Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Tâm nghe thấy liền không vui, quệt miệng không đáp, nhìn như vẫn còn tức giận.

Cô quả thật chưa hề nguôi giận, tuy rằng vừa rồi bị Lục Cảnh Hành dụ dỗ mà bớt giận, nhưng khi tỉnh táo lại, nghĩ đến thái độ hai ngày trước của anh, biết rõ anh có lý do nhưng trong lòng vẫn khó chịu, có một ít vướng mắc.

Lục Cảnh Hành cũng nhìn ra vướng mắc trong lòng cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, sau đó chuyển xuống lưng cô, mềm giọng nói: "Được rồi, đừng giận nữa, anh cũng đã bị dày vò ba ngày rồi, coi như em cũng đã báo được đại thù."

Lục Tâm vẫn quệt miệng, thấp giọng nói thầm: "Em vẫn cảm thấy em bị thiệt, không thể tùy tiện tha thứ cho anh được." Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.

Lục Cảnh Hành cúi đầu hôn cô một cái, vòng tay ôm cô vào lòng cùng đi về phía trước, tự giác không nói chuyện trêu chọc cô, tránh nói sai lại khiến cô tức giận.

Lục Tâm không dễ tức giận, nhưng một khi thật sự tức giận sẽ không dễ nguôi giận, giống như bảy năm trước, giận một lần liền không liên lạc với anh bảy năm, nếu không phải anh chủ động trở về tìm cô, anh tin cả đời này cô cũng không đi tìm anh.

Lục Tâm cũng tạm thời trầm mặc, anh không nói chuyện nên cho dù Lục Tâm bực tức đầy mình cũng không phát tác được, chỉ quệt miệng đi theo anh đến nhà hàng ăn cơm.

Lục Cảnh Hành phụ trách gọi món, đều là những món cô thích ăn, còn tự mình đứng dậy đi bưng hai ly nước uống lại đây, khi đi ngang người cô thì đột nhiên dừng lại, cúi gập thắt lưng xuống bên cạnh cô, cũng không để ý xung quanh có nhiều người đang nhìn, một bàn tay nâng mặt của cô lên, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

"Lục Tâm." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ngón tay dịu dàng mơn trớn má cô, giọng nói đặc biệt ôn nhu: "Đừng giận nữa, mấy ngày vừa rồi là do anh không quan tâm đến cảm nhận của em. Nhìn em khó chịu, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì, nhiều lần nhịn không được đã muốn nói cho em biết, anh không phải không để ý đến em. Nhưng mà thủ đoạn của Giang Diệc rất cao, hắn khôn khéo hơn Đỗ Nguyên rất nhiều, em lại còn quá non trẻ, ở trước mặt hắn rất dễ dàng lộ ra sơ hở."

Lục Tâm phát hiện mình hoàn toàn không chống đỡ được sự ôn nhu chân thành của Lục Cảnh Hành, một tia không cam lòng cuối cùng đã tan biến trong sự ôn như của anh.

"Nhưng anh cũng không cần biểu hiện lạnh lùng như vậy." Tuy là oán giận, nhưng đã không còn sự không cam lòng lúc trước.

"Là do anh không nắm chắc được."

Mọi sai lầm anh đều nhận về mình, cho dù Lục Tâm có oán giận cũng không thể nói ra được, đành phải trừng mắt nhìn hắn.

Trong lòng Lục Cảnh Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô lần nữa, bàn tay thói quen sờ sờ đầu cô, lúc này mới yên tâm trở về chỗ ngồi của mình.

Lục Tâm hết giận, bây giờ mới có tâm tình nói đến chính sự.

Nàng từ trong túi xách lấy hình của Ninh Tư ra, ngón tay đặt hình lên mặt bàn đẩy qua cho Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành đưa tay ra cầm lấy, cúi đầu nhìn, rất nhanh hiểu được ý của Lục Tâm: "Là cô gái đó?".

Lục Tâm gật đầu: "Em vừa gặp cô ấy xong."

