Chương 2: Ngôi nhà nhỏ dưới chân núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn gió lạnh thổi khe khẽ qua sống lưng Christine làm con bé bừng tỉnh. Nó ngồi bật dậy trong tiếng thở hổn hển rồi nhìn quanh.

Một gian nhà tối, mập mờ ánh nến. Trời nhập nhoạng, không gian yên tĩnh ngoại trừ tiếng côn trùng râm ran. Christine cố gắng thở đều, giữ cho nhịp tim mình không quá nhanh. Đây là đâu vậy?

Con bé đang ngồi trên một chiếc giường gỗ, cái ba lô đặt đầu giường. Christine định dịch lùi lại để với lấy thì nó có cảm giác một thứ gì đó đè nặng lên chân trái mình. Nó nhẹ nhàng gỡ lớp chăn ra và nhìn. Chân trái nó bị nẹp gỗ, buộc lại bằng sợi dây thừng mỏng, không đau nhưng không thể cử động nổi. Nó chợt nhớ lại những gì xảy ra khi trước, cú ngã đó đã khiến chân nó bị gãy.

"Cẩn thận chút đi nào! Chân cháu không thể lành lại lần thứ 2 đâu!" - giọng một người phụ nữ bất ngờ vang lên khiến cho tim Christine như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

"Ai đó?"
Christine một lần nữa phải thở đều lại. Cố định hướng xem tiếng nói phát ra từ đâu.

Một người phụ nữ mặc chiếc váy dài, đen, lặng lẽ bước ra từ phía trong. Ngón tay thon dài đung đưa tẩu thuốc. Khuôn mặt trái xoan thanh thoát với sống mũi dọc dừa. Bờ môi với căng mọng, đỏ hồng. Cô đưa ánh mắt đen sắc xảo nhìn Christine, mỉm cười.

"Ta là Agatha Gracement, chủ của ngôi nhà này. Chào mừng đến Enwary!"

"Sao tôi lại ở đây?" - Christine nhanh chóng hỏi, cố gắng đi thẳng vào vấn đề.

" Câu ấy lẽ ra ta phải hỏi cháu chứ nhỉ!" -cô ta cười tỏ ra hài hước -"Cháu làm gì ở cái nơi hoang vu này? Đến nỗi bất tỉnh để ta phải đưa về đây?"

Christine tương đối khó hiểu về thái độ của cô ta, không kìm được kiên nhẫn.

"Cháu không cần hiểu rõ về những gì đã qua nhưng cháu cần ra khỏi đây, tìm đường ra khỏi khu rừng để về trường và hơn nữa là phải về nhà. Cô có bản đồ chứ?"

"Có vẻ cháu chưa hiểu rõ nơi đây lắm nhỉ?" -cô Gracement bình thản đáp -"Đây là vùng hẻo lánh nhất nhì bang Oregon, không có điện hay bất kỳ dịch vụ hàng quán nào, không thể tìm được bất kỳ thiết bị liên lạc nào, không thể tìm được đường ra khỏi dù có bản đồ, và quan trọng hơn là không có người sinh sống ngoại trừ chúng ta. Nơi đây là hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Hơn nữa với tình trạng như hiện giờ thì cháu không thể đi được. Vậy nên lựa chọn thông minh nhất là cháu phải tạm thời ở đây trong khoảng thời gian ngắn đến khi chân cháu ổn đã thì ta sẽ giúp cháu trở về."

"Cái gì?" -lời nói của cô Gracement không khác gì mũi kim chọc vào người Christine, nó nhảy dựng lên- "Bà không thể cứ nói thế rồi bảo tôi phải ở đây chứ, tôi phải trở về cùng gia đình, tôi còn cuộc sống của bản thân chứ, đâu phải để trôn vùi nó ở cái nơi chết tiệt này! Nếu tôi không đi tìm thì người ta cũng sẽ dễ dàng tìm ra tôi thôi."

"Ta cho rằng đó không phải là phép lịch sự tối thiểu đối với người đã cứu giúp mình đâu!"- cô Gracement ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt cạnh giường Christine, thở ra mùi ngai ngái của khói thuốc. -"Không phải ta đã nói rồi sao, dù có bất kỳ bản đồ nào cũng không thể tìm ra được chỗ này. Kể cả có dùng trực thăng hay bất kỳ loại máy móc tìm kiếm gì cũng khó có thể tìm ra được với địa hình phức tạp. Ta không bắt cháu phải ở đây nhưng chỉ có 2 lựa chọn, một là ở lại, hai là lang thang trong khu rừng ngoài kia, hẳn cháu sẽ không ưa lựa chọn này lắm. Ta biết cháu không hiểu về phép lịch sự nhưng cũng nên tỏ ra hiểu chuyện một chút chứ!"

