Chương 4: Sự thực đáng buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp theo đến với Christine thật tẻ nhạt. Nó chẳng thể đi đâu với cái chân gãy ngoài phần lớn ngồi trên chiếc giường của nó đọc sách. Cảm thấy may mắn phần nào khi mang theo một quyển sách duy nhất đề phòng. Ai mà ngờ được khi mà việc gì cũng có thể xảy ra.

Ronan thì phần lớn không có ở nhà, mà có hay không thì cũng không quan trọng lắm với Christine. Con bé coi cậu ta không hơn là mấy với những bức tượng đặt trên giá sách.

Những khi chán với việc đọc đi đọc lại cuốn sách của mình, Christine lại nhìn cái chân gãy mà thở dài. Nó đã có cảm giác hơn trước nhưng không có nghĩa là con bé có thể đi lại bình thường được. Cái cảm giác mong muốn được đi học sao mà bỗng dưng day dứt với Christine đến thế? Tự nhiên nó nhớ đống bài tập về nhà của mình đến lạ lùng. Thực sự là chúng rất nhiều nhưng ít nhất là thú vị hơn so với việc ngồi một chỗ với cái chân vô dụng.

Nó cũng ít khi nói chuyện với cô Gracement kể cả khi cô luôn có mặt ở nhà. Thứ nhất là vì cô có rất tốt bụng nhưng lại có vẻ kỳ lạ và bí ẩn, luôn mang tới một cảm giá bất an cho Christine. Thứ hai là vì nó vẫn muốn tránh mặt cô sau lần đầu gặp mặt không mấy tử tế cho lắm.

Nó đã định kể cho cô cái buổi cãi nhau của nó với Ronan và cái bức ảnh bị cháy không rõ lí do kia với hy vọng là cô sẽ giải quyết bớt được phần nào cho nó nhưng lại thôi. Bởi vì trong cuộc cãi nhau đó nó là người sai rõ rành rành rồi, mà hơn nữa cô đâu phải người thân thiết gì với nó để mà kể những thứ ấy. Nó hiện tại chỉ coi cô là một ân nhân cứu mạng, một người để nó luôn nhắc nhở mình sẽ có một ngày sẽ quay lại trả ơn.

Nhưng như thế cũng không có nghĩa là Christine hoàn toàn không nói gì với cô:

"Tới bao giờ thì chân cháu lành lại, cô Gracement?" -Christine hỏi tới lần thứ 10.

"Cũng còn tuỳ vào cháu có kiên nhẫn hay không. Nếu chịu khó chờ đợi thì cũng không lâu nữa đâu. Đến lúc ấy cháu sẽ về nhà được." -cô Gracement đáp, cũng là lần thứ 10.

"Cháu đang lo lắng mình có thể không được về nhà hay lo lắng bố mẹ đang dần mất hy vọng đi tìm cháu?"

"Cả hai ạ." -Christine trả lời buồn bực như sắp khóc.

"Ta đã nói rồi mà. Đừng quá lo lắng cho cái chân của cháu, nó sẽ chóng lành thôi." -cô Gracement dịu dàng -"còn về bố mẹ cháu, cũng đừng buồn. Họ nên học cách tin tưởng con cái mình. Nên tin rằng chúng sẽ sự xoay sở được cho dù có bất kỳ điều gì xảy ra, và đừng bao giờ mất hy vọng vì ngay cả bây giờ phép màu vẫn đang xuất hiện."

Khuôn mặt Christine đã có một nụ cười nhỏ, đầy gượng gạo. Đúng vậy mà, phép màu vẫn còn, đó là nó vẫn còn ngồi đây, bình an vô sự. Cô Gracement đang tỏ ra triết lý hơn nó tưởng.

"Cháu có muốn chuẩn bị bữa tối cùng ta không? Chỉ là mấy việc nhỏ thôi mà. Chắc là cháu cũng thấy chán khi không có việc gì làm nhỉ?"

"Vâng, được ạ." -Christine vui vẻ dần lên, cố gắng quên đi cái chân gãy của mình.

Con bé cẩn thận tự đưa mình ngồi trên chiếc xe lăn, tự điều khiển nó ra phòng bếp cùng cô Gracement.

