anh cắn một cái đau nhói ngay chóp mũi. Nhìn cô gái nhỏ trong lòng, vô lực nép trong khuỷa tay của mình, đôi mắt hạnh long lanh đáng thương ngó anh, lúc này mới cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.

Mẫn Doãn Kỳ để cô ngồi xuống ghế dựa, tay kia vuốt làn tóc, mềm mại trên tráng cô, khẽ hôn một cái nói: "Anh đi nhé."

Nụ hôn phớt nhẹ làm con tim người ta ngứa ngáy, Nghệ Nguyên ngơ ngẩn ánh nhìn. Một khắc kia khi lọt vào đôi mắt đen sâu thăm thúy của anh, trong giây phút thất thần, cô vội vã xoay đi nơi khác, cố gắng bình ổn tâm trạng.

Mẫn Doãn Kỳ buồn cười nhưng cũng không tiếp tục trêu cô, anh đứng thẳng người dậy xoay người bước đi.

Nhìn theo thân hình cao ráo của anh càng đi càng xa, chỉ trong tích tắc bóng dáng ấy khuất dần sau vách ngăn rồi mất hút.

Nhìn anh, Nghệ Nguyên có điều suy nghĩ. Cô cảm thấy bản thân dạo gần không được bình thường, đặt biệt là khi đối diện với Mẫn Doãn Kỳ, tim cô sẽ đập thình thịch không ngừng, được anh chăm sóc thì sẽ vui vẻ, bị anh làm những hành động thân mật cũng không thấy bà xích, còn ham thích dựa dẫm, rốt cuộc cô là làm sao vậy chứ?

Trăm mối không có cách giải!

Chờ khi ăn xong, quản gia Hà dẫn Nghệ Nguyên đến thư phòng nhỏ đợi người. Căn phòng này là một góc làm việc riêng tư của Mẫn Doãn Kỳ, ngăn cách bằng một tầng cửa gỗ chắc chắn, kiến trúc đa dạng được nối thông với phòng ngủ chính của anh. Nếu không có chìa khoá thì không thể bước qua được.

Nghệ Nguyên quen thuộc đi vào phòng, lối kiến trúc đơn điệu hệt như một bản sao chép của thư phòng nơi trạch viện Lăng Hoa, khác chăng cũng chỉ là diện tích kệ cùng số lượng sách đáng kinh ngạc kia. Sau khi đi vài vòng tìm kiếm, cô chọn lựa một quyển tư liệu hiếm thấy, thoải mái tựa lưng lên ghế nhựa sô-pha bắt đầu đọc sách.

Đọc sách là để tăng thêm kiến thức, kết quả đọc chưa được bao lâu đôi mắt đã bắt đầu đánh nhau.

Sau khi đã tiễn khách khứa ra về, Mẫn Doãn Kỳ ở lại trò chuyện với Mẫn lão gia một số việc quan trọng, trời vừa chập tối thì trực tiếp đi thư phòng.

Thật ra anh đã sớm muốn đến tìm cô.

Chỉ là công việc xã giao thương nhân khó lòng mà vứt ra được. Anh cũng không thể để cha Mẫn một mình gánh vát.

Sau khi xác định mối quan hệ với Nghệ Nguyên, Mẫn Doãn Kỳ dù cố tình hay vô thức cũng đã đặt cô trở thành mối ưu tiên. Nghệ Nguyên là vợ anh, bên cạnh cô, khiến cô vui vẻ là bổn phận cũng như điều anh nên và nhất định phải làm. Bỏ bê cô một mình tự tìm niềm vui làm tâm trạng Mẫn Doãn Kỳ rất không yên tâm.

Có lẽ vì là lần đầu tiên để tâm một người chăng?

Cô gái nhỏ cầm quyển sách trên tay, nhưng đôi mắt lại nhắm nghiền, thân mình mảnh mai cuộn tròn lại, không phát hiện anh đi vào, ngủ rất yên tĩnh.

Mẫn Doãn Kỳ đứng một bên, lẳng lặng nhìn mặt Nghệ Nguyên.

Nét mặt cô thuần khiết như trẻ thơ, ngủ rất an yên không một chút phòng bị. Dường như cho dù thế giới này có vấy bẩn đến đâu cũng mãi mãi không ảnh hưởng đến cô.

Anh nghĩ, anh nguyện dùng hết tất cả sức lực của mình để vĩnh viễn bảo vệ cô như vậy, để cô mãi mãi sống trong hạnh phúc.

Bầu không khí ngọt ngào tràn lan, Mẫn Doãn Kỳ dù không muốn đánh thức cô, nhưng vẫn không nhịn được muốn chạm vào một chút, ngón tay khẽ chạm vào gương mặt đang say ngủ của Nghệ Nguyên. Bắt đầu từ thái dương, kéo dài xuống sống mũi tinh tế, gò má bầu bĩnh, cuối cùng là rơi trên đôi môi đỏ mộng.

