Chương 10: Khu tập thể cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rẽ phải, sau đó rẽ trái ở chỗ ngã tư có cửa hiệu đèn nháy xanh xanh ấy. Ơ, khoan đã. Hình như là đi thẳng trước sau đó mới... Sao lại thế nhỉ? Hình như ngược bản đồ rồi..."

"Thật không thể tin nổi cậu!" - Christine chán nản nói khi nó cùng Ronan đi tìm đường đến khu tập thể nhà ông Ferek.

Hai đứa nó đã gặp được nhau và nói chuyện được một cách tử tế sau khi tan học. Khác với những gì Christine đã tưởng tượng, tiết học của Ronan diễn ra khá suôn sẻ, không để lộ ra điều gì bất bình thường cả. Chỉ có điều cậu luôn bị mất phương hướng đối với các lớp học. Christine đã phải đưa cậu ta đi đến mỗi lớp khi có giờ nghỉ giữa tiết. Đó là may mắn có người đi kèm, còn nếu không thì như lúc sáng, Ronan đã mất cả buổi để tìm đường đến trường, và đến chiều mới có thể vào lớp được.

Hiện tại, một người bạn cũ của cô Gracement, bà Lenova đang cần giúp đỡ, nên cô Gracement sẽ đến nhà bà ấy trong một thời gian ngắn. Trong lúc đó, Ronan sẽ ở cùng ông Ferek, người bạn khác nữa của cô Gracement mà Christine đã từng nghe đến. Nhà ông cũng là nơi con bé đang sống, Los Angeles. 'Ở đây, tôi sẽ được đi học lại. Trường cũng khá gần nhà ông ấy, ông ấy bảo vậy chứ tôi cũng không thấy gần lắm.' - Ronan nói - 'Không ngờ lại còn gặp được cậu nữa. Nhớ cho tôi mượn điện thoại đấy.'

Vì gần nên cũng chẳng cần đi xe đâu. Sau buổi sáng thì cậu ta chắc biết đường rồi. Christine đã nghĩ như vậy, tỏ ra yên tâm khi giao cho Ronan Google Maps để trong trường hợp cậu ta quên đường. Và giờ nó nhận ra đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời. Ronan còn chẳng nhớ địa chỉ chính xác của khu nhà nên có Google Maps cũng không giúp đỡ được nhiều lắm. Cậu ta chỉ nhớ mang máng đường đi và những cảnh vật xung quanh, kiểu như gần đó có cái xe màu đen đỗ cạnh cái xe tải màu vàng, sang bên đường là cái ngã tư là có nhiều xe cộ hơn và có cửa hàng bán áo lông và ủng, hình như có một cửa hàng bán đồ điện tử nữa mà người bán hàng là người Ấn, đội chiếc chiếc mũ phớt cũ. Cứ đi được một đoạn, Ronan lại phải dừng lại để tìm mấy cái ô tô và xem các cửa hàng bên đường bán gì.

"Ê này, hình như mình lại quay lại chỗ cũ rồi. Kia kìa, cái đèn giao thông ban nãy..."

"Bớt nói nhảm đi!" - Christine thở dài, nó đã cố tình để cho Ronan tự xoay sở xem như thế nào nhưng thế này thì vô vọng quá - "Nhìn dân chuyên nghiệp làm đây này."

Nói rồi nó chạy tới chỗ một góc đường ẩm thấp và bụi bặm, nơi có một người đàn ông với bộ quần áo xỉn màu, giày đã rách đế đang ngồi trên mấy tờ báo ghép lại. Nó rút trong túi ra hai đồng vàng đưa cho ông ta, người đàn ông cảm ơn rối rít rồi chỉ đường cho hai đứa.

