Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'' chị ba nghe bảo thằng tuyên nhà chị sắp từ Tây Ban Nha về ,chúc mừng chị ..."

Bà bảy khoác trên mình chiếc áo lộng lẫy làm từ lông cáo tuyết , trên cánh tay treo vắt vẻo chiếc túi hiệu Loura , nhắm chừng cả thế giới này không có quá 100 chiếc

'' cái loại phá gia tán của ấy có gì mà chúc mừng chứ ..." giọng nói đầy vẻ chế nhạo lanh lảnh khiến người khác chán ghét này là của bà mười-Nguyễn Dung, bà Dung cũng là đứa con gái ruột duy nhất của nhà họ Nguyễn,tuy nhiên lại không được cưng chiều như cô nàng Đào Tiên ,chỉ một giọt nước mắt cũng khiến cha mình đường đường là ông trùm một khu đất Bắc từ bỏ hận thù chịu nhún nhường giảng hòa với đối thủ hơn 2 thập kỉ

'' em mười à ,thằng Tuyên dù ăn chơi trác táng thì mỗi năm nó vẫn còn báo hiếu được cho cha mẹ lễ Vu Lan, chứ đâu như thằng Duy cả ngày chỉ nằm chờ bón cơm đã báo hiếu được cho ai ngày nào "

'' Chị bảy chị đừng có mà ác miệng , kẻo đứa bé trong bụng chị phải gánh họa thay cái miệng của chị đó "

''chị có bị nghiệp hay không thì chưa biết ,nhưng em mười chắc chắn là gặp rồi đó "

Bà Phương nãy giờ yên lặng cuối cùng cũng chịu lên tiếng , '' đi thôi , chúng ta trễ rồi ,em mười .....ở lại vui vẻ bọn chị đi trước ,à em cũng đừng quan tâm đến lời em bảy làm gì, ma quỷ đều từ trong tâm mà ra cả ,nhỉ ?  '' rồi cả 2 quay gót để mặc lại bà mười đứng chơ vơ ở đó ,thân hình gày gò của bà ta ẩn sâu vào lớp áo rộng trông bà ta lại càng tù túng đến lạ ,nếu nói ra sợ rằng chẳng ai dám tin đây là bà mười của nhà họ Nguyễn,có lẽ bà ta cũng chỉ là một trong những kẻ đáng thương bị cuộc đời này bào mòn thôi

'' cáo già , rồi bọn bây sẽ nhận báo ứng sớm thôi''

Nguyễn Dung đứng ko vững , ly rượu trong tay bà ta rớt cái choang xuống nền đất khiến mọi quan khách trong hội trường đều quay đầu lại nhìn ,nhưng chỉ rất nhanh sau đó khoảng không yên lặng lại nhộn nhịp trở lại chẳng ai quan tâm đến người phụ nữ nhỏ bé đang chật vật nơi góc tường đó nữa cả

''ngu ngốc"

------------------------------------------------------------------------------

'' vậy quyết định vậy đi ''

'' làm việc với anh Dũng đúng là sảng khoái , giờ thì tôi đã hiểu vì sao công ty của bác lại thuộc về anh rồi ''

'' ấy các anh quá khen tôi không dám nhận ,hahaha ,nào nào đừng chỉ mãi nói thế mau cạn ly thôi, đây anh Phùng tôi cũng kính anh một ly ''

'' được cạn ly "

Đúng là một thằng béo ú ngu ngốc , mày mà cũng xứng có được cái công ty đó à , ai mà chẳng biết mày phổng tay trên của anh em mày chứ, cũng dám vênh mặt lên như vậy đúng là không biết xấu hổ

Nhà họ Phạm là gia tộc lớn nổi lên nhờ việc kinh doanh thép, bà cả sinh ra con đầu lòng là Phạm Dũng một năm sau Phạm Hưng ra đời khác với anh trai mình suốt ngày chỉ biết đi kiếm chuyện thì cậu hai lại có một khuôn mặt khả ái ai nhìn cũng yêu , đầu óc lại minh mẫn học 1 hiểu 10, tuy nhiên vì thân phận không chính thống là kết quả của cuộc tình vụng trộm với gái vũ trường nên ít nhiều cậu hai bị rất nhiều người trong dòng họ xa lánh ,ông Phạm rất ưng cậu Hưng ,ông lão không muốn công sức cả đời mình rơi vào tay thằng con trời đánh suốt ngày chỉ biết đi đá gà chọi trâu , nên ông âm thầm sắp xếp luật sư chuyển giao hết toàn bộ gia tài cho cậu Hưng đứng tên chỉ cho cậu Dũng 13% cổ phần để cưới vợ sinh con , Phạm Dũng biết tin đó gã tức điên không ngừng đập quá tất cả những thứ có trong tầm mắt ,ngay từ nhỏ gã đẫ ganh tị với Phạm Hưng lão cho rằng nó chỉ là một thằng con hoang do điếm rẻ tiền sinh ra chỉ được có khuôn mặt là ưa nhìn thế mà lão cha không biết ăn bùa mê thuốc lú gì mà luôn thiên vị nó ,sau đó gã âm thầm thuê sát thủ nhân ngày cậu Hưng vừa từ Anh trở về ngay trên đường đã ra tay giết người diệt khẩu, gã biết lão cha từ đó giờ nhìn bản thân không thuận mắt ,nếu thằng hai chết thì cũng giao công ty cho thằng tư hoặc thằng năm chứ không giao cho gã nên trước đó 1 ngày gã cũng âm thầm bố trí người bỏ thuốc sâu vào chén thuốc của ông Phạm , ngày cảnh sát đến điều tra thì tra ra thủ phạm là một người 1 người hầu chuyên lo chuyện ăn uống trong nhà :

'' mày cứ yên tâm mà chết , tao sẽ lo cho già trẻ lớn bé trong nhà mày''

''tôi tạ ơn cậu "

''ấy mày vừa nói gì ? tao bây giờ là ông chủ của nhà này rồi ''

'' vâng tôi tạ ơn lão gia "

''hahahahha...''

Nhưng một kẻ giết cha và em trai thì chắc gì đã biết thế nào là chữ tín ?

Thậm chí gã còn giết cả nhà người hầu đó để diệt khẩu

Phạm Dũng à ,người đang làm trời đang nhìn ,thứ như mày sẽ không có kết cục tốt đâu

Nghĩ đoạn PhùngTrinh dốc cạn hết chỗ rượu có trong ly .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net