"Cháu lấy hộ ta cái lọ tiêu đằng kia được không? Bên tay trái cháu ấy, ở ngăn 2 cái tủ nhỏ."

Theo hướng chỉ của cô Gracement, Christine đã với được hạt tiêu ở nơi vừa tầm với chỗ ngồi của nó.

"Vẫn chỗ đó, nhưng ngăn dưới, có mấy quả nho khô nữa!"

"Có ngay ạ"

"Ngăn trên, cà rốt!"
        ....
"À, cháu lấy hộ cô cái đĩa kia được không? Nhưng hơi cao một chút, hay để ta lấy vậy."

"Không sao, cháu với được." -Christine hăng hái đáp.

Con bé nhìn lên chiếc đĩa có men trắng, điểm mạ vân cánh hồng đỏ, được đúc tỉ mẩn, tinh xảo. Cánh hoa như nổi hẳn trên nền đĩa, như đang khẽ rụng xuống một cách nhẹ nhàng, tinh tế.

Một thứ đẹp như thế, nó không cho phép mình đánh vỡ nên vô cùng cẩn thận. Chạm vào chiếc đĩa thật khẽ, rồi cố gắng với lấy để đưa cô Gracement. Nhưng không đơn giản như Christine tưởng, nó không thể đứng dậy được mà chiếc đĩa thì hơi xa với tầm tay nó. Sau một hồi trật vật, nó cũng đưa được chiếc đĩa ra. Nhưng nó lại không để ý tay mình bị va vào cánh tủ, chiếc đĩa rơi khỏi tay nó. Chỉ chực mấy giây là vỡ tan tành.

Theo phản xạ, tay nó rụt khỏi cánh tủ. Mắt nhắm lại chờ nghe tiếng CHOANG đáng ghét. Nó lại sắp sửa đắc tội với cô Gracement rồi.

Nhưng đã quá 1 giây mà không thấy tiếng. Christine hồi hộp mở mắt. Không tin nổi khi thấy chiếc đĩa đang lơ lửng ngay trước mặt mình.

Nó sợ hãi, đẩy xe lăn mình lùi lại, dụi mắt nhìn lại. Và nó thấy bàn tay cô Gracement đang đưa ra phía trước, về hướng chiếc đĩa đang lơ lửng. Rồi khẽ khàng dịch chuyển để nó bay lên, đặt trên bàn.

Tim Christine như vừa lỡ một nhịp, giờ lại đập mạch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nó há hốc mồm ra nhìn, cái quái gì vừa diễn ra thế? Cổ họng con bé bật ra tiếng hét nho nhỏ, nó cố gắng dịch lùi chiếc xe lăn ra sau nữa nhưng cái thứ chết tiệt ấy lại không hề nhúc nhích.

Nó không dám tưởng tượng đến cái cảnh mình cũng bị đưa lên lơ lửng đầy quái đản như chiếc đĩa vừa rồi. Làm thế quái nào mà cô Gracement có thể làm được thế? Cô ta là cái gì vậy? Là quái vật, là phù thủy chăng? Nó đã đoán chắc mẩm cô ta và cái nơi này có cái gì không ổn mà, không chừng nó sắp bị làm thịt ngay bây giờ. Thảo nào cô ta bảo nó đến gần phòng bếp. Thảo nào cô ta luôn tốt với nó. Tất cả đều có mục đích.

Cái xe lăn nhất quyết không nhúc nhích, thế là Christine đành đứng dậy bằng một chân. Định nhảy lò cò đi xa hết mức có thể.

"Đừng đi. Ta xin lỗi đã làm cháu hoảng sợ!"
-cô Gracement cất tiếng nói, cố không đến gần con bé.

"Cô định làm gì? Đừng có động vào tôi!" - Christine thở dốc, mặt tím tái.

"Cháu bình tĩnh lại đi. Ta không cố ý, vì chiếc đĩa sắp rơi nên ta chỉ định đưa tay ra đỡ. Nhưng mà nó ở xa quá nên... ta xin lỗi. Đừng sợ.

Cô Gracement nói đừng sợ nhưng nghe giọng cô cũng run run, sợ hãi không kém. Cô sợ bản thân mình chăng, hay sợ người ta sợ mình? Cô bước thật chậm lên phía trước, tới gần chỗ Christine.