Chỉ năm phút sau, tụi nó đã đứng trước một khu tập thể cũ năm tầng với những vách sơn bong tróc. Xi măng quét nham nhở trên tường, nước đọng thấm qua làm bong cả mảng vữa, nhỏ giọt xuống nền gạch vỡ. Những thanh sắt chắn ban công đã gỉ, có những thanh bị rời hẳn ra, chìa ra lởm chởm giữa không trung khiến cho người ta cảm giác nó có thể rơi xuống đầu mình bất cứ lúc nào. Lúc bước vào thì còn tệ hơn, mùi bắp cải thối nồng nặc, tiếng trẻ con khóc, tiếng chửi rủa, cãi nhau của mấy người hàng xóm. Cầu thang dẫn lên tầng có vẻ là đỡ nhất khi như vừa mới được trát lại xi măng, nhưng thanh sắt lắp vào thì có chỗ dính nhớp nháp, có chỗ lại trơn như thể bị bôi mỡ. Không thể tin nổi là vẫn có một nơi như thế này còn tồn tại giữa nơi phố xá đông đúc.

"Cảm ơn dân chuyên nghiệp." - Ronan nói khi Christine đang rùng mình bước từng chút một lên cầu thang, cố để tay không chạm vào thanh sắt mà không bị ngã.

"Thật sự là...tôi hơi tò mò một chút với ông Ferek này đấy."

"Trông mọi thứ thế này thôi chứ thực ra không đến nỗi đấy đâu. Chỗ này chủ yếu là dân nhập cư, họ khá thân thiện đấy." - Nói rồi Ronan lớn tiếng gọi để minh chứng - "Bác Goras ơi, ông Ferek về chưa?"

Từ phía trên, giọng một người phụ nữ trung niên lanh lảnh vọng xuống:

"Ronan đấy à? Ông ấy vẫn ở nhà mà. Hôm nay bác có làm bánh quy đấy, chút nữa sang lấy nhé!"

Thật ngạc nhiên là bà Goras đó vẫn có thể nghe được tiếng Ronan trong cái nơi đầy ắp âm thanh hỗn độn như thế.

"Vâng ạ. Cảm ơn bác." - Ronan đáp lại rồi quay sang hồ hởi - "Thấy chưa?"

Vừa để cánh tay áo quệt phải một vết bẩn không rõ danh tính trên tường, Christine cười như mếu:

"Hy vọng bác ấy còn làm cả phần của tôi nữa..."

Nhà ông Ferek ở trên tầng bốn. Ở trên này thì có vẻ cái mùi kinh khủng ban nãy đã bớt đi nhiều, mặc dù âm thanh ầm ĩ không đỡ hơn là mấy. Có điều khác nữa là hành lang tầng này khá sạch sẽ. Những lớp gỗ trên sàn đã bong ra nhưng không bị mốc hay bị một lớp bụi dày phủ lên. Kể ra thì cũng không đến nỗi quá tệ.

Hai đứa nó dừng lại ở một cánh cửa gỗ mục có gắn số 40 bằng sắt gỉ.

"Thực ra là 403 cơ nhưng số 3 đã bị rơi từ lâu và mất dạng rồi." - Ronan giải thích - "Nhưng thế này thì càng dễ nhận ra, các nhà khác đều có ba số mà đây chỉ có hai."

"Thế cậu không biết đọc số hay sao mà phải phân biệt bằng cách đấy?" - Christine nhướn mắt lên nhìn cậu bạn.

"Đấy là nói vậy chứ..."

Ronan gõ khe khẽ lên cánh cửa như thể nếu mạnh hơn thì gỗ sẽ bị vỡ vụn ra mất. Mà có khi đúng thế thật, Christine đã để ý thấy rất nhiều mảnh vụn gỗ rơi vung vãi xuống sàn khi cánh cửa rung.

"Vào đi Ronan, cửa không khóa đâu." - Một giọng khàn đặc từ trong nhà vang lên.

Hai đứa cùng bước vào. Khác với tưởng tượng của Christine, căn hộ nhỏ nhưng khá gọn gàng, ngăn nắp. Ngay trên tường là một chiếc đồng hồ quả lắc cũ. Mặt đồng hồ chỉ năm rưỡi chiều bằng số La Mã, quả lắc phía dưới mạ vàng, chạm thành hình cây đàn, lắc lư liên tục, chỉ trực chờ phát ra âm thanh. Phòng khách có diện tích vừa phải, có vài cái ghế gỗ tự đóng. Gian bếp đặt ngay sát, chỉ có cái lò nướng và bồn rửa. Còn bên trong, theo ước lượng, chỉ có một phòng ngủ. Khung cửa sổ lớn chiếu rọi ánh mặt trời đỏ nhạt nhoà vào phòng khách, Christine chợt nhận ra buổi chiều hoàng hôn tưởng đã quá đổi quen thuộc ấy không đẹp như ở Enwary.