Cô đem chuyện mấy ngày nay hẹn gặp Ninh Tư cùng cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người nói văn tắt cho Lục Cảnh Hành nghe.

Lục Cảnh Hành trầm ngâm một lát: "Có thể thấy thứ cô ấy nhặt được chính là thứ mà bên Đỗ Nguyên cực lực tìm kiếm. Có thể khiến bọn họ mạo hiểm đến như vậy, khẳng định bên trong chứa bằng chứng quan trọng hơn so với những gì cảnh sát thu thập được bao nhiêu năm nay. Mặc kệ có phải Ninh Tư đã ném nó vào thùng rác hay không, cô ấy vẫn nằm trong diện tình nghi, cần phải điều tra rõ ràng."

Trong lòng Lục Tâm cũng tính như thế, bởi vậy buổi tối lại hẹn gặp Ninh Tư.

Mặc dù ban ngày đã nói rõ ràng mọi việc một lần, nhưng Ninh Tư lại không đến, dường như đối với việc Lục Tâm nói cô ấy có khả năng gặp họa sát thân không hề để trong lòng.

"Trữ tiểu thư, hy vọng cô không cho rằng tôi đang nói đùa. Từ sau khi bị nghi ngờ có liên quan đến vật kia, phòng tôi đã hai lần bị người ta đột nhập vào, một lần bị bắt cóc không thành, và còn có rất nhiều nguy hiểm khác đang rình rập tôi trong bóng tối, không phải mỗi lần tôi đều có thể may mắn trốn thoát như vậy, cô cũng sẽ không. Cô đừng nghĩ cô ở Singapore xa xôi thì những người đó không đến tìm cô. Bên này tôi càng im lặng thì bên đó cô càng nguy hiểm, hiện tại chúng tôi có bằng chứng mới đến tìm cô, bên kia cũng đã cho người âm thầm điều tra xem vật đó bị người nào lấy đi, nếu một khi bọn họ xác định được là ai, không chỉ cô, mà còn có người nhà của cô, bởi vì một hành động vô tâm của cô mà gặp chuyện ngoài ý muốn, hy vọng cô có thể nhìn thấy tính nghiêm trọng của chuyện này."

Sau khi nhẫn nại nói lời này với Ninh Tư xong, Lục Tâm liền cúp điện thoại.

Thực tế mà nói, chuyện Ninh Tư không muốn hợp tác hoàn toàn có thể lý giải được, nhưng Lục Tâm không hiểu tại sao cô lại cảm thấy bất mãn với thái độ xem nhẹ mọi chuyện này của Ninh Tư, khi nói chuyện giọng nói cũng bất giác mang theo vài phần cảm xúc.

Không biết do Ninh Tư bị lời nói của Lục Tâm thuyết phục hay là do bản thân lo lắng quá mà mới sáng sớm hôm sau đã chủ động gọi điện thoại cho Lục Tâm, hẹn cô buổi trưa gặp nhau.

Lục Cảnh Hành cùng tới với Lục Tâm, khi đến quán cà phê mà Ninh Tư hẹn thì Ninh Tư vẫn chưa tới, hai người ngồi đợi một lát vẫn không thấy người đâu, đúng lúc đó Lục Cảnh Hành lại có một cuộc điện thoại quan trọng, đại khái là không muốn Lục Tâm biết nên anh đứng dậy, cúi đầu nói với Lục Tâm: "Anh đi nghe điện thoại một lát."

Lục Tâm gật đầu, trong lòng cũng không cảm giác gì, dễ dàng hiểu được hành động của Lục Cảnh Hành, dù sao cũng là công việc đặc biệt, có một số việc cho dù là người thân nhất cũng không thể nói, huống chi nơi này còn là quán cà phê, xung quanh có rất nhiều người.

Lục Cảnh Hành liền cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, vừa đi vừa nghe điện thoại, khi ra tới cửa thì đúng lúc đụng phải Ninh Tư đang vội vàng chạy tới.