Anh rũ mắt nhìn đôi môi ngọt ngào trước mắt, tưởng chừng như nụ hoa đang chớm nở, đầu lưỡi anh đào ẩn hiện như có như không. Xúc cảm mịn màng và ấm áp truyền đến đầu ngón tay làm anh không muốn rời đi.

Trong đầu nghĩ đến sự tình buổi sáng hôm nay, anh miết nhẹ môi cô, nơi này có biết bao nhiêu là mê người. Cảm xúc lúc ấy là lần đầu anh được nếm qua, loại hương vị hương diễm ấy cũng đủ khiến anh khát vọng mong cầu.

Ánh mắt Mẫn Doãn Kỳ càng thâm sâu thêm, hô hấp anh khẽ run, đáy lòng như có ngàn vạn con sống đang rục rịch nhưng chỉ trong tích tắc đã bị anh áp chế xuống.

Mẫn Doãn Kỳ cảm thấy kì quái không thôi. Vì lý gì anh có loại xúc động khác thường đối với người con gái này, một loại thôi thúc làm anh luôn muốn tìm hiểu, luôn muốn thân cận đến gần Nghệ Nguyên.

Anh cũng không phải hạng đàn ông không biết kiềm chế bị dục vọng chi phối. Thậm chí định lực của anh còn vô cùng tốt, nếu không, trải qua nhiều năm như vậy sao anh còn độc thân, đến một cô bạn gái để kết giao cũng chẳng có!

Hơn nữa, Nghệ Nguyên còn chưa có trưởng thành hoàn toàn, dáng vẻ của một cô nhóc mới lớn này thì sẽ có bao nhiêu sức quyến rũ? Nhưng hôm nay trên người anh lại xuất hiện loại phản ứng này, thật sự gặp quỷ mà..

Nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc anh quy thành là do trách nhiệm của việc kết hôn đi? Bản thân đã cô độc nhiều năm, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người phụ nữ, còn là vợ mình, anh đụng chạm cô là danh chính ngôn thuận. Quyền lợi được pháp luận công nhận, trên đời này còn có người nào ngoài anh có được đặt quyền này sao? Là một người đàn ông bình thường thì càng không thể "Tâm lặng như nước" được.

Huống hồ từ lúc bắt đầu anh cũng chưa từng câu nệ với trái tim mình. Là một người đàn ông tốt, người chồng có trách nhiệm, anh đương nhiên sẽ đặt Nghệ Nguyên ở trong lòng. Yêu thương, chăm sóc, che chở, bảo vệ, anh sẽ không ngại cho đi, cùng cô sống hoà thuận đến suốt phần đời còn lại....

Nghĩ tới đây, Mẫn cảm Doãn Kỳ như trút đi được gánh nặng, càng nghĩ càng cao hứng, vô thức lực trên tay càng gia tăng. Nghệ Nguyên đang ngủ cảm nhận môi có chút đau xót, khẽ rầm rì kháng nghị. Mẫn cảm Doãn Kỳ lúc này mới giật mình, lập tức buông tay, nhẹ nhàng vỗ cô ngủ tiếp.

Thế nhưng dù Mẫn Doãn Kỳ có thực nhẹ nhàng đến đâu, cảm giác lạ lẫm cuối cùng vẫn đánh thức Nghệ Nguyên. Cô mở to mắt nhìn anh, có lẽ vì mới tỉnh ngủ, thật lâu cũng không có phản ứng lại.

Mẫn Doãn Kỳ bình tĩnh thu tay, vừa thấy biểu tình của cô lại muốn bật cười.

Mẫn Doãn Kỳ tiến lên, ngồi xuống bên cạnh cô. Nếu đã suy nghĩ thông suốt, anh càng không kiêng dè đến gần Nghệ Nguyên.

Gương mặt người đàn ông ngày càng gần, hơi thở nam tính mãnh liệt ập đến, cuối cùng một nụ hôn chiều chuộng dừng trên tráng, sau đó được anh ôm vào lòng.

"Xin lỗi vì đã làm em thức giấc." Vẻ mặt anh nhìn cô có chút áy náy, có thể nghe ra sự ôn nhu dịu dàng trong giọng nói của anh. "Em đã đói bụng chưa? Chút nữa chúng ta cùng xuống ăn tối với ba nhé."

Nghệ Nguyên lúc này mới tỉnh táo hẳn, nhớ đến tối hôm nay bọn họ trở về là thực hiện nghi thức lạy mặt, liền cười ngây ngô gật đầu.

Mẫn Doãn Kỳ cưng chiều vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô. Nghệ Nguyên đang muốn di chuyển nhưng lại phát hiện cả người đang nằm trong lòng anh, bị ôm rất chặt không thể nào nhún nhích.

Mi tâm cô run rẩy, có cảm giác ngượng ngùng không nói nên lời. Cánh tay trượt trên vai anh như có như không tạo thành tư thế ôm ấp.

Tận hưởng cảm giác da thịt chạm vào nhau, tóc và tai tai gắn bó làm tâm hồn Mẫn Doãn Kỳ thêm mấy phần xao động.

Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên không kịp đề phòng, cùng chìm đắm dưới ánh mắt đối phương.