Mất vài giây trầm tư, Christine hơi giật mình khi ông Ferek cất tiếng nói:

"Mùa này sắp lạnh rồi, trời tối nhanh thật đấy."

"À...dạ" - Christine bối rối khi biết ông đang nói với mình, quay lại và nhìn thấy một ông cụ gầy gò, khuôn mặt ông nhỏ bé, làn da nhăn nheo, sạm bạc, nhưng đôi mắt ông, mang một vẻ tinh tường của một người đi săn dày dặn kinh nghiệm, mặc dù xét về tổng thể ông lại không phải vậy. Nếu thêm một bộ râu bạc trắng thì ông trông giống một vị tiên hơn vì nụ cười của ông rất phúc hậu. Christine đã nghĩ một người là bạn của cô Gracement chắc chỉ tầm tuổi cô thôi, nhưng rõ ràng ông Ferek đã khá già. - "Cháu chào ông ạ, ông Ferek."

"Cháu chào ông. Bác Goras lại cho bánh đấy, tẹo nữa cháu lại sang lấy cho ông nhé." - Ronan nói

"Có lẽ hôm nay ta không muốn ăn cho lắm. Nhưng cứ lấy một ít nếu muốn, lấy cả cho bạn cháu nữa."

"Cháu cũng không muốn ăn lắm bởi kể ra vị cái bánh không mấy đặc biệt. Nhưng căn bản bác ấy hơi nhiệt tình quá nên khó từ chối. Mà sao bác ấy nhiệt tình quá vậy nhỉ?"

"Hay là..." - Cả Ronan và Christine đồng thanh nói, rồi nhìn nhau phì cười.

  "Là bà ấy quá tốt nên lẽ ra xứng đáng nhận được nhiều hơn. Chúng ta không có quyền được từ chối."

                                                                        **********************

Christine trở về khi trời đã sậm màu nhưng những con phố vẫn chưa lên đèn. Người qua lại vẫn tấp nập. Có những đám đứng túm lại với nhau, có hỗn loạn, có những khuôn mặt sợ sệt. Nhiều người phóng viên qua lại với cái mic và những chiếc máy quay lớn. Rõ ràng là có chuyện không ổn. Christine không phải là một người ưa nơi đông người nên nếu như bình thường, nó sẽ rời đi rất nhanh. Nhưng lần này, con bé lại muốn biết có gì đang xảy ra nên nó đã len qua đám người, tới gần hơn.

Ngay trước mắt nó, những dải băng màu vàng của cảnh sát được kéo ra dày đặc như mạng nhện. Những người cảnh sát đang khảo sát hiện trường, khảo sát những vết máu đen cô đặc lại trên đường. Những nhân viên y tế đang cúi sát xuống che đi mất một thứ, có vẻ như là thi thể người. Một nhân viên viên nữ đang báo cáo tình hình, Christine còn nghe loáng thoáng giọng cô ta: "...qua khám nghiệm tử thi, chúng tôi xác định được nạn nhân là nam, khoảng 25 tuổi. Tử vong do bị đạn bắn vỡ hộp sọ. Nạn nhân bị đa trấn thương nên có thể nói, trước đó cũng bị đối tượng hành hùng...". "Nghi phạm được xác nhận là không chỉ một người, thuộc giáo phái kì thị những người LGBT". - Một nam cảnh sát nói.

Christine bước tới gần hơn, tì sát vào dải băng để nhìn. Người đàn ông đó, trông thật thảm hại. Đôi mắt trợn ngược lên, những tia máu rỉ ra trên hốc mắt. Máu ở khắp nơi, chảy ra từ mũi, từ miệng, dính bết vào mái tóc lộn xộn, chảy xuống cổ, xuống vạt áo xộc xệch, dính đầy đất cát của anh ta. Khuôn mặt ấy cũng bị biến dạng bởi những vết tím bầm ở má, mũi bị vẹo sang một bên, một mẩu xương nhỏ lồi ra. Trên vầng trán xanh nhợt ruồi bậu, có một vết đạn bắn, những dòng máu đen khô chảy ra như chân nhện...

