Chương 20.1 [ Động tâm ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20.1

Đêm khuya, Mẫn Doãn Kỳ dựa vào đầu giường đọc sách, còn Nghệ Nguyên vừa tắm rửa sạch sẽ xong, mặc một chiếc váy ngủ dễ thương, đang lau tóc.

Anh vừa ngước mắt lên, lập tức liền dán chặt vào thân hình thiếu nữ xinh đẹp.

Mi tâm cương nghị đột nhiên khẽ run.

Dưới ánh đèn óng ánh, da thịt cô trắng sáng mịn màng.

Thân hình thon gầy tơ yếu, cơ hồ lọt thỏm trong bộ váy rộng rãi.

Mái tóc Nghệ Nguyên không quá dài, nhưng lại đen mượt như lụa.

Dùng tay vuốt tóc qua một bên, theo động tác của cô, khi nghiên đầu sẽ vô tình để lộ ra chiếc cổ thiên nga đẹp đẽ.

Kết hợp với không khí mộng mị, xen lẫn một chút hương diễm thần bí.

Lập tức Mẫn Doãn Kỳ thấy cổ họng mình khô khốc...

Người đàn ông hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sự kích động trong thân thể, anh di dời tầm mắt trở lại trang sách.

Có điều chỉ như vậy, dư quang khoé mắt của anh sẽ lại đôi khi nhìn về phía bên kia...

Ở bên này, Nghệ Nguyên vừa mới lau tóc xong, không trực tiếp lên giường ngủ mà đi đến ngồi vào ghế sô pha trong phòng.

Mở cặp sách, bày tập vở lên bàn, bộ dáng chuẩn bị ôn tập.

Trường học ở thôn quê khác xa hoàn toàn với trường học trên thành thị, từ giáo dục cho đến điều kiện học tập cũng đã cách một khoảng xa. Chính vì vậy đã gây ra không ích trở ngại cho Nghệ Nguyên.

Với lượng kiến thức nhiều gấp hai lần trong quá khứ, về mặt bằng chung cô vẫn bị thụt lùi hơn hẳn các đồng bạn trang lứa. Minh chứng cho thấy là bởi vì đợt kiểm tra bổ trợ giữa kỳ vừa rồi, thứ hạng của Nghệ Nguyên không được cao.

Hiểu rõ về điểm này, không còn cách nào khác, Nghệ Nguyên chỉ có thể cố gắng hết mức, để hoàn thiện kiến thức thiếu xót của bản thân.

Mong rằng đến kì thi giữa kỳ, điểm số của cô sẽ cải thiện hơn trước.

Thật may trời sinh Nghệ Nguyên vốn thông minh, trí nhớ lại vô cùng tốt, nên việc ôn tập diễn ra rất thuận lợi. Đoán chắc không bao lâu sẽ củng cố đủ lượng kiến thức đã thiếu thôi.

Mẫn Doãn Kỳ đọc sách một lúc lại ngẩn đầu liếc nhìn cô một cái, Nghệ Nguyên đang cúi đầu học bài, vẻ mặt đắm chìm trong sách vở, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc.

Anh đặt quyển sách sang một bên, khẽ gọi tên cô.

Nhưng người kia còn đang bận tập trung nên hoàn toàn không chú ý đến anh.

Mẫn Doãn Kỳ bước xuống giường, tiến thẳng về phía cô.

Nghệ Nguyên còn chưa phát hiện ra, tức khắc cả cơ thể bị nhấc bổng lên không trung, lọt thỏm vào trong một lòng ngực ấm áp.

Nghệ Nguyên bất ngờ, sợ hãi sẽ bị té ngã, theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông.

Có kinh nghiệm khi trước, cô cũng không còn xấu hổ như lần đầu tiên hai người thân thiết nữa.

Hai đôi tai chỉ hơi phiếm hồng, Nghệ Nguyên vẻ mặt khẩn trương, thắc mắc ngó anh.

Mẫn Doãn Kỳ không nhiều lời, ôm cô đặt lên giường, đắp chăn kín trên người, giọng anh nghiêm khắc, "Trễ rồi, ngày mai còn phải đi học, mau ngủ đi."

