Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nặng nề.....

Đây là toàn bộ cảm giác của Lục Tâm, tất cả các giác quan của cô hiện tại đều mơ hồ, đầu óc choáng váng, mí mắt cũng nặng trĩu không thể mở ra được, tay chân cũng bủn rủn không nhấc lên nổi, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy được.

Lục Tâm không biết hiện giờ cô đang ở đâu, bây giờ đã là lúc nào rồi, toàn bộ ý thức đều hỗn loạn, xung quanh thấp thoáng có tiếng người đi lại, có tiếng nói, nhưng cô không cách nào tập trung được để phân biệt.

Cô cố gắng mở mắt ra thì có một bàn tay khẽ ngăn cô lại.

"Đừng lộn xộn, ngủ một lát là tốt rồi." Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng, nhưng không phải là giọng Lục Cảnh Hành.

Nhận thức như vậy khiến Lục Tâm lo lắng không yên, hai tay càng vùng vẫy mạnh hơn.

Lục Tâm lờ mờ nhận ra mình đang bị ai đó ôm vào trong ngực, rất ấm áp, rất cường tráng, nhưng cũng rất xa lạ.

"Thả....." Trong bóng tối, Lục Tâm nghe thấy chính mình dường như phải cố hết sức để nói tiếng "Thả" với người kia.

Tay người kia lại đè cô lại, ôn nhu trấn an cô, nhưng không thể an ủi được cảm giác vô thức bất an của cô.

"Tâm Tâm, thật xin lỗi, đừng trách mẹ."

"Diệc Thành, cháu hãy chăm sóc con bé cho thật tốt, đừng làm tổn thương nó."

Giọng nữ quen thuộc xuyên qua chút ý thức còn sót lại của cô, chui vào trong tai, Lục Tâm chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cả người cũng phát lạnh, cô nhận ra được giọng nói đó, sự thanh tỉnh dần dần quay lại với cô.

Cô quay về nhà ăn cơm tối, Ngô Văn Nhã và Ninh Vịnh Tuấn vẫn tiếp đón, quan tâm cô như cũ. Sau khi ăn xong, cô cảm thấy hơi mệt, chỉ muốn đi ngủ. Sau đó liền trở về phòng nghỉ ngơi. Gần đây cô vẫn hay ham ngủ như thế, nên cũng không cảm thấy có gì bất thường, hiện giờ cô cả người nặng nề, tay chân không nhấc lên nổi....

Lục Tâm thử giật giật cánh tay, vẫn không thể nâng lên được, Giang Diệc Thành lại tưởng cô gặp ác mộng, bèn đưa tay khẽ đè tay cô xuống, nhẹ giọng vỗ về.

Lục Tâm không động đậy nữa, chỉ im lặng để yên cho hắn ôm, sau đó lên xe.

Hắn ôm cô ngồi ở ghế sau, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô.

Lục Tâm cố sức di chuyển cánh tay của mình, mò vào trong túi quần để lấy điện thoại di động.

Hôm nay cô mặc một bộ quần áo liền thân, túi quần rất rộng nên lúc đến đây cô đã tiện tay nhét điện thoại vào trong túi, may mà lúc đi ngủ không bỏ ra.

Lần mò mãi mới mở được khóa điện thoại, liền gọi đến số của Lục Cảnh Hành. Số điện thoại của anh chính là số gọi nhanh đầu tiên mà cũng là người liên lạc nhiều nhất nên rất dễ tìm.

Điện thoại vừa được kết nối thì Lục Tâm đã sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cánh tay nặng nề gần như không dám động đậy nữa.

Lục Tâm biết cho dù một câu cô cũng không nói nhưng Lục Cảnh Hành sẽ biết cô đã xảy ra chuyện, anh có thể từ tín hiệu điện thoại để đoán ra vị trí hiện giờ của cô.

Nhưng cô không ngờ tới điện thoại vừa kết nối thì đầu dây bên kia đã lập tức truyền đến tiếng con gái khóc thét, dù điện thoại không mở loa nhưng âm lượng lớn như vậy ở trong không gian xe kín mít, yên lặng thế này thì cũng đã đủ vang dội lắm rồi.

Giang Diệc Thành liền thò tay tới lấy điện thoại trong tay cô, sắc mặt có phần khó coi, buông mắt nhìn cô: "Hóa ra không ngủ à?"

"Đưa....cho tôi." Lục Tâm vùng vẫy muốn đòi lại thì Giang Diệc Thành đã tắt điện thoại đi rồi ném ra ngoài cửa sổ.

"Lục Tâm, vô ích thôi. Hắn có đuổi cũng không tới được đâu." Giang Diệc Thành nói, hơi đỡ vai cô để cô ngồi thẳng dậy rồi cúi đầu nhìn cô vẫn mơ mơ màng màng như cũ, như đang muốn xác định lại tình trạng của cô.

Quả thật đầu óc Lục Tâm vẫn còn rất hỗn loạn, tay chân cũng khó cử động, chẳng qua ý chí mạnh mẽ cố gắng khiến cho bản thân mình phải tính táo lại mà thôi.

