Chương 20: Tư cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết do không để ý hay đầu óc thật sự quá lơ đễnh, cứ như vậy thời gian trôi qua khiến tôi vẫn chưa kịp thích nghi với cuộc sống mới thì đã bước qua tuổi 34 một cách chóng vánh.

Sau khi xin nghỉ ở sở cảnh sát, tôi quyết định cùng mẹ kinh doanh một quán chuyên về các loại đồ uống. Tình hình cũng khá ổn khi mọi người đến ủng hộ chúng tôi nhờ vào tay nghề tuyệt đỉnh của mẹ.

Tap thì rất tốt, ngày càng thăng tiến trong công việc, anh ta và Mika kết hôn với nhau vài tháng trước, tôi cũng có góp mặt tham dự hôn lễ của họ. Mika bây giờ đã bớt chanh chua hơn, em ấy còn xin lỗi tôi về mấy chuyện trước đây nhưng tôi cũng đã quên hết những việc nhỏ nhặt đó nên chẳng quá bận tâm.

"Tháng sau tôi đi công tác ở Chiang Mai, cậu có muốn mua gì không ?"

Từ sau khi kết hôn, Tap cũng thay đổi cách xưng hô với tôi. Giờ chúng tôi thật sự giống với mấy người chiến hữu của nhau, luôn sẵn sàng chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống.

"Không cần quà cáp gì đâu nhưng nếu cậu có thể mang cho tôi ít nem chua về thì thật là tốt quá !!"

Tôi cười hề hề lại để đáp lời của Tap, anh ta gật đầu nhẹ rồi mau chóng đứng dậy đưa tay lên xem đồng hồ rồi tỏ vẻ vội vã chuẩn bị rời đi.

"Được rồi. Vậy tôi không phiền cậu nữa, Mika đang đợi cơm. Về trước nha ?!"

"Ừm, đi đường cẩn thận."

Tôi và Tap chào nhau qua loa rồi ai nấy trở lại công việc của bản thân.

"Cho một ly nước cam đi chủ quán ơi !!"

"Dạ được chờ một chút ạ !"

Cũng may họ chỉ gọi mấy món đơn giản, nếu gọi phức tạp hơn có lẽ tôi sẽ đứng như trời trồng mất vì mẹ vừa mới đi chợ để mua thêm nguyên liệu về, còn tôi thì không biết làm mấy món kia giống mẹ, không khéo tôi sẽ đuổi hết khách đi mất nếu trổ tài pha chế của bản thân.

"Nước của quý khách đây.."

"Cảm ơn..ơ Freen phải không ? Đúng rồi, là em mà !"

"Chị Mei ?"

"Là chị nè !"

Tôi đặt cốc nước xuống rồi ngước lên thì thấy khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của chị Mei đang được chị ấy chấm cẩn thận bằng mấy tờ khăn giấy được đặt trong hộp ở trên bàn.

Chị ấy cũng nhìn lên khi nghe thấy giọng tôi, hai người bọn tôi bốn mắt chạm nhau rồi cũng đều giật nảy người ra khi nhận diện được đối phương.

"Trời ạ còn tưởng lúc nãy là nghe lầm, hóa ra thật sự là em này. Đã quá lâu rồi nhỉ ?!"

"Dạ phải, thật sự quá lâu rồi."

Chị Mei đứng lên xoay mấy vòng ngắm lấy tôi, thấy vẫn ổn thì mới yên tâm ngồi xuống rồi kéo tôi theo để nói vài câu.

"Vẫn khỏe hả, đây là quán do em mở sao ?"

"Em cùng mẹ kinh doanh ấy ạ, công việc cũng ổn lắm. Chị thì sao ?"

Chị Mei đang đảo mắt xem xét thử cảnh trí xung quanh thì bất giác thở dài khi nghe tôi đề cập đến câu hỏi này.

Chị ấy dùng khăn giấy cố lau hết mấy giọt mồ hôi đang tuôn ra trên mặt rồi mới chậm rãi nói với tôi về tình hình của chị ấy dạo gần đây.

"Chắc em cũng ít nhiều nghe qua rồi, rằng tập đoàn đã đổi chủ khoảng mấy năm trước, trùng thời gian sau khi ông Mark vào tù do bị.."

Chị Mei nói đến đây thì miệng cứng đơ lại, hai mắt láo liên nhìn tôi. Chuyện tôi là người do sở cảnh sát cài vào để thâm nhập công ty thì ai cũng đã biết nên tình huống như giờ quả thật có chút khó xử.

"Nói cho dễ hiểu là như vậy này, bây giờ nhân viên bọn chị thật sự rất khó sống. Công việc ngày nào cũng có cả núi đó, Ak thì lại hay ra vẻ lắm. Anh ta cứ tỏ ra bản thân là người cao thượng khi đã thu mua lại công ty nhưng thật chất cũng chỉ là hạng tiểu nhân thôi."

"Sao chị lại nói vậy, không phải nhờ anh ta mà tập đoàn mới thoát khỏi bờ vực phá sản sao ?"