"Cô không được tới đây!" -Christine quả quyết nói -"cô nói thật đi, cô là ai vậy? Tại sao cô làm được thế?"

"Đó là một khả năng đặc biệt từ nhỏ của ta." -cô Gracement lại tiếp tục bước, ánh mắt buồn bã nhìn Christine, hai tay thõng xuống, run rẩy kỳ lạ, như thể sợ rằng nếu tiếp tục đưa tay ra phía trước Christine sẽ sợ hãi bỏ chạy -"ta có thể làm chậm hoặc dừng lại một khoảnh khắc bất kỳ mà ta muốn, hay nói cách khác, ta có thể kiểm soát được thời gian."

Christine đã bớt sợ hơn nhưng vẫn thận trọng nhìn cô thể nhìn một thứ kỳ quan kỳ lạ đến khó tả.

"Ta luôn bị người ta xa lánh, ghẻ lạnh, bị coi là thứ quái dị, không phải là người bình thường. Thế nên ta mới phải sống ở đây, ở cái nơi xa xôi hẻo lánh này. Chỉ có Ronan, nó không ghét bỏ ta, vẫn sống cùng ta ở đây bởi vì nó cũng là một người như ta vậy."

Christine im lặng, nó cố gắng cảm thông cho cô Gracement. Sợ hãi quả thực là cảm giác đầu tiên của nó khi nhìn thấy hành động vừa rồi của cô. Nhưng có lẽ lớn hơn là cảm giác kinh ngạc trước tài năng xuất chúng của cô. Và cũng có gì đó ghen tị khi bản thân nó chỉ hoàn toàn bình thường, luôn có một cuộc sống bình thường, tẻ nhạt.

"Cháu xin lỗi. Thực ra cháu không phải là xa lánh cô. Cô thực sự rất kỳ diệu, thực sự độc nhất vô nhị!"

Khuôn mặt cô nhanh chóng thoáng một nụ cười gợn, rồi cũng nhanh chóng tắt dần.

"Ta chưa từng coi đó là một thứ độc nhất cả. Bởi vì những điều tốt đẹp từ đó, ta chưa từng được thấy mà chỉ thấy những tai họa rước đến không ngừng. Cũng chẳng muốn nói nhiều về nó nữa." -cô Gracement thở dài.

"Vậy thì cháu sẽ không nói nữa, cháu không biết rằng điều ấy lại khiến cô buồn đến vậy." -Christine bối rối đáp.

"Thôi thì đằng nào cháu cũng biết rồi, nếu cứ giữ những bí mật này thì càng làm cháu thêm bất an, mà cũng chẳng được ích lợi gì."

Cô liền đẩy chiếc xe lăn của Christine đến bên chiếc bàn ăn rồi ngồi xuống. Cô cầm lấy cái tẩu thuốc đã được đốt, hút một hơi, thở ra làn khói trắng.

"Chúng ta sống ở đây cũng được mấy năm rồi, tuy có khó khăn một chút, như cháu thấy nhưng ít nhất cũng được yên bình khi được sống với chính bản thân mình. Không phải lo lắng kiềm chế bản thân, không phải sợ người ta luôn nhìn mình với nửa con mắt." - cô Gracement ngừng lại, hút một hơi thuốc rồi nói tiếp -"đối với ta, ta không quá ghét bỏ những người đã từng coi khinh mình nhưng với Ronan thì khác. Nó luôn khó chịu với bất kì ai mà không có một khả năng đặc biệt như nó bởi vì gia đình nó đã hoàn toàn sụp đổ chỉ vì những con người như thế. Ta nhận nuôi Ronan từ năm nó 10 tuổi. Lúc ấy nó đã mồ côi cả cha lẫn mẹ và không có bất kì người thân nào. Gia đình nó tương đối khá giả. Có một điều là cả ông nội, bố cũng đều có khả năng đặc biệt giống như nó nhưng họ đều che giấu điều ấy kĩ đến nỗi người ngoài hoàn toàn không biết gì. Mọi thứ có lẽ vẫn sẽ bình thường như thế cho đến tận bây giờ cho đến khi xảy ra một chuyện."

Christine hồi hộp lắng nghe, nó cảm tưởng những làn khói từ điếu thuốc của cô Gracement đang dần mở ra một câu chuyện hãi hùng.

