Chương 3: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị có sao không ạ ? Xin lỗi vì sự vô ý khi nãy !"

Một giọng nữ nhẹ trong trẻo cất lên, cô bé trước mặt tóc ngắn ngang vai, đôi má ửng hồng với tiết trời mùa hè gần 30 độ của Thái Lan.

Cô ấy ân cần đỡ tôi dậy, dùng tay phủi lấy ít bụi dính trên người tôi rồi từ tốn hỏi thăm.

"À..không sao, tại tôi cũng vô ý ấy mà."

Tôi nhặt vài món đồ rớt trên đất rồi sực nhớ còn chuyện phải làm, thôi thì ý trời hay gì đó tạm gác sang một bên vậy, lo việc mình cái đã.

Nhưng..cũng phải làm gì đó phải không, đâu phải dễ mà gặp được người nhà của ông Mark một cách vô tình như vậy.

Tôi giả vờ đánh rơi phần hồ sơ xin việc được chuẩn bị sẵn, kẹp cùng địa chỉ và ít  thông tin liên lạc, sau đó thì chạy nhanh khỏi chỗ này.

"Chị gì ơi, đánh rơi đồ này.."

Giọng cô bé kia gọi với theo nhưng tôi làm bộ như chẳng  nghe thấy gì, cứ cắm đầu mà chạy bỏ lại phía sau.

Vậy là vừa về kịp đến nhà, mẹ đã làm hết mọi việc chỉ còn chờ tôi ngồi vào bàn.

"Cảm ơn mẹ !"

Mẹ nhìn tôi thì nheo mắt lại cười hiền rồi để thêm đồ ăn vào chén cho tôi. Mẹ biết chuyện tôi nghỉ việc ở sở cảnh sát nhưng không trách mắng thậm chí còn có chút yên tâm.

"Không cần thấy con mỗi ngày phải cầm súng đấu với bọn người xấu mẹ thật sự rất vui !"

Tôi không trả lời lại, chỉ biết lấy đũa dậm dậm vào phần cơm trong chén, tai vẫn để mấy lời kia trôi vào trong.

"Chuyện của bố..tốt nhất cũng đừng tìm hiểu nữa Freen à, mẹ không muốn có thêm ai gặp phải bất cứ chuyện gì nguy hiểm, chúng ta cứ như vậy mà sống một cách bình thường được không con ?"

Mẹ đặt đũa xuống, quay cả người sang tôi rồi nắm chặt tay tôi mà xiết lại giống như đang nhắc nhở lẫn cầu xin tôi đừng dính líu đến mấy chuyện phức tạp này nữa. Tôi cười nhạt rồi gật đầu cho mẹ yên tâm, mắt mẹ hằn lên vệt đỏ rồi cũng mỉm cười khi thấy tôi dạo gần đây chẳng còn đả động tới mấy việc liên quan đến vụ án của bố. Mẹ nghĩ tôi đã buông bỏ và dần chấp nhận sự thật.

Ăn xong tôi vào phòng riêng rồi đóng cửa lại, chốt cũng nên kiểm tra thêm lần nữa mới an tâm đi vào trong.

Từ tủ mở ra, mấy kế hoạch và ảnh của những nhân vật liên quan được tôi sắp xếp mà dám một cách ngay ngắn trên hai cánh cửa của tủ quần áo.

"Rebecca, đã gặp !!"

Tôi dùng bút đỏ để khoanh tròn lại ảnh của cô bé này, mắt bất giác nhìn sang điện thoại. Đúng theo lý thì phải gọi đến rồi chứ nhỉ, hay là tôi đã tính toán sai, quá tự tin vào bản thân mình chăng ?

[Tiếng chuông điện thoại] Tình tang..tính tang.. 🎵🎶

Tôi chạy ngay lại khi thấy động tĩnh từ điện thoại. Đầu dây bên kia là một giọng nam tuổi trung niên chào hỏi, tôi đang thất vọng mà nghĩ rằng đây chắc lại là từ mấy công ty nhà đất liên lạc tới, suýt ngắt máy thì người bên kia vào vấn đề chính.

"Cô chủ chúng tôi là cô Rebecca có việc cần gặp và có thứ cần trả lại nên hãy cho chúng tôi một cái hẹn để gặp nhau được không thưa cô Sarocha ?"

"Hả ? À..à tất nhiên rồi.."

Là người của cô bé kia gọi đến, không nói sớm một chút đi chứ.

Tôi hẹn gặp họ ở quán cà phê gần nhà vào buổi chiều rồi báo lại cho chú Au biết đường mà tính toán.