Ninh Tư dường như rất vội vàng, dưới chân đi giày cao gót 12cm, vừa đi vừa cúi đầu tìm kiếm cái gì đó trong túi xách, không để ý trước mặt có người, nên liền đụng phải Lục Cảnh Hành đang đi tới.

Lục Cảnh Hành theo bản năng vội vàng lùi lại, không ngờ Ninh Tư "Phanh" một cái đụng đầu vào cửa ra vào xoay tròn bằng kính.

Cô bị đau mà lui về phía sau vài bước, lại không chú ý đến giày cao gót dưới chân, do lùi lại quá gấp nên gót giày bất ngờ bị gãy, cổ chân cũng theo đó trẹo qua một bên, cả người cô đứng không vững, thẳng tắp ngã lên người Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành đang nghe điện thoại, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy cô.

Ninh Tư liên tục nói xin lỗi, khi thấy rõ mặt của Lục Cảnh Hành thì ngẩn người ra.

Lục Cảnh Hành đã buông tay cô ra, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Ninh Tư ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Lục Cảnh Hành, sau đó đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cao giọng nói: "Tiên sinh, chờ một chút, chuyện này tôi còn chưa cảm ơn ngài."

Nhưng không thấy Lục Cảnh Hành quay đầu, ngược lại đi thẳng ra ngoài.

Trên mặt Ninh Tư xẹt qua một tia ảm đạm, phẫn nộ mím môi, thu hồi tầm mắt lại, thử nhấc chân lên, một tia đau từ chỗ mắt cá chân phải bị trẹo truyền khắp người, đau đến nhe răng trợn mắt, không thể không vươn tay vịn lấy khung cửa thủy tinh.

Lục Tâm đúng lúc nhìn sang hướng cửa ra vào, thấy Ninh Tư vịn lấy khung cửa, vẻ mặt đau đớn, vội chạy qua giúp đỡ.

"Cô làm sao vậy?" Thấy Ninh Tư đang dựa vào cạnh cửa, Lục Tâm nhíu mày hỏi, đưa tay đỡ lấy cô ấy.

Ninh Tư một bên để cô đỡ, một bên nhíu mày nói: "Không cẩn thận bị trẹo chân."

Lục Tâm liền cúi đầu nhìn mắt cá chân Ninh Tư: "Để tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Không cần, có chuyện gì nói nhanh lên, tôi không có thời gian." Giọng nói mang theo một tia kiêu căng.

Lục Tâm đối với thái độ này của Ninh Tư nhíu chặt hai hàng lông mày, nhưng lại để ý tới vết thương ở chân của Ninh Tư, đỡ cô ấy vào chỗ ngồi, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Trữ tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể nhớ lại một chút, vật kia cô để ở chỗ nào."

Ninh Tư nhấp một hớp cà phê để bình tĩnh lại, lúc này mới nhìn Lục Tâm: "Lục tiểu thư, hôm nay tôi hẹn cô tới đây không phải để nói cho cô biết vật kia ở đâu, bởi vì tôi không có nghĩa vụ phải làm vậy, hơn nữa tôi cũng thật sự không nhớ rõ, tôi không muốn lãng phí thời gian vì những thứ vô vị. Còn những vấn đề cô nói, tôi đã cẩn thận suy nghĩ qua. Thứ nhất, những khả năng cô nghĩ đến không hẳn đã tồn tại. Thứ hai, những người đó tìm vật kia có thể là để tiêu hủy nó đi, nếu bọn họ phát hiện vật kia đã bị hủy trong tay tôi, tôi tin tưởng họ sẽ không gây phiền phức cho tôi."

"Ninh......"

Ninh Tư đánh gãy lời cô nói: "Trước để tôi nói hết đã."

"Lục tiểu thư, hôm nay tôi hẹn cô tới, là hy vọng chuyện này chấm dứt tại đây, hy vọng cô không đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Phía sau cô có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, chuyện cô đến tìm tôi bọn họ không thể không biết, có nghĩa là, bọn họ có thể sẽ để mắt tới tôi, không phải bởi vì vật kia mà để mắt tới tôi, mà bởi vì hành vi của cô lúc này, cho nên tôi hy vọng mọi chuyện đến đây chấm dứt, mong cô không đến tìm tôi nữa. Thứ cô muốn nếu tôi nhớ ra sẽ nói cho cô biết, nhưng tôi không muốn dây dưa không rõ với cô."