Nói xong, anh tắt đèn, bản thân cũng trực tiếp leo lên giường.

Ngựa quen đường cũ, vừa chui vào ổ chăn đã vòng tay ôm lấy Nghệ Nguyên.

Nghệ Nguyên không dám nhún nhích.

Mẫn Doãn Kỳ vỗ vỗ lưng cô, đem cô gái nhỏ ôm sát một chút.

Khí tức Mẫn Doãn Kỳ quá mạnh, cảm giác tồn tại thật sự quá lớn, Nghệ Nguyên vốn hơi e ngại anh bây giờ càng thêm luống cuống.

Toàn thân Mẫn Doãn Kỳ ấm áp, một luồng nhiệt nóng toả ra từ đằng sau không thể xem nhẹ được.

Nghệ Nguyên cứng ngắt di chuyển đầu ra xa một khoảng, khẽ nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ.

Mẫn Doãn Kỳ thấy cô di chuyển cũng không có nhiều lời. Trực tiếp tiến lại gần ôm lấy đối phương, cằm đặt làm lên tóc cô nàng cọ sát.

Nghệ Nguyên:.......

Người đàn ông ngang ngược này....

Trong không gian tĩnh lặng, Nghệ Nguyên mê mang dựa vào ngực anh, ngửi lấy mùi hương từ cơ thể anh, cảm thấy vô cùng an tâm, nằm như vậy cho đến khi bản thân sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Mẫn Doãn Kỳ vang lên.

"Ngày mai tôi phải đi công tác."

Nghệ Nguyên chậm rãi mở mắt ra, yên lặng nghe anh nói.

Mẫn Doãn Kỳ tựa cằm cọ lên tóc cô, nói: "Công ty có việc tôi không thể vắng mặt được, có việc gì thì gọi điện cho tôi, nếu không gọi được thì liên lạc với quản gia Hà." Mẫn Doãn Kỳ dặn dò: "Trong mấy ngày này, nếu cảm thấy ở một mình quá buồn chán thì có thể chuyển về ở nhà chính sinh hoạt, đợi tôi về sẽ đi đón em."

Lúc nói ra những lời này, Mẫn Doãn Kỳ khó tránh có chút áy náy.

Ngày thứ hai sau khi kết hôn đã đi công tác, nói thế nào cũng là anh đuối lý. Nhưng để cô ở lại một mình anh lại cảm không yên tâm, chỉ có thể cố hết sức trấn an.

Nghệ Nguyên lúc này mới xoay người, ngẩn đầu đối mặt với anh. Trong bóng tối, nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đối diện với cặp mắt sáng sâu thâm thẳm kia. Cô lấy bàn tay mềm mại ôm lấy một bên sườn mặt của Mẫn Doãn Kỳ.

Dưới ánh sáng mờ ảo của vằn trăng khuyết. Khuôn mặt cô xinh đẹp và thanh tú khi đến gần càng trở nên xuất sắc, đôi mắt nâu nhạt đang chăm chú nhìn anh.

Nhìn rất nghiêm túc.

Đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Một khắc này, nụ cười trong trẻo và ánh nhìn trong vắt kia, tràn đầy vẻ kiên định cùng tin tưởng.

Không cần thiên ngôn vạn ngữ.

Chỉ có như vậy, dường như cũng đủ hiểu rồi....

Tim Mẫn Doãn Kỳ đột nhiên đập rộn ràng.

Lúc này anh mới nới lõng vòng tay ôm cô nàng ra, có chút bất đắc dĩ. "Em đúng thật là..."

Nghệ Nguyên khẽ nghiên đầu, có chút khó hiểu ngó anh.

Mẫn Doãn Kỳ:......Đừng bán manh.

Cô càng như vậy anh lại có chút không khống chế được......

Mẫn Doãn Kỳ vươn tay giữ lấy đầu cô, nghiên đầu xuống, mặt đối mặt, hôn lên môi Nghệ Nguyên.