  Sam không chắc mình còn đủ sức chống đỡ không. Bọn chúng vẫn không buông tha cho anh. Những cú nện liên tục vào bụng, vào mặt, vào xương sườn, vào cả đầu. Đầu óc anh choáng váng, máu chảy đầy trên khuôn mặt, chảy cả vào đôi mắt cay xè. Miệng anh đắng ngắt, tanh vị máu. Dạ dày lộn nhào, hình như đã bị rách ra, nóng bỏng vì axit loang ra ăn mòn hết từ bên trong con người anh. Khớp nối liền những khúc xương đã rã rời, dường như sắp long ra, chúng kêu lên, rên rỉ khắp người anh như những đường ống nước cũ, anh thấy những dây nối trên người anh sắp đứt gãy.

  "Cứu...cứu...t...tha...la...làm...ơn" - anh thều thào trong hơi thở.

  "Nó là đồ đồng bóng. Đánh chết nó đi!" - bọn chúng hô hào nhau.

"Thôi, đi. Các người giết chết anh ấy mất!"

"Dừng lại!"

Những người xung quanh thét lên. Có những người run run sắp khóc khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó. Nhưng chỉ có vậy, chẳng ai giúp được Sam cả. Họ sợ hãi, họ hèn nhát nhưng làm sao trách được khi mà chính bản thân anh cũng vậy. Anh thấy mình yếu đuối. Anh cảm thấy lũ sâu bọ đang làm tổ trên da thịt đang nhớp nháp, thối rữa của mình. Anh thấy ghê tởm nó, muốn rũ bỏ nó, muốn chấm dứt cảm giác gai góc, khó chịu này. Anh chờ đợi tới lúc bọn chúng kết kiễu anh, đã tưởng như thấy ánh sáng mặt trời, đưa anh thoát khỏi thế giới.

  Nhưng càng chờ đợi, thứ ánh sáng ấy càng xa dần. Anh mở mắt, vẫn lờ mờ thấy mình còn sống, vẫn nằm đó. Bọn chúng đã dừng lại, đã tảng lờ anh sao? Trong giây phút đó, anh lại không muốn chấm dứt mọi thứ nhanh như vậy. Anh biết rằng vẫn phải chấm dứt nhưng không phải hôm nay. Phải, anh đúng là đồ đồng bóng. Đã mất công để xã hội phải chấp nhận, vậy thì cớ gì để những kẻ này lại không. Chúng chỉ là những tên khốn bần tiện, với bộ óc nhỏ bé. Anh phải cho chúng biết điều đó. Vậy là Sam gượng dậy, lảo đảo. Không ngờ rằng đôi chân mình vẫn có thể đứng được, mặc dù chúng giờ chỉ như hai cây củi khô. Anh cố gắng nhìn chúng, nhìn rõ những kẻ mà anh còn chưa biết tên.

  "ĐOÀNG!"

  Âm thanh đó xé toạc cả không gian hỗn loạn, xé toạc cả lòng người vốn đã có quá nhiều nỗi kinh hoàng. Sam ngã gục xuống nhưng không hề đau đớn. Anh biết nó sẽ chấm dứt nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Âm thanh xung quanh lắng dần, nghe như tiếng suối róc rách nơi xa.

  "Quân giết người! Giết người!"

  "Chạy đi! Cảnh sát đến! Chạy!"

   Đầu Christine đau như búa bổ, những hình ảnh đó hiện ra ngay trước mắt. Rõ nét như một thước phim sự thật. Nó thấy mình đang đứng một mình từ lúc nào, đứng bên kia đường, cách xa hiện trường, chỗ những cảnh sát, phóng viên vẫn đi lại tấp nập. Nó nhận ra mình đang run rẩy, mồ hôi lạnh toát sống lưng, tim đang nện trống vào lồng ngực, trực chờ văng ra ngoài. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao nó lại bị ám ảnh tới vậy, về cái chết của một con người nó còn không hề biết. Cái cảm giác này thật tồi tệ, thật đáng sợ. Christine cố gắng bước đi rời khỏi chỗ đó. Cố gắng vững bước trên con đường lấp loá ánh đèn mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net