Lục Tâm im lặng nghe Ninh Tư nói hết, lời nói của Ninh Tư khiến cô rất bất ngờ, từ tấm hình chụp Ninh Tư, cho đến lần gặp mặt hôm qua, rồi hôm nay đã cho cô những cảm nhận hoàn toàn khác nhau, cô vốn cho rằng Ninh Tư chỉ là một thiên kim nhà giàu bình hoa di động, không ngờ tâm tư rất kín đáo, hơn nữa lại có tài ăn nói, phân tích suy luận đều rất tốt.

  "Trữ tiểu thư, cô khiến tôi thật bất ngờ ." Lục Tâm thật lòng khen ngợi.

Ninh Tư cũng khách khí cám ơn.

"Theo như lời cô nói, cô có khả năng đã bị theo dõi, tuy tôi không quấn lấy cô nữa, nhưng cô vẫn có khả năng sẽ gặp nguy hiểm."

"Nếu hiện tại cô rời khỏi tôi, khả năng tôi gặp nguy hiểm sẽ nhỏ đi rất nhiều, bọn họ sẽ nghĩ cô đã đem vật kia đi rồi."

"Ít nhất cô cùng phải giả vờ đưa cho tôi một vật có bề ngoại giống y đúc vật kia chứ." Lục Tâm nói: "Đương nhiên, tôi hy vọng, cô có thể đem vật kia giao cho tôi."

"Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ đã để nó chỗ nào."

"Bình thường một người có tâm tư kín đáo nhìn thấy một vật như vậy rất dễ dàng sinh ra lòng hiếu kỳ, muốn tìm hiểu đến cùng, khả năng thuận tay vứt bỏ không lớn."

Nhất thời Ninh Tư bị lời nói của Lục Tâm khiến cho cứng họng, không nói lời nào nhìn cô.

Lục Tâm cũng im lặng nhìn Ninh Tư.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau.

Lục Tâm vừa thờ ơ uống cà phê, vừa bất động thanh sắc quan sát Ninh Tư, thấy Ninh Tư buồn bực trừng mắt nhìn mình, rốt cuộc vẫn là quá trẻ tuổi, tâm tư kín đáo thế nào đi chăng nữa, vẫn chưa biết cách che dấu được cảm xúc, lời nói vừa rồi, nếu không phải do người khác dạy thì chính là trước khi tới đây đã tập luyện qua vô số lần trong lòng, mới có thể nói một hơi lưu loát như thế, nhưng gặp phải tình huống đột ngột xảy ra đầu óc liền trở nên chậm chạp.

Vẻ mặt giận dỗi của Ninh Tư theo thời gian hai người nhìn nhau chậm rãi líu đi, thay vào đó là một loại thẹn thùng khả nghi, trên mặt thậm chí còn có chút đỏ ửng.

Vẻ mặt biến hóa của Ninh Tư khiến Lục Tâm phải quay đầu lại, thấy Lục Cảnh Hành đang đi tới liền mỉm cười với anh.

Lục Cảnh Hành cũng mỉm cười đáp lại cô.

Vết đỏ ửng trên mặt Ninh Tư ngày càng thêm đậm bởi nụ cười của Lục Cảnh Hành, kìm lòng không được mà đứng lên, vẫy tay lên tiếng chào hỏi Lục Cảnh Hành: "Xin chào....."

Sau đó bất ngờ nhìn anh đến gần, ngồi xuống bên người Lục Tâm, nụ cười trên mặt Ninh Tư cứng đờ.

Lục Tâm không chú ý đến vẻ mặt thay đổi của Ninh Tư, vì vậy liền giới thiệu hai người với nhau.

"Xin chào." Ninh Tư lúng túng lên tiếng chào hỏi: "Vừa rồi...... Ở cửa cám ơn anh."