Nụ hôn phớt nhẹ như chuồng chuồng lướt, dịu dàng hơn bất kì lần nào. Dây dưa chà xát một chút lập tức buông ra.

Vòng tay ôm lấy người con gái, Mẫn Doãn Kỳ nặng nề thở dài, cô vì sao lại hiểu chuyện đến mức này chứ....

Sang đến ngày thứ hai, mọi người một nhà Mẫn gia ngồi ăn điểm tâm.

Mỗi người ngồi trước bàn ăn, người giúp việc bưng bữa sáng lên.

Mẫn lão gia cười hỏi Nghệ Nguyên: "Tối qua ngủ có ngon không?"

Nghệ Nguyên cười một tiếng đáp lại ông.

"Sau này thường xuyên về đây đi chơi đi. Ít nhất là chờ cho đến khi Kỳ nhi đi công tác trở về, con ở ngoài một mình ta không yên tâm." Ông ấy náy trấn an cô, "Tiểu Nguyên đừng buồn nhé, nếu không phải tình huống bất khả kháng thì lão già này cũng không để vợ chồng hai đứa mới ngày thứ hai sau khi kết hôn đã phải chia xa. Chờ sau khi mọi việc được giải quyết, hãy đi du lịch đâu đó, xem như là tuần trăng mật muộn đi." Câu sau cùng là nói với Mẫn Doãn Kỳ.

Anh nghiêm túc gật đầu, "Ba yên tâm, con sẽ suy xét lại."

Mẫn lão gia săn sóc như vậy, Nghệ Nguyên vô cùng cảm động. Cô đương nhiên vui vẻ đồng ý với ông.

Còn việc đi du lịch cũng không phải chuyện gì to tác, dù sao cô cũng đã trở thành vợ của Mẫn Doãn Kỳ, là con dâu Mẫn gia. Thông cảm và thấu hiểu cho công việc của chồng là trách nhiệm của cô.

Chỉ cần cả hai bình an mạnh khoẻ là hạnh phúc rồi.

Mẫn Doãn Kỳ không lên tiếng, liếc nhìn cô một lát, thu hết vẻ mặt của tươi cười của Nghệ Nguyên vào đáy mắt.

Cha Mẫn ngưng một chút, quay sang hỏi: "Kỳ Nhi, chuyến bay bắt đầu lúc mấy giờ?"

"Tầm mười giờ ạ."

Mẫn lão gia gật gật đầu, mỉm cười nói: "Được rồi, mọi người mau ăn đi, kẻo thức ăn nguội mất."

Nhìn không khí gia đình hoà hợp của ba người bọn họ, bản thân lại bị cho ra rìa. Mẫn Nhược cảm thấy vô cùng khó chịu, mất hết cả khẩu vị.

Chỉ là cảm giác này nhanh chống qua đi, bởi vì cô phát hiện anh họ sau khi kết hôn ngày thứ hai đã đi công tác nước ngoài. Điều này làm tâm trạng cô ta vô cùng vui vẻ, bản thân đối với Nghệ Nguyên càng thêm trào phúng.

Cũng chỉ là một người câm mà thôi, có thể có bản lãnh gì chứ! Đàn ông đều như vậy cả, anh họ dù ngoài mặt quan tâm vợ nhưng cũng không xem trọng bằng công việc của Mẫn thị đấy thôi!

Muốn giữ một người đàn ông đã khó, huống hồ còn là một người đàn ông ưu tú như Mẫn Doãn Kỳ lại càng khó hơn.

Mẫn Nhược đắc ý, tâm tình vui sướng, ánh nhìn toả ra bản thân cao cao tại thượng, hướng Nghệ Nguyên thương hại, khinh thường.

Ăn sáng xong, hai người cùng nhau rời đi.

Trên xe, Mẫn Doãn Kỳ nắm lấy tay Nghệ Nguyên hỏi, "Em muốn đi tuần trăng mật ở đâu?"

"..." Nghệ Nguyên không thể tin được nhìn anh.

