Chương 5: Bức ảnh không thể xoá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Những ngày tiếp theo đến với Christine ngày càng trở nên dài đằng đẵng, chán nản. Mặc dù buổi hôm đó con bé đã được biết nhiều điều nhưng khi ấy chỉ khiến cho con bé phải thêm giữ khoảng cách với hai con người vốn dĩ đã không được gần gũi như người thường cho lắm. 

 Một buổi sáng cũng như bao buổi sáng khác, Christine lại ngồi một mình trên chiếc giường cũ, đọc lại cuốn sách của nó tới lần thứ n. Nhưng hôm nay nó không thể tập trung đọc hết được quá 12 dòng chữ vì luôn có cái gì đó rất đáng phân tâm. Tiếng cửa ra vào, tiếng bước chân thấp thỏm qua lại của một người trong nhà cứ lầm rầm không ngừng.

Dù cố gắng lờ đi bằng cách lẩm nhẩm mấy dòng chữ trong cuốn sách thì Christine vẫn không tránh khỏi để cho hai tai mình hoạt động. Và khi không thể kiên nhẫn được nữa để quay ra nhìn, thì nó thấy Ronan đang đứng đằng sau mình, tò mò xem xét cái ba lô của con bé như đang xem xét một vật thể lạ. Theo một phản xạ tự nhiên không ngờ, khuôn mặt Christine bất chợt đỏ bừng. 

Con bé vội quay đi ngay lập tức, suy nghĩ. Cậu ta định làm gì với cái ba lô vô dụng đó nhỉ? Lại chúi mũi vào trang sách, con bé quyết sẽ không thèm ngó ngàng tới con người kì quái kia nữa. "Họ không phải những người bình thường nên cũng không bình thường như mình." Christine thề như đinh đóng cột trong lòng.

Nhưng Ronan cũng chẳng để yên cho Christine ngó lơ cậu ta. Sau khi xem xét xong cái ba lô, cậu ta bắt đầu xem xét mấy thứ bên trong. Đó là cái bình nước trống rỗng và vỏ mấy thứ đồ ăn chưa mang đi vứt. Chưa lần nào nhìn thấy màu sắc sặc sỡ của vỏ bánh, Ronan lôi hết chúng ra, nghịch ngợm loạt soạt như một đứa trẻ ba tuổi. Nhưng có một thứ thu hút hơn, đó là chiếc smartphone. 

Sau khi tìm được nó trong chiếc ba lô, Ronan bắt đầu loay hoay không ngừng. Đương nhiên với một người lần đầu nhìn thấy smartphone thì chẳng ai nghĩ đó là điện thoại cả, không loại trừ Ronan. Cậu ta nghĩ đó là một thứ đồ chơi, không chút do dự, phang một cái "dứt khoát" vào tường. Christine nghe tiếng "bốp" rồi thì không kìm được nữa, con bé giật phắt cái điện thoại trên tay Ronan đã bị vỡ hai đường dài trên màn hình. 

 "Một lần nữa tôi yêu cầu cậu nên biết thế nào là lịch sự. Cấm được động vào đồ của tôi khi chưa có sự cho phép!" 

Christine gằn lên từng tiếng đầy khó chịu. Nếu đó không phải Ronan, một con người mà con bé phải đề phòng thì cậu ta rất có thể đã bị một cái bạt tai. Con bé đã chuẩn bị sẵn trong đầu một trận cãi nhau nảy lửa sắp đến thì Ronan lại dội gáo nước vào ngọn lửa bừng sát khí. Cậu ta chỉ xuống chiếc điện thoại giờ đã ở trên tay Christine, hỏi một câu ngờ nghệch:

 "Đó là cái gì vậy?"

Christine vừa không nhịn được tức giận, vừa không nhịn được cười. Nhưng con bé vẫn cố giữ vẻ mặt nghiêm túc của mình trả lời Ronan: 

 "Đó là điện thoại. Và là của tôi nên đừng có động vào.