"Gì chứ? Bà biết gì về tôi mà nói như vậy hả? Bà đâu phải mẹ tôi chứ?" -Christine nổi điên lên, nó chưa bao giờ gặp một ai có thái độ kỳ quặc như vậy. Nó cóc cần cô giúp đỡ nó làm gì cả, thà cô ta cứ để mặc nó ở đấy thì may ra có người tìm ra nó rồi.

"Cháu cũng đâu biết gì về ta khi nói những lời ấy! Đã tới giờ dùng bữa rồi nhưng có vẻ cháu không muốn lắm nhỉ. Thôi vậy, ta đâu thể bắt ép cháu làm những điều mà cháu không muốn." -Nói rồi cô thở dài, đưa tẩu thuốc lên miệng rồi tự nói với bản thân mình nhưng cố ý để Christine nghe thấy: "cái tuổi niên thiếu bồng bột này, thật là. Chắc các cô cậu cũng chẳng cần ai quan tâm dạy dỗ nữa rồi."

Christine bực không chịu nổi cái thái độ như muốn trêu tức của cô trong ngay lần đầu gặp mặt. Nhưng nó không đủ lí lẽ để cãi nổi nữa nên đành thôi. Mỗi lần như vậy với bố mẹ, nó đều bỏ lên phòng rồi đóng sập cửa lại nhưng vì bây giờ không thể đi đâu được, nó phải ngồi lại trên chiếc giường và giữ cái mặt khó đăm đăm.

Nghĩ đi nghĩ lại thì những lời cô ta nói cũng không gì là sai cả. Nó đâu thể đi đâu trong tình trạng này. Có lẽ bây giờ xe buýt trường đã trở về, bỏ lại nó ở đây. Và có lẽ bây giờ cả nhà nó đang náo loạn lên, báo cảnh sát đi tìm nó, và có lẽ giờ này người ta đã cho trực thăng đi kiếm rồi nhưng lại thất vọng trở về khi không thể tìm được cái xác người nào cạnh con suối hay trên vách núi. Nó lại tưởng tượng ra cảnh mẹ nó lo lắng, khóc sướt mướt đến sưng cả mắt đi tìm con mình. Nó thầm trách bản thân sao lại vô trách nhiệm đến thế để mà gây ra cơ sự này, gây khổ tâm tới bao nhiêu người.

Hơn nữa nó cũng thấy hối hận vì lỡ nói những lời vô lễ với cô Gracement. Nếu cô không đưa nó về có lẽ người ta có thể tìm thấy nó trong tình trạng chân trái đã bị đứt lìa và hoại tử, hay đã chết nhưng với cái xác không còn nguyên vẹn khi bị bọn thú rừng xâu xé. Christine rùng mình nghĩ ra đủ thứ chuyện ly kỳ và quyết định dừng lại ở đó.

Sau một hồi suy nghĩ miên man, nó lại nghĩ về thực tại. Dạ dày nó đã trống rỗng cả ngày rồi, thực sự sắp không chịu nổi. Nó ngửi thấy mùi có vẻ như là thịt hầm rượu vang thì phải và mùi mơ sữa béo ngậy, hình như có ai đó nữa trong nhà đang nấu bữa tối. Nó muốn hỏi cô Gracement xem đó là ai và bao giờ thì bữa tối bắt đầu nhưng không dám. Nó muốn biết bây giờ là mấy giờ nhưng gian nhà chỉ có duy nhất một chiếc đồng hồ để bàn nhỏ tí đang để cách xa nó dường như cả chục dặm nên không thể nhìn rõ. Nó muốn cử động chân tay cho đỡ buồn bực thì lại không muốn gây ra tiếng động. Có lẽ nó nên xin lỗi cô Gracement.

Cô Gracement nãy giờ đi đi lại lại nhưng tảng lờ Christine. Lúc thì ngồi ngắm nghía bộ ấm chén tráng men có chạm khắc hình bông cúc, lúc thì lau những bức tượng nhỏ bằng ngón tay được mạ vàng hình các cô vũ nữ nhảy múa ở đủ tư thế. Christine thừa biết rằng cô ta cố tình nghĩ ra đủ thứ việc vặt để bỏ qua con bé nhưng lại thi thoảng liếc nhìn nó để xem xét thái độ. Và nó cũng thừa biết rằng không đời nào cô ta để nó nhịn bữa tối đâu.

"Ronan, bữa tối chuẩn bị xong chưa nhỉ?" -cô Gracement gọi vào phía trong bếp -"có lẽ vị khách của chúng ta cũng đói rồi đấy."
Christine mừng rơn khi nghe câu đó nhưng nó vẫn không dám tỏ vẻ đắc ý ra ngoài.

