Chương 7: Ở nhà sinh con cho anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng ngày vẫn cứ tôi. Cố Vân Thanh và Lâm Tuấn Kỷ ngày càng yêu thương nhau hơn, anh cưng chiều cô ai mà chẳng biết. Sang năm học mới, cô bây giờ đã là sinh viên năm hai, anh là sinh viên năm cuối. Hôm nay sân trường đông vui nhộn nhịp chào đón tân sinh viên. Đám nữ sinh mới vào nhìn anh không rời mắt, tất nhiên họ biết thân phận của anh là gì và tính tình anh thế nào...

Trong đám tân sinh viên, có một nhóm ba người nữ gồm Châu Mỹ Na, Bạch Ngọc Lộ và Vân Hân Nhi. Trong đó, Bạch Ngọc Lộ là con gái của tập đoàn Bạch thị, rất có tình cảm với anh, cũng muốn cậy thế lực nhà anh để Bạch thị phát triển.

Được biết tin Lâm Tuấn Kỷ vô cùng yêu thương Cố Vân Thanh, Bạch Ngọc Lộ đem lòng ghen ghét. Hôm nay ý muốn cho Cố Vân Thanh một bài học. Kéo theo Châu Mỹ Na và Vân Hân Nhi đi tìm Cố Vân Thanh.

Anh đi vào phòng hiệu trưởng bàn một chút việc, cô đứng trên ban công vắng vẻ không có một bóng người chờ anh. Cả ba người từ bên dưới tiến lên ban công nơi cô đứng lại bắt chuyện với cô.

- Một con dân đen rẻ tiền có thể được anh Tuấn Kỷ để ý sao ?

Bạch Ngọc Lộ châm chọc, cô chẳng nói gì, Châu Mỹ Na và Vân Hân Nhi họa theo.

- Phải đó. Lộ à, cô ta chỉ là công cụ làm ấm giường của anh Tuấn Kỷ thôi, để ý làm gì ?

- Lộ à, một con điếm chạy theo anh Tuấn Kỷ chỉ để sống giàu sang như cô ta chúng ta không nên phí thời gian.

- Vậy thì các người đến đây làm gì ? Bạch tiểu thư, tôi được biết cha cô là một người rất có học thức, không ngờ lại dạy ra đứa con gái như cô. Thật không có tiền đồ, mất mặt tổ tiên...

Cố Vân Thanh bình thản đáp trả, những sự việc thế này một năm qua cô gặp nhiều lần rồi, cũng muốn chia tay, nhưng cô đã quá yêu anh, không thể buông tay...

- Cô dám nói cha tôi !

Bạch Ngọc Lộ giơ tay tát cô, cô nhanh chóng bắt tay Bạch Ngọc Lộ lại tát cô ta một cái sau đó bỏ đi.

Cô đi đến cầu thang. Châu Mỹ Na đi đến đẩy cô xuống, cô ngã xuống cầu thang, cảm giác vô cùng đau đớn.

- Vân Thanh.

Anh ở đâu ra, đi đến bế cô lên, nhìn từng người có mặt ở đó, Bạch Ngọc Lộ rùng mình, để anh thấy được chẳng phải khó sống lắm sao ? Lần này nguy to rồi...

Anh bế cô vào phòng y tế, nhân viên y tế nói cô chỉ bị trật chân và trầy xước nhẹ nhưng anh rất đau lòng.

Cô nằm trên giường bệnh ở phòng nghỉ, anh bước đến ngồi xuống cạnh cô.

- Lúc nảy anh không cho phép em lên ban công, tại sao lại cứng đầu như vậy ? Có biết anh lo lắng lắm không hả ?

- Em xin lỗi.

- Nhanh chóng khỏi sau đó kết hôn, không cho phép em đi học nữa.

- Em muốn đi học.

- Nhưng anh không muốn em đi học rồi những chuyện tương tự như vậy xảy ra. Em phải biết là sức khỏe em rất yếu ớt. Ở nhà sinh con cho anh, không được cãi !

- Được rồi.

Cô rũ mắt xuống. Không lâu sau đó anh lại bế cô về nhà. Lý Nguyệt Nguyệt thấy cô bị thương thì rất lo lắng, lại thấy vẻ mặt tức giận của con trai lại lo lắng hơn. Bà hỏi thăm Cố Vân Thanh, hỏi đầu đuôi sự việc sau đó đến công ty tìm cha của Lâm Tuấn Kỷ kể hết sự việc kêu ông giải quyết Bạch thị...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net