Mẫn Doãn Kỳ tránh đi ánh mắt nóng bỏng của cô, nhìn về phía trước nói, "Không cần gấp, em cứ từ từ suy nghĩ địa điểm muốn đến, đợi tôi về sẽ sắp xếp thời gian đi du lịch cùng em."

Nghệ Nguyên cảm giác tai mình hỏng thật rồi, không thể tin được là anh lại muốn cùng đi du lịch với mình.

Cứ tưởng kia chỉ là một câu nói qua loa cho xong trước mặt trưởng bối, lại không ngờ anh sẽ để ý đến.

Còn đặt biệt quan tâm đến cảm nhận của cô.

Kinh hỉ không thể nói thành lời.

Khác xa với tưởng tượng của Mẫn Doãn Kỳ, thay vì vui mừng khôn siết vẻ mặt Nghệ Nguyên lại ngay ra như phổng.

Bộ dáng cô bối rối có chút ngốc nghếch, nhưng trong mắt Mẫn Doãn Kỳ lại là dáng vẻ khả ái đáng yêu. Người tình trong mắt hoá Tây thi......ý chỉ là nói cảnh này đây sao? Cảm giác trong lòng đối với cô cành thêm biến hoá.......

Yêu cô cũng không phải không được, có đúng không?

Ngực Mẫn Doãn Kỳ cứng lại, có một luồng khí trào ra từ trong cơ thể vượt khỏi tầm kiểm soát. Anh nhướn người đến, cuối cùng bàn tay cưng chiều xoa lấy đầu cô nàng.

"Tiểu Nguyên, em là vợ tôi, tôi nhất định không để em chịu thiệt thòi." Lần đầu tiên anh gọi nhũ danh của cô, còn dùng giọng điệu ôn nhu như thế để nói chuyện.

Chỉ như vậy, làm đầu óc Nghệ Nguyên ngẩn ra. Hô hấp cô ngưng trệ, khẽ gục đầu lãng tránh ánh mắt anh.

Chưa từng có người nào trong đời nói những lời này với cô, còn làm vẻ mặt trịnh trọng như vậy. Nghệ Nguyên ngồi ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Tuy có chút lạnh nhạt nhưng cũng rất trầm ổn và ôn nhu....

Đối mặt với một người đàn ông như vậy, đúng là thách thức trái tim nhỏ bé của Nghệ Nguyên.

Trợ lý Phác ngồi ở ghế lái phụ, không cẩn thận nhìn qua gương chiếu hậu, bị làm cho giật mình.

Nghĩ có lẽ mình bị mù rồi! Làm cho Mẫn Doãn Kỳ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy vị này có cử chỉ dịu dàng. Còn là đối với một cô gái....

Phác Trí Mẫn thức thời thu hồi ánh nhìn. Mắt nhìn mũi mũi tim. Còn tinh ý nhấn nút điều khiển kéo màn ngăn phân cách giữa hai khoang xe lên, chừa lại không gian riêng tư cho vợ chồng bọn họ.

Trong lòng thầm cảm thán, Mẫn Tổng giám đốc lúc trước luôn mang bộ dáng người sống chớ lại gần, đối với phụ nữ thì càng là cách xa ngàn mét. Anh còn không xác định ông chủ của mình có phải mất bệnh lãnh đạm hay không? Hay phải chăng không cảm thấy hứng thú với phụ nữ? Nhưng cũng còn may chính là anh ta suy nghĩ nhiều rồi.

Nhìn xem cái vẻ mặt lúc nãy, đâu phải là không hứng thú với phụ nữ, chính là chướng mắt mấy người phụ nữ kia!

Trước ba mươi tuổi kết hôn, Mẫn Tổng coi như sống không uổng hai mươi mấy cái thanh xuân rồi!!!

Xe chạy đến trường học của Nghệ Nguyên thì dừng lại. Trợ lý Phác rất thức thời không làm phiền ông chủ mình, lặng lẽ cùng quản tài chờ đợi.

Nhìn sang cô nàng vẫn còn đang gục đầu, Mẫn Doãn Kỳ tốt bụng nhắc nhở một tiếng.

