Chương 6: Quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày làm việc kế tiếp cũng trôi qua suôn sẻ một cách bình thường nếu không muốn nói là khá nhàm chán.

Công ty có dự án mới nên tất cả đều tập trung cho nó, mấy tiếng nói chuyện riêng cũng biến mất hẳn. Ai nấy đều nghiêm túc để công việc diễn ra tốt nhất, tôi cũng không ngoại lệ. Dù trước đây không giỏi những việc liên quan đến mấy con số nhưng làm trong phòng kinh doanh cũng có cái thú vị riêng đấy chứ.

"Được rồi mọi người, chúng ta giải lao thôi nào !"

Người đàn ông tên Ak kia đi vào với vài người ở sau đang bưng theo rất nhiều phần ăn và nước uống. Mấy nhân viên ngước lên theo phản xạ rồi đưa tay nhìn đồng hồ xong thì đồng loạt cau mày lại với anh ta.

"Điên rồi.."

"Sao vậy chị ?"

Tôi thắc mắc khi thấy chị Mei bày ra vẻ căng thẳng, cả người chị ấy hiện lên hai chữ khó chịu rồi đẩy cái nhìn khinh khỉnh sang anh Ak đang hớn hở đi tới.

"Là người mới nên Freen không biết đó thôi, Bec sẽ khó chịu lắm nếu có người mang thức ăn vào chỗ làm việc, nhất là khi đang diễn ta mấy dự án quan trọng như lúc này !"

Tôi à lên một tiếng rồi nhìn anh Ak đi chia đồ ăn cho mọi người, ai cũng bày ra biểu cảm gượng gạo nhưng vẫn đưa tay nhận lấy vì sợ mất lòng. Họ đặt phần ăn kia xuống rồi nhìn nhau như để trao đổi tín hiệu qua sóng não.

"Anh Ak, làm gì ở công ty em vậy ??"

"A Bec đúng lúc vậy, ăn với anh.."

"Stop !!"

Becky đưa tay ra hiệu cho Ak dừng lại khi anh ta vừa đi được một nửa đường. Ak như robot nghe lệnh xong thì đứng yên tại chỗ gần như ngay lập tức.

"Đây là chỗ làm việc, không phải là nhà hàng. Anh mang mấy thứ này đi được không ! Em sẽ rất khó chịu nếu có mùi thức ăn bám lại đây."

"Nhưng mà.."

"Ak, hay để em gọi cho dì ?"

"Được rồi, anh dọn..dọn ngay !"

Lời của Becky như có đá gắn vào, đầy trọng lượng khi nói với Ak. Anh ta nhờ người thu dọn mớ thức ăn trên bàn rồi nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt mọi người cùng nụ cười có chút xấu hổ. Anh ta đến và đi chẳng khác gì một vai phụ hài hước.

"Vậy thôi, mọi người chắc cũng mệt rồi. Hôm nay ta nghĩ sớm một chút, còn việc để sau !"

Mọi người nghe Becky nói xong thì mới chịu đóng laptop lại. Mấy hồ sơ cũng được cất gọn gàng, ai nấy nhanh chóng rời đi.

[Tiếng gõ cửa phòng] Cốc..cốc..cốc..

"Mời vào !"

Tôi chủ động tới xem xét tình hình của Becky khi nhận ra em ấy có chút không ổn, lúc nãy mặt em ấy hơi xanh xao rồi cứ liên tục ấn vào thái dương trên đường quay về phòng.

"Chị tìm em có gì sao chị Freen ?"

"Cũng không hẳn, là chuyện tư thôi. Chị thấy em hơi mệt nên vài xem sao !"

"Quan tâm em vậy hả ?"

Becky bỏ tay đang che mặt xuống, cố nở một nụ cười với tôi. Đôi mắt trong trẻo hướng về tôi mà chớp lấy vài lần.

"Ừm !"

Tôi cũng không biết phải nói gì thêm cho đỡ nhạt nhẽo, thôi thì cứ ngắn gọn như vậy cho dễ hiểu.

"Chà, cảm động lắm đó !"

Becky liếm môi một cái đưa mắt long lanh nhìn tôi, tay đưa lên ngực vỗ liền mấy cái.

"Vậy..giờ em cần chị giúp gì không ?"

