Chương 8: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Cháu nghĩ đã đến lúc cháu không nên làm phiền cô và Ronan nữa." 

  Christine thở dài nói khi hớp một ngụm trà hoa cúc của cô Gracement từ chiếc cốc sứ trổ hình bông hoa hồng. Nó thấy tương đối hài lòng với lý do mình đưa ra. Bởi cả sáng hôm đó nó chỉ đi qua đi lại trong phòng để nghĩ cách trở nên lịch sự nhất trước khi từ biệt. Có lẽ vì nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của nó mà cô Gracement đã lo lắng đến nỗi mời con bé một cốc trà. Và tới khi uống trà rồi sự căng thẳng vẫn chưa tiêu tan được, Christine vẫn chưa biết nên nói từ đâu, giống như tìm ra quả bom rồi nhưng chưa tìm được ngòi nổ. Nên nó chỉ ngồi nói những thứ chuyện phiếm với cô Gracement cho qua thời gian, toát mồ hôi hột như thể nhìn thấy bông hoa hồng trên chiếc cốc bỗng hóa thành con rắn, bò lên tay người. Chỉ tới khi thấy chán khi toàn ăn "món khai vị", Christine mới bắt đầu nghĩ tới "món chính".

  "Vậy ra, đây mới là điều cháu muốn nói à? Có gì đâu, ta không chẳng thấy phiền chút nào cả, nên cứ ở đây đi nếu cháu muốn. Còn bao giờ cháu thấy phiền thì hẵng về."

  "Ơ, dạ..."

  Christine vừa bị chặn đứng cổ họng. Nó chưa nghĩ tới nên phản ứng thế nào nếu cô Gracement không muốn nó về. Thấy vẻ mặt như "nhìn thấy rắn bò lên tay" của con bé, cô Gracement bỗng phá lên cười.

  "Ta chỉ đùa chút thôi mà. Dù có muốn cỡ nào, ta cũng đâu thể cấm cháu trở về nơi mình thuộc về."

  "Cháu không có nghĩ cô như vậy mà." - Christine bối rối đáp. 

  "Được rồi. Nếu đã sẵn sàng, cứ bước ra ngoài, cháu sẽ biết đường. Mọi thứ sẽ quay về đúng thời điểm một tháng trước."

  "Vâng."

  Christine vội vàng lấy chiếc ba lô của mình, nhét những thứ đồ lung tung vào. Nhưng khi đã xong rồi thì bỗng có thứ gì đó giữ nó ở lại, vướng víu như có cây dây leo bất thần bò ra từ sàn nhà, quấn lấy chân. 

  "Sao vậy? Cháu lại sợ điều gì à?"

  "Ơ, không ạ. Chỉ là, cháu muốn cảm ơn cô về những ngày qua, đã giúp đỡ cháu, coi cháu như người nhà. Cháu cũng sẽ như vậy, hai người sẽ luôn là những người đặc biệt đối với cháu."

  Christine nói rồi nhìn thấy nụ cười trên môi cô Gracement, lần đầu tiên nó mới để ý tới những nếp nhăn trên trán người phụ nữ này. Cô không có chồng, không có con nhưng có lẽ cuộc sống đã quá nhọc nhằn với cô. Khi luôn phải dè chừng với người xung quanh, sống trong sự cô đơn nhưng cũng bấp bênh không kém. Tương lai của cô và Ronan sẽ mãi chôn vùi ở nơi hẻo lánh này sao? Họ xứng đáng có được nhiều thứ tốt đẹp hơn thế này. Nhưng với sức của nó hiện tại, Christine chẳng thể làm được gì. Và đây dường như là nơi an toàn nhất, vì nơi đây không có con người.  

  "Cô cần cháu hứa với cô một điều." - Cô Gracement đột nhiên nghiêm trọng lại - "Hãy giữ bí mật về sự tồn tại của chúng ta nếu chúng ta thực quan trọng với cháu đến vậy."

  "Vâng, cháu hứa." - Christine thận trọng nói.

  "Lại đây nào."

  Cô Gracement nói rồi ôm Christine vào lòng. Có lẽ, con bé đã thực sự coi cô là một người mẹ đặc biệt của mình. 

  "Tạm biệt cô."

  "Tạm biệt, chúc may mắn!"

  Christine rời khỏi nhà với một bước chân nặng trĩu. Có cảm giác như cái cây dây leo ấy đã mọc dài ra và quấn lấy chân con bé chặt hơn. Nhưng như vậy không có nghĩa nó dừng lại, bởi ngày hôm nay là ngày mà nó đã quyết định đối mặt với cuộc sống bình thường của nó. Không biết mọi thứ sẽ thế nào, liệu có còn bình thường như nó vẫn nghĩ khi bản thân đang phải che dấu một bí mật khá lớn. "Mình sẽ giữ lời hứa. Chắc chắn là như vậy." - Christine tự nhủ khi bước chậm về phía khu rừng.