"Cháu phải làm gì tiếp theo ?"

Tôi đặt tay lên bàn chồm người về hướng chú Au đang ngồi, chú ấy chậm chậm đưa cốc cà phê lên miệng rồi thổi một hơi nhẹ làm làn sương mờ bay ra.

Đầu tiên chú muốn nói về hành động của chúng ta lần này sẽ có chút điều chỉnh. Sau này cháu không cần trực tiếp nhắn với chú về mấy thông tin liên quan của vụ án nữa.

"Sao ạ ? Chú định không làm tiếp ạ ?"

Tôi đứng lên chống tay vào hông như đang chất vấn tội phạm khi biết chú ấy sắp bỏ tôi giữa đường.

"Không phải..! Cháu sẽ làm việc với người liên lạc mới."

"Người liên lạc ??"

"Là người dưới cấp chú nhưng sẽ trực tiếp giám sát cháu cho tất cả hành động liên quan đến vụ án !"

Chú Au chậm rãi giải thích khi tôi còn ngơ ra.

"Là ai chứ, người sẽ phụ trách việc này ?"

"Đừng lo, cháu cũng quen. Tin tưởng được, không phải sợ !"

Dứt lời chú Au đưa tay ra sau ngoắc người ngồi sau đến. Bóng đen đi tới rồi cởi mũ ra nhìn về hướng tôi.

"Tap ?! Sao lại là anh ?"

"Sao không thể là anh ?"

Tôi cau mày khó hiểu nhưng được chú Au trấn an rồi đẩy tôi đi sau khi nhìn vào đồng hồ rồi biết rằng tôi gần trễ hẹn với cô bạn nhỏ tên Rebecca kia.

Tôi vẫn chăm chăm nhìn Tap rồi mới đi, anh ta cho tôi một dấu hỏi lớn dù mới tới.

____....____....____....____....____

"Chị là Sarocha ?"

"Gọi tôi là Freen được rồi, cảm ơn vì đã giữ giúp món đồ này. Tôi còn tưởng là rơi mất rồi cơ đấy ."

Tôi kéo túi hồ sơ trên bàn lại thì bị mấy ngón tay thon dài của cô bé kia giữ chặt, hôm nay em ấy diện một chiếc váy đen ôm sát cùng áo vest khoác hở trùng màu, trong rất sang trọng.

"Nói chuyện nghe lạnh lùng quá à, gọi em là Becky được rồi. Không cần dè chừng như vậy. Xem hồ sơ thì thấy chị lớn hơn em 4 tuổi nên cứ xưng như vậy cho thoải mái."

Em gái trước mặt cũng chịu bỏ tay ra, cười hiền rồi nghiêng đầu sang một bên nhìn tôi.

Chẳng hiểu sau suýt nữa tôi không nhịn được mà cười lại với em ấy, cũng may tôi kịp lấy bình tĩnh rồi cất hồ sơ kia vào.

"Chị cần tìm việc ? Thấy chị rất giỏi mà sao.."

Tôi nhìn em ấy khi nghe đến đúng vấn đề mình muốn nghe.

"Xin lỗi vì đã mở hồ sơ kia ra xem, tại em cần tìm chủ nhân của nó nên mới thất lễ mà coi nội dung bên trong !"

"Không sao, cũng chẳng có gì bí mật cả, chỉ là tìm việc thôi. Công việc dạo gần đây khó tìm quá, chị cũng không còn trẻ nên mới.."

"26 tuổi thôi mà, họ không nhận chị à ? Vậy tới chỗ em làm có được không, đang thiếu người tài như chị !"

Tôi mở to mắc làm ra vẻ bất ngờ, chớp vài cái rồi nhìn sang em ấy. Rebecca đưa tay lên miệng rồi thăm dò nhẹ.

"Em nhận chị thật hả ?"

"Nếu chị không ngại, chuyện tiền bạc có thể bàn bạc với nhau !"

"Cảm ơn em nhiều được như vậy thì thật là tốt quá !!!!!"

Tôi chủ động nắm lấy tay em ấy rồi bày ra vẻ cực kì cảm kích. Nước mắt cũng suýt rơi ra.

"Không có gì.. Giúp được chị là tốt rồi !!"

Em ấy đơ người ra, mặt sượng lại kèm với nụ cười nhạt. Tay hơi lạnh lúc tôi cầm vào.

Một bước tiến lớn cho kế hoạch dài hạn này. Viên gạch đầu tiên chắc là vừa được đặt gọn gàng, phía trước sẽ vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm rồi đây nhưng tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net