Tôi hỏi một câu có phần hơi dư thừa.

"Nếu chị giỏi mát xa thì chắc sẽ giúp được em !"

"Chị không chắc mình là một người thợ giỏi nhưng có lẽ chị có thể khiến em tốt hơn."

"Hửm ?"

Becky đang ngả người ra sau ghế thì bật dậy nhìn tôi, nhướng một bên mày rồi bĩu môi đầy khó hiểu. Tôi tiến tới gần đặt túi của mình lên bàn rồi ra phía sau em ấy.

"Chị mạn phép.."

"À !"

Tôi đặt hai tay nhẹ lên phần đầu em ấy để chuẩn bị mát xa. Tôi từng học lóm được những thứ này từ chú Au lúc có thời gian nghĩ giữa trưa khi ở sở cảnh sát, chú ấy chỉ tôi vài cách để thư giãn sau quãng thời gian dài phá mấy vụ án hốc búa.

Becky nhắm mắt lại khi tôi làm việc, toàn thân em ấy thả lỏng nên tôi cũng từ từ tranh thủ hỏi thăm thử vài chuyện.

"Lần trước chị đưa em về có ổn không ?"

"Chị hỏi vậy là có ý gì, nói rõ hơn đi."

"Chả là chị sợ người nhà em sẽ không vui khi có người lạ tiếp xúc với em.."

"Chị muốn nói bố em hả ?"

"..."

Tôi cười không thành tiếng nhưng vẫn để lộ hơi thở như cho Becky biết rằng em ấy đã đoán đúng.

"Không sao đâu. Đừng quan tâm mấy chuyện đó !"

Chúng tôi lại im lặng thêm vài phút. Chưa được bao lâu thì tôi cố mở chuyện về công việc và vài mối quan hệ xung quanh em ấy cùng gia đình.

____....____....____....____....____

"Cảm ơn vì đã đưa em về !"

"Không có gì, việc nên làm mà."

"Chị lái xe cẩn thận, em vào đây !"

Chúng tôi vẫy tay chào đối phương rồi ai về nhà nấy. Một số chuyện hôm nay tôi thu hoạch được cũng khá có ích.

[Tiếng chuông điện thoại] Reng..reng..

"Hi Freen, đi ăn không. Lâu rồi chúng ta chưa.."

"Không !"

"Gì vậy, tôi còn chưa nói hết mà."

"Tuần nào chúng ta chả gặp nhau để trao đổi về vụ án chứ, cậu đúng là quá rãnh rỗi rồi !!"

Tap gọi cho tôi và xin một cuộc hẹn nhưng tôi không định phí thời gian với anh ta. Tôi còn nhiều việc phải lo.

"Lạnh lùng quá, bình thường là nói về chuyện công, giờ chúng ta nói chuyện tư đi."

"Không thích ! Vậy nha !"

"Nhưng.."

Tôi ngắt máy để ngăn anh ta tiếp tục lải nhải làm phiền mình.

____....____....____....____...._____

Ngày thứ..trong công ty của Becky..

Sao lại phải viết mấy thứ nhật ký nội gián như vậy, dù tôi rất giỏi viết văn và hay đọc sách nhưng làm việc này khiến tôi thấy bản thân như đang bị theo dõi.

Tôi đi ra ngoài một lát để hít thở không khí trong lành thì không ngờ là..

" Chị Freen !!"

Gặp phải âm binh.

"Là chị thật này !!"

Mika sao cô ta lại ở đây, nhìn toàn cơ thể cô ta đang mặc màu hồng kìa, chẳng khác gì con búp bê bị hư cả.

Tôi lảng đi giả bộ không thấy thì bị chặn lại.

"Ê !! Đi đâu đó, điếc hả !"

"Tiếng con gì sủa oang oang lên thế nhỉ ?"

Tôi dùng ngón út ngoáy tay rồi quay mặt khắp xung quanh tỏ vẻ tìm kiếm gì đó.

"Chị gọi tôi là chó hả ?!"

"Ối ! Thì ra là em hả Mika, chị không có ý vậy. Cái này là do em tự nói đó !"

"Chị !!"

Hiện giờ tôi không còn là cảnh sát một cách công khai nên việc nể mặt cô ta thật thừa thãi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net