Ngay lập tức, một cậu bé trạc tuổi Christine (có vẻ là Ronan) bê chiếc nồi lớn bốc khói nghi ngút lên bàn. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi sắn gọn gàng, quần Âu. Khuôn mặt thanh tú, mái tóc hung vàng rủ xuống hàng mi đầy quyến rũ. Đôi mắt xanh thẳm thoáng nhìn Christine. Đương nhiên là con bé không để ý, nó đang không rời mắt khỏi cái nồi trên bàn.

"Cháu có xuống được không?" -cô Gracement dịu dàng hỏi.

Câu hỏi đột ngột này thực sự khiến Christine bối rối, cô bỏ qua tất cả đã xảy ra nhanh quá.

"Cháu...cháu tự...tự xuống được ạ"
Nói rồi Christine nhanh chóng nhảy lò cò xuống, cố gắng chứng minh rằng mình không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai.

"Cứ tự nhiên nhé!" -cô Gracement lịch sự nói khi tất cả đã bắt đầu dùng bữa rồi quay sang Christine  -"Cháu tên là gì nhỉ? Ta đã suýt quên mất điều đó sau khi chúng ta có vài hiểu lầm không đáng có."

"Cháu à? À...cháu là Christine Clayment ạ"
- Christine ngượng nghịu đáp

"Đây là Ronan Hanner. Chúng ta ở cùng nhau. Ta hy vọng là cháu có thể coi đây là nhà trong khoảng thời gian ngắn."

Christine không nói gì mà gằm mặt vào cái đĩa thịt cừu của nó. Nó đang chìm trong cảm giác tội lỗi, đáng lo toan.

Cả bữa tối cứ diễn ra trong không gian tĩnh lặng khó chịu, chẳng ai nói với ai câu nào ngoại trừ tiếng dao dĩa va vào nhau lách cách. Christine đang muốn hỏi cả nghìn câu nhưng chưa đủ dũng khí, đúng lúc nó lấy hết can đảm sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt thì bất chợt cô Gracement nói:

"Ronan, chút nữa cháu lấy giùm cô cái xe lăn của Flora để trong kia nhé. Tiện thì lau sạch chút đi."

"Cháu biết rồi. Xin phép cô."
Ronan đáp với thái độ không được thoải mái lắm rồi đặt cái cốc xuống bàn hơi to tiếng một chút rồi bỏ đi.

Christine liếc nhìn theo đầy khó hiểu rồi lại đưa mắt tỏ ý thắc mắc với cô Gracement.

"Không có gì đâu. Chắc hôm nay nó không được khỏe lắm." -cô Gracement nói rồi đứng dậy chỉ chiếc giường mà Christine đã nằm -"Giường ngủ của cháu ở đây nhé. Chúc ngủ ngon!"

Rồi bỏ lại Christine một mình cạnh chiếc bàn ăn.

Christine chợt tỉnh giấc khi màn đêm đã trôi đi quá nửa. Nó nhìn xung quanh, chỉ thấy mỗi mình trong bóng tối, chợt nảy ra một ý. Nó sờ thấy cái ba lô của mình, xách lên rồi khẽ khàng rời khỏi ngôi nhà bằng cách nhảy lò cò. Không quên để lại tờ giấy viết nghệch ngoạc trong bóng tối, ngỏ ý cảm ơn cô Gracement vì đã cứu giúp và vì đã cho nó một bữa ăn thịnh soạn. Nó vẫn phải rời khỏi đây cho dù người ta có tốt đến đâu. Nó sẽ không thể sống nổi quá một ngày mà thiếu đi điện, cái tivi,... Thật sự khám phục 2 người bọn họ. Nó quên không thắc mắc tại sao họ có thể sống như vậy trong một thời gian dài, mà thôi kệ, đằng nào cũng đi rồi.

Trời về đêm lạnh buốt. Những giọt sương làm ướt đẫm đám cỏ mềm mại dưới chân Christine, nó không chắc rằng mình có thể đi xa được, trời quá tối, đã vậy lại bằng 1 chân nữa. Đây thực sự là ý nghĩ liều lĩnh nhất mà con bé từng nghĩ ra trong đời. Tiếng côn trùng ngày một lớn, tim con bé đập càng mạnh. Rồi nó chợt nghe thấy tiếng loạt soạt phát ra từ tán cây phía trước. Christine bất giác lùi lại. Qua ánh sáng trăng mờ ảo, nó nhìn thấy ánh mắt người, đỏ rực nhìn nó.

*Đây là lần đầu au viết truyện, chắc còn nhiều thiếu sót. Mong các bạn ủng hộ và vote giùm au nhé vì đó là động lực giúp au viết tiếp. Xin cảm ơn các bạn rất nhiều! 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net