Cô biết rõ mình đã bị hạ thuốc. Cô và Lục Cảnh Hành đã đánh giá thấp mức độ thâm độc của Ngô Văn Nhã và Ninh Vịnh Tuấn, cũng đã coi thường quyết tâm cá chết lưới rách của Giang Diệc Thành.

Cô cho rằng chí ít thì phải đến cuối cùng hắn mới quyết định, lại không ngờ rằng hắn vứt bỏ Đế Tân trước, khiến cho mọi người đều trở tay không kịp, cũng không biết hắn bắt cóc cô làm gì.

"Giang Diệc Thành, rốt cuộc anh muốn thế nào...." Ngón tay siết chặt lấy áo hắn, giọng nói Lục Tâm có phần run rẩy, nhưng cũng rõ ràng.

"Tâm Tâm." Giang Diệc Thành dựa người vào ghế, nhìn ánh mắt cô vẫn mơ hồ không rõ, giọng nói rất nhẹ: "Anh muốn gì sao em lại không biết? Lúc nhỏ không phải em vẫn luôn thích đi theo bên cạnh anh sao, em đã quên rồi à? Hiện tại em đã trở về, chúng ta lại giống như trước đây có được không?"

"Anh.... Điên rồi?"

"Anh không điên." Giọng nói của Giang Diệc Thành rất bình thản: "Anh biết rõ mình đang làm gì. Tâm Tâm, em xem, em hại anh mất đi tất cả, dùng chính em để bồi thường cho anh có gì không thỏa đáng?"

"Tôi không....."

"Đừng chối." Giang Diệc Thành đưa tay giữ môi cô: "Dù nói thế nào thì em cũng chính là nguyên nhân khiến Đỗ Nguyên bị bắt, thẻ nhớ trong tay hắn rơi vào tay em. Việc này em không muốn thừa nhận cũng không được. Giờ cảnh sát đã bắt đầu điều tra anh, lần này trước sau gì cũng sẽ có chuyện, anh cũng đã sớm không còn hứng thú gì với loại công việc này, vừa đúng lúc em xuất hiện, quay về, như vậy là đủ rồi."

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Giọng nói của Lục Tâm vẫn giữ được bình tĩnh, tác dụng của thuốc khiến cơ thể cô đổ mồ hôi lạnh ướt hết lưng.

"Tâm Tâm, cái này anh không thể nói cho em biết được, nói thật, anh nghi ngờ em và Lục Cảnh Hành là người của cảnh sát, nói không chừng các người sẽ có liên lạc nội bộ thế nào đó mà anh không phát hiện ra. Nhưng mà em yên tâm đi, không ai có thể tìm được chúng ta đâu."

Giang Diệc Thành đã sớm chuẩn bị từ trước, hắn không đưa cô đến sân bay mà ra bến tàu trước. Hắn muốn dẫn cô ra biển.

Với tài lực và khả năng của Giang Diệc Thành, muốn mua một hòn đảo nhỏ bí mật cũng không phải là không thể, hắn hoàn toàn có thể đem cô rời xa Trung Quốc đến một hòn đảo nào đó, từ nay về sau vĩnh viễn rời xa nơi này.

Hắn là có chuẩn bị mà đến. Nếu lúc trước hắn dám công khai đưa Đỗ Nguyên đến sân bay để ra nước ngoài thì bây giờ hắn nhất định cũng có thể dẫn cô rời khỏi đây mà không để lại chút dấu vết nào.

Nhận thức như vậy khiến Lục Tâm càng thêm lạnh sống lưng.

Toàn thân cô có cảm giác vô lực, đến cả sức phản kháng cũng không có nữa, cũng không có cách nào mở miệng kêu cứu.

Cuối cùng, Lục Tâm lựa chọn phương thức tự cứu mình vô dụng nhất, khi hắn ôm cô xuống xe, cô liền níu chặt lấy ống tay áo hắn, ý đồ muốn lấy tình cảm ngày trước ra để khuyên hắn thu tay lại.

Cô còn chưa mở miệng thì Giang Diệc Thành đã thấy rõ ý đồ của cô, bàn tay giữ chặt lưng cô: "Tâm Tâm, vô dụng thôi, em đừng lãng phí sức lực nữa. Ngồi tù so với việc cùng em trải qua cuộc sống ung dung tự tại, nếu là em, em sẽ chọn cái nào? Anh xuất ngoại rồi thì bọn họ sẽ không thể tìm được anh đâu."

Điều kiện tiên quyết là: xuất ngoại được!

Nhưng Giang Diệc Thành không thể đi được, trước khi bọn họ xuống xe khoảng bảy phút thì toàn bộ bến tàu này đã bị canh gác nghiêm ngặt, hàng loạt cảnh sát vũ trang chỉnh tề đã có mặt ở đây.

Ở con đường phía trước giao với bến cảng, Lục Cảnh Hành đã tới đó từ trước.

Trên đường quay về Ninh gia, cuối cùng Ninh Tư cũng đem chuyện nghe được ở bên ngoài phòng lúc chiều nói cho Lục Cảnh Hành. Anh liền lập tức yêu cầu phía sân bay và bến tàu giới nghiêm.