"Đến trường rồi, em mau vào đi."

Nghệ Nguyên lúc này mới phát hiện xe dừng trước trường học, không ngờ thời gian trôi mau như vậy...

Cô ngơ ngác, còn chưa phản ứng kịp đột nhiên bị một bàn tay giữ giấy đầu mình. Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán.

Nụ hôn phớt nhẹ nhàng làm Nghệ Nguyên cả kinh ngẩn đầu lên, cả người liền lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, trong nháy mắt cô thất thần.

Mẫn Doãn Kỳ khẽ vuốt tóc mái mềm mại trên trán cô, nói: "Tôi đi nhé."

Cô đỏ mặt, gần như là chạy trốn, ôm cặp sách vội vàng xuống xe. Nhưng chân vừa đi được vài bước liền do dự quay đầu lại, ở một khoảng cách vừa đủ nhìn thân hình cao ráo của người đàn ông đang ngồi trong xe.

Qua hôm nay là anh phải đi công tác rồi, là Châu Âu đó! Cũng không biết đến khi mới nào trở về, cô hẳn là nên cùng đến sân bay tiễn anh, phải không ?

Mẫn Doãn Kỳ nhìn cô trằn chừ đứng ở kia, vẻ mặt rối rắm như có chuyện muốn nói. Trầm ngâm một chút, anh liền bước xuống xe, thẳng tiến đến bên cạnh cô.

Hai người mặt đối mặt, Nghệ Nguyên khó hiểu nhìn anh.

Mẫn Doãn Kỳ giơ tay ôm lấy vai người con gái, dùng sức một chút đã dễ dàng đem Nghệ Nguyên xoay người lại.

Cô như tượng gỗ mặc anh điều khiển. Hai người da thịt kề nhau, lưng cô dán vào lòng ngực ấm áp rộng lớn. Trong không khí tràn ngập hơi thở tươi mát nam tính, cô còn có thể nghe thấy nhịp tim thình thịch của anh và chính mình.

Mẫn Doãn Kỳ ghé sát vào bên tai cô nói nhỏ, giọng nam trầm thấp vang lên: "Đi thẳng về phía trước, không cần quay đầu lại." Sau đó liền đẩy nhẹ một cái.

Nghệ Nguyên lảo đảo bước đi, cô rất ngoan ngoãn, biết rõ anh vẫn còn đang đứng nhìn cô từ đằng sau, nên không dám quay đầu lại.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa xe và tiếng động cơ truyền đến, Nghệ Nguyên xoay người nhìn theo chiếc xe càng đi càng xa, chỉ trong phút chốc bóng dáng ấy khuất dần trong đám đông rồi mất hút.

Thầm nghĩ, người này luôn hành sự độc lập như vậy, chuyện trọng đại gì cũng một mình giải quyết, hoàn toàn không dây dưa gì cả. Biết được sự thật này....cô là nên vui hay nên buồn đây?

Trong xe, Mẫn Doãn Kỳ tựa đầu vào trên ghế nhìn cảnh vật phía ngoài cửa sổ xe, trầm ngâm một lát nói: "Sắp xếp cho tôi một thầy giáo dạy ngôn ngữ kí hiệu."

Trợ lý Phác nghe vậy chuyên nghiệp đáp một tiếng "Đã rõ, Mẫn Tổng."

Tiết học buổi sáng hôm đó, lúc thấy Nghệ Nguyên bước vào lớp học Thôi Du Nhã đã rất kinh ngạc. Một mạch lao tới túm lấy cô bạn kéo ra hành lang.

"Này, này! Không phải cậu mới kết hôn xong sao? Mới ngày thứ hai đã đi học, không định xin nghỉ phép mấy ngày?"

Thôi Du Nhã nói như thế Nghệ Nguyên lập tức hiểu rõ, cô cười nhẹ nhàng, đôi mắt cong cong toả ra vằng sáng.

[ Anh ấy có việc phải đi công tác, việc học càng không thể chậm trễ, nên tớ không cần phải xin phép đâu.]