Tôi hơi ngạc nhiên khi chị Mei nhắc đến Ak thì khuôn mặt lại trở nên cau có thấy rõ. Chị ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cái tên kia, vừa nói hai tay cứ nắm chặt lại mãi.

"Vừa đánh trống vừa múa lân đấy ?"

"Dạ, là sao ?"

"À nhầm, vừa ăn cướp vừa la làng mới đúng."

"Em không hiểu chị nói gì cả ?"

Chị Mei dáo dác dòm xung quanh rồi kéo ghế sát lại phía tôi, chị ấy vẫn cẩn thận nhìn trước ngó sau thêm lần nữa rồi mới từ từ tiếp tục câu chuyện.

"Vì em đã rời công ty rồi nên chị mới nói thật đấy.."

"Sao ạ ?"

Chị Mei lấy tay che lại, ghé sát miệng về phía tôi tiết lộ từng chút một.

"Cái gì chứ ??"

"Nhỏ tiếng thôi, lỡ có người nghe thấy thì sao ?"

Chị Mei đưa ngón tay lên ngăn miệng tôi lại rồi suỵt một hơi dài với đôi mắt đang trố cả ra.

____....____....____....____...._____

"Úi sao vào phòng người ta mà không gõ cửa vậy, lỡ tôi đang thay đồ thì cậu tính sao đây ??"

Tôi chạy ngay lặp tức đến công ty trước đây cùng chị Mei, xông vào mở toang cửa phòng làm việc của Ak ra, có nhân viên ở đó chạy theo tính ngăn tôi lại nhưng bất thành.

"Cậu thay đồ trong phòng làm việc hả ?"

"Xin lỗi anh Ak, em không ngăn cô ấy lại kịp."

"Thôi em ra ngoài đi, đây là người quen của anh."

Ak xua tay để cô nhân viên nhỏ kia rời đi, trả lại khoảng không gian riêng tư cho chúng tôi nói chuyện. Chị Mei nhẹ nhàng đóng cửa lại, cố giải tán mấy kẻ hóng chuyện phía ngoài kia.

"Tôi và cậu thân lắm sao ?"

"Không hẳn nhưng mà một phần nhờ cậu nên tôi mới ngồi được chức này. Dù sao cũng cảm ơ.."

Chưa để hắn nói hết câu, tôi chạy lại khi Ak cúi xuống vờ đang cảm ơn tôi. Tôi vịn lấy vai hắn rồi dùng đầu gối mình tác động vào bụng hắn.

"Ây.., cái quái gì vậy ?"

"Còn dám nói vậy hả, tên cặn bã này."

Hôm nay tôi sẽ cho tên khốn này biết thế nào là lễ độ. Qua lời kể của chị Mei thì tôi mới nhận ra người cố tình để lộ thông tin trên máy tính của Becky là chị Mei khi đã nghe theo lời xúi giục của Ak. Hắn ta đe dọa chị Mei phải để những chứng cứ kia và chờ tôi phát hiện ra nó.

"Nè mau dừng lại !!!!"

Tôi định tiến tới tẩn hắn thêm một trận thì bị ai đó kéo mạnh vai khiến tôi thụt lùi mấy bước.

"Becky ?"

"Chị làm gì ở đây ??"

Đã trôi qua một khoảng thời gian như vậy tôi mới lại được ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp kia.

Em ấy không khác trước là bao, mái tóc có phần ngắn hơn, ánh mắt sắc lẻm mà lại có chút lạnh lùng kia..

"Đừng làm loạn nữa Sarocha !"

"Chị không.."

"Ra ngoài !"

Becky hét lớn, người lùi lại phía Ak rồi dang hai tay ra để che chắn cho hắn. Tôi ngạc nhiên mở mắt trơ tráo, hai tay cũng buông lỏng xuống như hết pin.

____....____....____....____...._____

"Em vẫn khỏe chứ ?"

"Không."

"Cuộc sống tốt không ?"

"Không."

"Công việc thì.."

"Không. Không và không, chị nghe rõ chưa ??"

Becky phát cáu với tôi. Cả khuôn mặt em ấy đỏ bừng lên vì giận dữ, cả hai người bọn tôi kéo nhau ra ngoài để không khiến không khí bên trong thêm loạn nữa.

"Sau ngày đó tôi chưa từng sống yên ổn, cuộc sống tôi bây giờ rất khốn nạn. Trả lời như vậy, chị đã hài lòng chưa ?"

"Chị không có ý đó."

"Vậy thì câm miệng đi và mau chóng biến khỏi đây. Đừng làm tôi mệt mỏi thêm nữa."

"Em cần chị giúp đỡ gì không ?"

Becky toan rời đi thì tôi lớn tiếng nói, em ấy khựng lại mấy giây khi vẫn còn quay lưng về phía tôi.

"Đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa. Đó chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi đó."

Becky nói hết câu thì mau chóng rời khỏi, tôi nhìn theo nhưng cũng không biết nên làm gì.

Đuổi theo ? Tôi lấy tư cách gì để chạy theo và kêu em ấy lại.

Tư cách của một kẻ đã biến cuộc sống em ấy thành ra như vậy sao ?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net