Lời nói của Ninh Tư khiến Lục Tâm nhớ lại biểu hiện dị thường vừa rồi của cô, bất giác đưa nhìn mắt Ninh Tư, trên mặt Ninh Tư không che dấu được sự thẹn thùng khiến cho Lục Tâm nhíu mày, quay qua nhìn Lục Cảnh Hành.

Rõ ràng Lục Cảnh Hành được Ninh Tư nhắc nhở mới nhớ ra chuyện này, khách khí nói: "Không có gì."

Lục Tâm như có điều suy nghĩ nhìn qua Ninh Tư, con ngươi nhẹ nhàng vừadi chuyển, cân nhắc mở miệng: "Trữ tiểu thư, cái thẻ nhớ mà cô giữ bên người không khác gì một quả bom hẹn giờ, tôi hy vọng cô có thể cân nhắc xử lý sớm trước khi quá muộn."

Bàn tay dưới bàn đã vụng trộm nhéo Lục Cảnh Hành một cái, bắt anh phải mở miệng.

Lục Cảnh Hành không hiểu được ý của Lục Tâm, nhưng vẫn nhìn Ninh Tư, giọng nói đặc biệt khách khí lễ độ: "Trữ tiểu thư, chúng tôi biết quấy rầy cô như vầy thật mạo muội, nhưng vẫn hy vọng cô có thể thông cảm cho sự khó xử chúng tôi, vật kia liên quan đến sự an toàn của không ít người, bao gồm cả bản thân cô, cho nên hy vọng cô có thể nhớ lại một chút, xem là đã để vật kia ở chỗ nào rồi."

Đỏ ửng trên mặt Ninh Tư chưa lui, thái độ cũng không còn cường ngạnh kiêu căng như vừa rồi nói chuyện với Lục Tâm: "Lục tiên sinh, anh đừng nói vậy, có tôi rất vui vẻ khi thể giúp anh, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ đã để ở chỗ nào rồi, khi về tôi sẽ nghĩ kĩ lại."

Khiêm tốn lễ độ làm Lục Tâm nhịn không được đăm chiêu nhìn Lục Cảnh Hành, nhìn từ đầu đến chân, ánh mắt cổ quái khiến Lục Cảnh Hành phải vỗ nhẹ tay cô, khách khí cười nói: "Vậy làm phiền Trữ tiểu thư."

Khóe môi anh gợi lên nụ cười lại khiến cho Ninh Tư đỏ mặt, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: "Không...... Không có gì."

Ngồi một lát liền đứng dậy rời đi.

Chân của Ninh Tư vừa mới bị trẹo, bước đi có phần khó khăn, Lục Tâm để ý đến tổn thương trên chân Ninh Tư, khách khí nói: "Chân của cô không sao chứ, nếu không chúng tôi đưa cô đi bệnh viện."

"Không cần." Ninh Tư đáp, giọng nói không kiêu căng, nhưng cũng không dịu dàng như khi nói chuyện với Lục Cảnh Hành, đại khái là không muốn mình chật vật trước mặt Lục Cảnh Hành, nên cố gắng chống người đi ra ngoài.

Ninh Tư vừa đi Lục Tâm liền xoay đầu qua, dùng ánh mắt cổ quái một lần nữa nhìn từ đầu đến chân Lục Cảnh Hành, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Lục Cảnh Hành vươn tay vỗ đầu cô: "Nhìn cái gì? Em đang tính kế với vẻ đẹp trai của anh đấy hả?".

Lục Tâm vuốt cằm, lại nhìn từ đầu đến chân Lục Cảnh Hành một lần nữa: "Thì ra vẻ đẹp trai của anh lại có ích như vậy, sớm biết thế em sẽ không lãng phí sức lực vô ích, trực tiếp cho anh lên sàn." Tự nhiên lãng phí mất ba ngày mà còn không được cái đinh gì.