 "Sao điện thoại mà trông lạ thế nhỉ? Gọi điện kiểu gì thế?" 

Vẻ mặt Ronan lộ rõ vẻ háo hức của đứa trẻ sắp được mẹ cho quà. Christine không thể không nghĩ tới vẻ mặt của đứa trẻ ở cô nhi viện mà con bé đã gặp tháng trước, trong một lần đi tình nguyện cũng mấy người bạn. Một điều gì đó vừa hài hước lại vừa xót lòng. Phải rồi, Ronan đã sống ở đây từ lúc mấy tuổi nên cậu ta không thể biết được mọi thứ của cuộc sống hiện đại. 

 "Tôi đã tắt nguồn nó từ lâu rồi để tránh tốn pin. Mà không biết còn bật lên được không?" 

Christine thở dài, không phải vì sợ điện thoại hỏng mà vì cái suy nghĩ vừa rồi khiến nó có đôi chút chạnh lòng. 

 "Thì cứ mở lên thử xem nào!" 

Ronan tò mò nói. Trong một vài phút, khoảng cách vô hình giữa hai đứa nó đột nhiên mờ dần. 

Christine thận trọng giữ cái nút nguồn thật lâu, rồi thở phào nhẹ nhõm khi chiếc điện thoại bật sáng. Giờ giấc, ngày tháng trên màn hình lộn tùng phèo, sóng thì đen kịt, từ một cái smartphone giờ nó đã trở thành "stupidphone" rồi. 

 "Đâu, đâu gọi điện thoại như thế nào?" 

Ánh mắt Ronan sáng rực lên. Lập tức ngoan ngoãn ngồi cạnh Christine, chăm chú nhìn.

 "Cái này gọi là điện thoại nhưng mà có nhiều tính năng hơn là gọi điện" -Christine từ tốn nói -"cậu có thể vào mạng để tim kiếm thông tin, xem phim, nghe nhạc hay bất cứ cái gì khác tuỳ thích nhưng miễn là phải có wifi hay 3,4G, đại loại là mấy thứ kết nối không dây nhưng mà ở đây không có nên chúng ta lướt sang cái khác..."

 "Thế thì phải gọi nó là cái gì?" -Ronan ngắt lời.

 "À, thì điện thoại là gọi chung không thì gọi là thiết bị di động bởi vì nó nhỏ gọn và thuận tiện mang theo bên mình." 

 "Hay nhỉ!" 

Ronan đột ngột tán thưởng khiến cho Christine ngạc nhiên nhìn cậu. Cậu khác xa so với tưởng tượng của con bé lần đầu gặp mặt. Đó không hẳn là một người hay cáu bẳn, không hẳn bất lịch sự, lạnh lùng, mà thực sự rất dễ gần, mang một vẻ hồn nhiên kì lạ. 

 "Cái này là trò chơi." 

Christine nói rồi định ấn vào ứng dụng "Candy crush" nhưng Ronan lại ngắt lời con bé rồi chỉ vào cái ứng dụng "Camera":

 "Cái này là để chụp ảnh à?" 

 "Ừ, đúng rồi."

Con bé vào ứng dụng đó rồi chỉ cho Ronan thấy mặt hai đứa đang hiện lên cái màn hình. 

 "Vậy muốn chụp thì ấn vào đây à?" 

Ronan nhanh tay ấn vào cái nút tròn, màu trắng ở phía dưới màn hình để chụp ngay hình hai đứa. Christine bối rối giật cái điện thoại lại. 

 "Cậu chụp cái này làm gì, trời ạ!" 

Nói rồi con bé định xoá ngay cái bức ảnh đó đi nhưng có một điều gì đó ngăn nó làm vậy. Thật kì lạ nhưng Christine lại muốn giữ lại nó trong điện thoại của mình bởi vì nó chỉ đơn giản nghĩ rằng mình không thể xoá.

 Rất tự nhiên và bất ngờ, khuôn mặt Christine lại tiếp tục ửng hồng.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net