"Mẹ Ronan có một sự nghiệp thành công. Vì vậy mà bà bị người ta ghen ghét, bị chính người bạn của mình sát hại. Khi biết chuyện, ông Hanner đã không kìm được tức giận, dùng chính khả năng đặc biệt của mình giết chết người đàn bà đó. Vậy là ông bị kết án tử hình vì tội giết người." -vẻ mặt của cô Gracement không tránh nổi khó chịu khi nhớ lại -"phải, cuộc đời rất thiếu công bằng."

Christine thấy đáng thương thay cho Ronan. Cậu ta ghét nó như vậy thực ra cũng phải thôi. Nó cũng chỉ được coi là những con người giống như họ, những con người đã cướp đi hai người thân duy nhất của Ronan. Những con người cũng chỉ vì lòng ghen tức.

"Từ lúc gặp Ronan, nó nhất quyết không tới gần ta cho tới khi biết rằng ta cũng là một người có khả năng đặc biệt. Ta biết nó có vẻ không ưa cháu nhưng đừng lấy đó làm phiền lòng, mong cháu có thể hiểu cho nó."

"Vậy cô đã nghe được buổi ngày hôm đó rồi à?" -Christine cúi gằm mặt xuống, nhìn đăm đăm vào cái đầu gối của mình.

"Phải. Và ta cũng muốn bù đắp cho Ronan những ngày thiếu thốn cha mẹ mình, ước chi có người ta được quay lại thời gian để đỡ làm khổ nhau đến vậy!"

"Cháu tưởng cô có thể kiểm soát được thời gian mà?" -Christine rời hai cái đầu gối mình, nhìn cô Gracement đăm đăm.

"Con người dù có kiêu ngạo đến đâu thì vẫn chịu sự kiểm soát của thời gian. Ta chỉ có thể dừng lại ở một khoảng thời gian nhất định thôi chứ không thể quay ngược về quá khứ được, lại càng không thể làm người chết sống lại. Điều ấy là hoàn toàn trái với quy luật của tự nhiên."

Christine không nhìn cô Gracement nữa mà nhìn ra ngoài của sổ. Trời thấp dần, ngả màu tím nhạt, những đám mây bàng bạc khoác màu tối cho khu rừng. Nó cảm thấy thế giới này càng ngày càng trở nên kỳ lạ. Người ta cứ căm ghét nhau, xa lánh nhau một cách không lý do. Khi bạn vào một tập thể, nếu bạn là người phụ nữ duy nhất, bạn sẽ bị người ta phân biệt. Hay nếu bạn có màu da khác họ, bạn sẽ bị người ta phân biệt. Hay bạn không có cùng nguồn gốc như họ hay có cách cư xử khác họ bạn cũng bị người ta phân biệt. Còn rất nhiều những lý do vô lý khác nhưng cũng tóm lại là vì bạn không giống họ. Người ta vẫn luôn nói, luôn hành động vì một thế giới không có sự phân biệt. Vậy mà tại sao điều ấy vẫn luôn tồn tại và sẵn sàng làm hại con người? Có lẽ là bởi vì từ sâu trong mỗi chúng ta vẫn luôn tồn tại một định kiến nào đó đã thực sự ăn mòn vào trí óc. Hay có lẽ bởi vì sự khác biệt tạo ra sự ghen tức, muốn chiếm đoạt mà khi không thể thì lại dẫn đến ghét bỏ và muốn loại trừ. Cuộc đời quả thật cứ mỗi lúc một thêm đáng buồn.

"Cô Gracement, nếu vậy thì tại sao cô còn cứu giúp cháu làm gì?"

"Chúng ta không yêu quý bọn họ chứ đâu có ghét cháu. Mà đâu có ai độc ác tới mức bỏ mặc cháu ở đó được."

Phải rồi, đâu phải ai cũng xấu xí như vậy, đâu phải ai cũng tàn nhẫn như vậy. Nhưng những người tốt có mấy ai được người ta quan tâm đâu, có mấy ai được người ta trân trọng đâu. Không, cuộc đời chưa chắc đã đáng buồn nhưng lại đáng buồn theo một cách khác.

Christine ngồi lâu một hồi. Ánh mắt nó bắt gặp bức ảnh đã bị cháy xém. Con bé đã ngầm hiểu tại sao nó lại bị như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net