Lục Cảnh Hành đang bưng tách cafe, nghe cô nói vậy ngón tay liền gõ nhẹ lên thành tách cafe, nghiêng đầu nhìn cô băn khoăn: "Lục Tâm, lúc này không phải em nên lo lắng anh có thể sẽ bị người ta câu đi sao?".

Lục Tâm thật nhu thuận ôm lấy cánh tay anh: "Nếu anh dễ dàng bị người phụ nữ khác câu đi, em sẽ không thể nào thích anh nhiều năm như thế đúng không?"

Những lời này khiến Lục Cảnh Hành rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn hừ nhẹ một câu: "Thật yên tâm".

Lục Tâm yên lặng sờ sờ mũi, rồi ôm lấy cánh tay anh nhẹ giọng nói: "Cho nên anh phải học theo em, ăn dấm chua ít thôi, nếu không sẽ già nhanh hơn đó. Anh lớn hơn em nhiều tuổi, bình thường lại hay hờn dỗi, tốc độ già đi sẽ tăng lên, qua vài ba năm nữa người khác còn tưởng em ra ngoài cùng với cha em."

"Nếu em có một nửa định lực so với anh thì anh cũng không mỗi ngày thay em đề phòng đàn ông." Lục Cảnh Hành nói rồi kéo cô đứng lên, vẫy tay gọi người bán hàng đến tính tiền.

Lục Tâm bất mãn với sự lên án của anh: "Từ trước đến giờ em chỉ thích một mình anh, em sao lại không có định lực băng một nửa anh?"

"Đó là bởi vì em không cơ hội quen biết người đàn ông khác." Lục Cảnh Hành không khách khí vạch trần, trả tiền xong tùy ý để cô ôm lấy cánh tay mình đi ra ngoài.

Lục Tâm không có việc gì làm, vốn muốn cùng Lục Cảnh Hành đi dạo xung quanh, không ngờ tới vừa ra khỏi cửa quán cafe liền nhìn thấy Ninh Tư bởi vì chân bị thương mà đứng bất động, vẻ mặt đau khổ dựa vào tường, mắt cá chân sưng vù lại còn có đại tiểu thư coi trong mặt mũi không chịu tháo giày cao gót ra đi chân trần, nhưng mang giày cao gót thì không thể đi được.

Lục Tâm nhìn mắt cá chân Ninh Tư sưng thành nửa bánh bao, đi qua: "Trữ tiểu thư, chúng tôi đưa cô đến bệnh viện khám."

Lục Cảnh Hành cũng nói: "Trữ tiểu thư, chân của cô bị thương không nhẹ, vẫn nên đi bệnh viện khám thì hơn."

Ban đầu Ninh Tư muốn cự tuyệt nhưng vì lời nói quan tâm của Lục Cảnh Hành mà nuốt trở vào, cúi đầu nói "Cám ơn", sau đó liền vươn tay về hướng Lục Cảnh Hành, Lục Tâm lại vô cùng tự giác đi qua đỡ Ninh Tư.

Nét mặt Ninh Tư cứng đờ, nhưng cũng không nói gì, chỉ tùy ý để Lục Tâm đỡ mình lên xe đến bệnh viện.

Chân Ninh Tư bị trẹo không nặng, nhưng cũng không hẳn là nhẹ, sau khi khám xong không thể tự lái xe về nhà.

"Lục tiên sinh, anh có thể đưa tôi về nhà không?" Ninh Tư rối rắm một lát, cuối cùng vẫn bạo dạn đề nghị.

"Được, dù sao anh ấy cũng đang rảnh." Lục Tâm giành trước trả lời thay cho Lục Cảnh Hành.

Sự khác thường của cô khiến Lục Cảnh Hành quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo suy nghĩ sâu xa, Lục Tâm cũng đã đi qua đỡ Ninh Tư, ôn thanh hỏi: "Xe cô để ở đâu?".

Lục Tâm thật lòng muốn đến Trữ gia một chuyến, không phải vì chiếc thẻ nhớ kia, cũng không vì cái gì khác, chỉ bởi vì Ninh Tư cũng họ Trữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net