Sau đó, anh thay đổi lộ tuyến đi đến bến tàu chặn đường. Theo như mấy ngày vừa qua anh điều tra được, cùng với hiểu biết của anh về Giang Diệc Thành, nếu hắn muốn dẫn Lục Tâm đi thì cũng chỉ có dùng du thuyền của Đế Tân để xuất ngoại mới là cách đảm bảo an toàn nhất.

Vì việc điều tra Đế Tân vẫn đang ở giai đoạn thu thập những chứng cứ cuối cùng nên Lục Cảnh Hành cũng không xin được quyết định giới hạn vận chuyển buôn bán.

Khi Lục Tâm nhìn thấy Lục Cảnh Hành đứng ở đường giao, cô chợt thở phào nhẹ nhõm, cho dù khắp người vẫn mệt mỏi vô lực thì vẫn cứ thấy yên lòng, sau đó liền nắm quần áo của Giang Diệc Thành mà giãy dụa muốn xuống, lại bị Giang Diệc Thành giữ chặt lại.

Trên mặt Giang Diệc Thành chỉ xuất hiện vẻ bất ngờ trong nháy mắt, nhìn Lục Cảnh Hành: "Lục Quản lý, anh đang làm gì ở đây vậy?"

"Trả cô ấy lại cho tôi." Lục Cảnh Hành đi tới gần, bình tĩnh đứng trước mặt Giang Diệc Thành, đưa tay ra định đón lấy Lục Tâm, nhưng Giang Diệc Thành nghiêng người tránh đi.

Bên trái hắn là biển sâu.

Hắn đưa mắt nhìn vùng biển bên cạnh, rồi quay lại nhìn Lục Cảnh Hành: "Lục Cảnh Hành, cho dù không đi được thì tôi cũng không ngại kéo Lục Tâm đi cùng tôi đâu."

Lục Cảnh Hành biết Giang Diệc Thành không phải đang uy hiếp, mà là nói thật, hắn yêu Lục Tâm nhưng không phải loại yêu đến mức vô tư, không vụ lợi mà hy vọng cô được hạnh phúc.

Sắc mặt Lục Cảnh Hành không thay đổi, chỉ nhìn hắn: "Đưa cô ấy cho tôi, anh có thể đi khỏi đây."

"Cảm ơn." Giang Diệc Thành cũng không vì lời của Lục Cảnh Hành mà cảm động chút nào, giọng vẫn lạnh lùng như cũ: "Lục Cảnh Hành, ngay từ đầu, tôi đã hạ quyết tâm rồi, tôi và Tâm Tâm phải đi cùng nhau, có chết thì cùng chết. Đây là do cô ấy thiếu nợ tôi. Tin chắc rằng anh cũng đã nhận ra, tôi chính là người đứng đằng sau Đỗ Nguyên, là người điều khiển cả tập đoàn ngầm đằng sau. Từ lúc Đỗ Nguyên bị bắt cùng với việc chiếc thẻ nhớ bị mất, tôi đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện, tôi đã chán ngấy cuộc sống này rồi, cũng không muốn suốt ngày phải lo lắng, giấu diếm nữa, còn Tâm Tâm, cô ấy nhất định phải đi cùng tôi!"

"Từ bé tôi đã xác định, Lục Tâm chính là người phụ nữ của mình, cũng là cô ấy từng bước đưa tôi đến vị trí này, anh nói xem, tôi làm sao có thể cam lòng nhìn cô ấy và anh song túc song phi?" Giang Diệc Thành hỏi, tiếng nói trước sau như một, vẫn luôn ấm áp dịu dàng, không hề dữ tợn, nhưng cánh tay ôm Lục Tâm lại càng giữ chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hành, đề phòng anh bất ngờ đánh lén.

Hắn và anh đã từng đánh nhau, nên hắn biết rõ thực lực của mình.

Chẳng qua hắn phòng ngừa Lục Cảnh Hành nhưng lại không để ý đề phòng Lục Tâm.

Mặc dù Lục Tâm không có sức lực nhưng bản năng chạy trốn cô vẫn có, một tia thanh tỉnh duy nhất còn sót lại giúp cô mạnh mẽ hơn. Khi Giang Diệc Thành đem hết lực chú ý dồn lên người Lục Cảnh Hành thì cô dựa vào chút khí lực cuối cùng, nhanh chóng đánh vào hạ bộ của hắn, không hề báo trước nhưng lại rất hung ác, rất chuẩn xác. Cho dù tác dụng của thuốc khiến thể lực của cô giảm sút bảy phần nhưng đối với đàn ông mà nói, như vậy thôi cũng đủ đau nhức thấu xương.

Giang Diệc Thành bị đau, theo bản năng liền buông tay, Lục Tâm ra tay quá nhanh, hắn cũng buông tay quá nhanh, bởi vậy khi hắn đột nhiên buông lỏng tay thì dù là Lục Cảnh Hành phản ứng cực nhanh tiến lên phía trước cũng không thể đỡ được Lục Tâm. Lục Tâm bị ngã mạnh xuống đất, bụng đập xuống dưới, va chạm dữ dội khiến bụng dưới của cô vô cùng đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net