"Cái gì? Đi công tác? Ngày thứ hai mới kết hôn đã đi công tác?"

[ Công việc quan trọng mà.]

" Cậu còn cười được sao? Chuyện này nếu đồn ra ngoài người vợ là cậu sẽ bị nói thành cái dạng gì cậu có biết không? Anh ta làm càng, cậu cũng không phản đối sao?"

[ Không thể trách anh ấy, chuyến công tác này vốn rất quan trọng. Huống hồ, tớ còn bận kỳ thi giữa kỳ, không có tâm trạng đi du lịch đâu! ]

Nhìn vẻ mặt này của Nghệ Nguyên thì chắc là không nói dối rồi. Bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con rõ rành rành như thế!

Thôi Du Nhã thở dài một tiếng! Tại sao lại xém quên mất chứ, không thể dùng suy nghĩ của người bình thường áp dụng lên Nghệ Nguyên đâu. Học bá có khác, luôn luôn có cách suy nghĩ trái với lẽ thường nha, so với mấy cô thiếu nữ mộng mơ có chút thô thiển là mình đây thì cô như tiên nhân trên trời vậy!!!

Suy sụp qua đi, Thôi Du Nhã ôm vai Nghệ Nguyên, cười gian: "Hắc, hắc, Mới kết hôn với một ngày mà xem cả người cậu đầy sắc xuân kia kìa. Mau, kể tớ nghe cảm nhận sau khi kết hôn đi? Đêm đầu tiên thế nào..."

Nghệ Nguyên nghe những lời này suýt thì nữa sặc. Một bộ mặt không thể tin được trừng Thôi Du Nhã. Vội vàng ôm cặp sách, gõ giầy lộp cộp quay về học, hai má hồng hào ngại ngùng.

Cô nương này, từ lúc hai người bọn họ trở nên thân thiết xong, càng ngày càng phóng khoáng rồi!!!

Thôi Du Nhã bám mãi không buông, ở phía sau ríu rít chọc ghẹo cô.

Nghệ Nguyên bắc đất dĩ không biết làm sao, vừa qua khỏi khúc quặc nhỏ, cô còn chưa nhận biết, liền tông vào một người xa lạ. Nhắm thấy bản thân sắp không đứng vững sẽ té ngược về phía sau, đột nhiên được một bàn tay đỡ lấy.

"Em không sao chứ?" Chàng trai trước mặt lên tiếng.

Đợi lúc Nghệ Nguyên đứng vững, mới nhìn rõ được gương mặt đối phương. Có chút kinh ngạc, người này chính là cậu bạn khi trước mượn bút của cô nha!

"Nguyên Nguyên, cậu không sao chứ?" Thôi Du Nhã lo lắng đi đến, nhìn hai người bốn mắt sững sờ, lập tức kéo lấy Nghệ Nguyên xem xét.

Động tác này của Thôi Du Nhã vừa hay lại tách cánh tay của Nghệ Nguyên ra khỏi bàn tay đang đỡ lấy của chàng thanh niên. Cậu có chút thất thần nhìn vào lòng bàn tay, trầm mặc không nói một lời.

Nghệ Nguyên: [ Tớ không sao ]

Đúng lúc này tiếng chuông reo vào học liền vang lên. Nhớ đến tiết đầu hôm nay có bài kiểm tra bổ sung, giảng viên khó tính không cho phép đến trễ. Nghệ Nguyên nói [ Xin lỗi ] với cậu thanh niên xong liền gấp rút kéo Thôi Du Nhã trở về lớp.

Đi đến một đoạn xa, Thôi Du Nhã không tự chủ quay đầu lại. Từ đây bóng dáng thon dài kia vẫn còn thẳng tấp đứng đó, giữa dòng người, ánh mắt không rời dõi theo hướng bọn họ đi.

Mãi cho đến khi qua khúc quanh rồi dần mất hút. Người thanh niên khẽ nắm bàn tay, cảm xúc vừa rồi còn đọng lại đây, cũng không biết qua bao lâu, lúc sau mới quay người rời khỏi.
  

[ Còn tiếp ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net