Trong không gian tĩnh lặng phủ kín bởi ánh sáng vàng nhạt của đèn chùm lộng lẫy.

Ngăn cách với bóng đêm mờ mịt bên ngoài là âm thanh rít gào của gió. Ngoài hiên từng hạt nước tí tách đập vào cửa sổ, vũ khúc của côn trùng và cả tiếng lộp bộp mưa rơi tạo ra một khúc hoàng ca đầy sinh động.

Bên tai cô không chỉ nghe thấy tiếng tim chính mình đập loạn nhịp còn có cả tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông.

Anh đột nhiên dùng lực nhấc tay ôm cô lên một cái, cả người Nghệ Nguyên nhẹ bâng trong khoảng khắc, bị động ngã ngồi lên đùi của anh.

Ánh mắt người đàn ông cành thêm nóng rực, bàn tay anh trượt đến sau lưng, một tay ôm eo nhỏ, một tay nhẹ nhàng xoa gáy cô, kéo đến gần.

Nghệ Nguyên bối rối vội vàng liếm môi một cái, ánh mắt Mẫn Doãn Kỳ lập tức tối xầm.

" Nghệ Nguyên, tiểu Nguyên..." Giọng nam trầm thấp gọi tên cô.

Cuối cùng khoảnh cách này đã được rút ngắn... Nghệ Nguyên cánh tay vô lực ôm lấy cổ áo sơ mi của anh, cô gái nhỏ có chút xấu hổ, muốn đứng lên nhưng bị người ta áp chế nên rất khó để dịch chuyển.

Dãy dụa mãi cũng không thành, cô chỉ đành ngoan ngoãn chấp nhận số phận. Đối diện với hành động của anh, cô từ từ nhắm mắt lại. Nhìn cô bộ dáng nhu thuận như vậy, Mẫn Doãn Kỳ bị kích động, dịu dàng áp môi mình lên môi cô.....

"Anh Doãn Kỳ..." Bên ngoài phòng lập tức truyền đến tiếng gọi thiếu nữ, cửa phòng một lần nữa bị người bên ngoài đẩy vào. Nhưng khi vừa bước vào liền lập tức ngây dại.

Đôi nam nữ trong phòng bị làm cho giật mình. Đôi môi vừa dán vào nhau lập tức tách ra, Nghệ Nguyên cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, vội vàng muốn đẩy Mẫn Doãn Kỳ ra đứng dậy.

Nhưng người đàn ông này như đoán trước hành động của cô, bàn tay đặt nơi eo nhỏ càng siết chặt, siết đến gắt gao. Đem chân dài hữu lực chặn ngang đùi của Nghệ Nguyên, bá đạo ôm cô trong ngực, không một chút bối rối khi bị người khác nhìn thấy.

Mẫn Doãn Kỳ tức giận rồi, không quản cái gì gọi là hình tượng nữa!

Người phụ nữ này lúc ở một mình thì không sao đi, đến khi có người đến thì trước sau như một là đem anh đẩy ra!

Nực cười! Mẫn Doãn Kỳ anh còn chưa từng phải chịu sự hắc hủi như vậy bao giờ, cô vợ nhỏ đúng là thiếu thu thập, nhất định phải dạy dỗ lại mới được!

Mặt Nghệ Nguyên hồng đến tận cổ, da mặt cô mỏng, rơi vào tình huống: thoát thì không xong nhưng lại càng không có can đảm đối diện. Sau cùng chỉ có thể che mặt gục đầu lên vai anh trốn tránh sự xấu hổ.

Mẫn Doãn Kỳ thì bình tĩnh hơn cô nhiều, mặt không đỏ hơi thở không gấp, lạnh lùng nhìn về cái người không mời mà đến kia: "Không biết rõ cửa trước khi vào sao?"

Đã thế còn là những hai lần! Tại thời điểm vợ chồng anh thân mật thì tìm đến, cái người này rốt cuộc là muốn phá anh thế nào đây? Mỡ tới miệng mèo rồi mà còn bị hụt mất!?

Cô gái đứng nơi cửa ra vào, cắn môi, có chút oán hận nhìn về phía Nghệ Nguyên. Rất nhanh liền chuyển mang dáng vẻ ủy khuất nhìn Mẫn Doãn Kỳ, " Anh Doãn Kỳ, em không phải cố ý. Là bác Mẫn chờ lâu quá không thấy anh xuống, nên em mới muốn lên xem anh như thế nào."

Đôi mắt long lanh ánh nước có bao nhiêu là uất ức, dáng vẻ nhu nhược yếu mềm, bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng sợ không khống chế được mà muốn che chở.

Nhưng vẻ mặt Mẫn Doãn Kỳ càng thêm thiếu kiêng nhẫn, nhìn thấy cô gái kia khóc càng thêm không vui, nhanh chóng đuổi người: "Tôi biết rồi, cô mau ra ngoài đi."

Cô gái cắn môi, nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau khắn khít không rời trên ghế sô-pha càng thấy không thuận mắt.

Nghệ Nguyên lúc này mới ngẩn đầu lên. Khi nhìn về phía cửa, ánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net