  Những đám mây trắng như bông gòn, chen chúc nhau trên bầu trời, giờ nhanh chóng tản ra, nhường chỗ cho ánh mặt trời gay gắt. Christine chợt nhận ra mình đang trở về buổi trưa tháng 7 khi trước, vào cái ngày đầu tiên nó đã đến đây. Nhưng cảm giác khác trước rất nhiều. Sự xa lạ đã biến mất rất nhanh, như thể nó đã trở thành một con người khác, một con người tràn đầy tự tin và kinh nghiệm. Mặc dù nó không hề quen thuộc cánh rừng này nhưng con bé vẫn bước đi theo một linh cảm đầy chắc chắn, theo tiếng gọi của chính bản thân mình. Cô Gracement đã nói: "Nếu đã sẵn sàng, cứ bước ra ngoài, cháu sẽ biết đường."

  Tiếng rừng rì rào đáp lại suy nghĩ của Christine. Lắng nghe tiếng gió reo, con bé lại thả hồn vào cảm xúc nhẹ bẫng, mong manh mà kỳ diệu. Có lẽ nó nên đi chậm hơn nữa, để níu giữ chút khoảnh khắc này. Không chỉ bởi thiên nhiên đẹp mà bởi vì con người nữa. Nó muốn ở lại, nó không chắc rằng sự ra đi này có vội vã quá không, có vô tình hay không khi còn chưa nói lời tạm biệt với Ronan. Phải rồi, nó đã suýt quên mất sự hiện diện của cậu ta trong cả buổi sáng. Nhớ lại những hành động kỳ lạ, những lời nói luôn khiến người ta phải ngạc nhiên, Christine bật cười. Rồi cảm giác hụt hẫng, trống trải bất chợt đâm chồi trong lòng con bé nhanh như nấm mọc sau mưa. Tại sao lại vậy nhỉ? Tại sao lại thiếu vắng đến thế? Christine bỗng dưng lơ đãng như như người mất hồn. Một cảm xúc khó tả mà sau nhiều lần nghĩ lại, con bé vẫn không thể giải thích nổi. 

  Và rồi nó lại tiếp tục bước đi. Giờ lại xen lẫn đôi chút bực dọc. "Cậu đã đi đâu cả buổi như thế? Tôi đang đi về đấy, đi về đấy, nghe rõ không? Hay là còn không hiểu nữa? Đi về tức là sẽ không ở đây nữa, tức là sẽ không cho cậu mượn điện thoại nữa..." - Christine lầm rầm trong cổ họng như người tụng kinh, đến nỗi chẳng thèm để ý tới vật xung quanh nữa. Nó đá phải đám lá khô làm chúng tung lên, bụi bay mù mịt. Đá phải quả thông khô khiến bản thân mình suýt ngã dúi xuống. Thậm chí làm sục cả đất lên vì chân vướng phải cây dây leo mọc xung quanh thân cây cổ thụ lớn. "Đáng ghét thật!" - Nó thốt lên rồi ngồi thụp xuống đất. Đây đã lần thứ hai đi qua cánh rừng nhưng con bé vẫn không thể thoát nổi sự bực bội, cảm giác vô dụng mặc dù là lý do nào đi chăng nữa. Giữa không gian yên ắng, Christine lại thấy một âm thanh, thứ âm thanh mà nó đã từng nghe thấy cũng trong hoàn cảnh này. Con bé lập tức ngồi dậy, đi tiếp. Nhưng lần này nó đề phòng hơn, bước đi thật cẩn thận tới chỗ con suối. 

  Giờ đây, nó mới nhìn kĩ vẻ đẹp của dải lụa ấy. Vắt ngang qua màu xanh của rừng, tới phía đầu nguồn trên ngọn đồi trước mặt. Ven bờ, hoa cỏ dại lấm tấm mọc chen chúc, những cây nấm nhỏ cao bằng nhau, lúp xúp như những căn nhà nhỏ của người tí hon. Những cây cổ thụ cắm hẳn thân xuống lòng suối với những khúc rễ ngoằn nghèo như những con trăn lớn. Ở phía trên, những tán lá rậm rạp xòe ra giữa dòng, tạo ra cái ô che bóng mát. 

  "Giờ cậu đã biết tránh hòn đá đó ra rồi hả?"

  Một giọng nói bất thần vang lên làm Christine quay đầu lại và nó bắt gặp Ronan đang toét miệng cười. 

  "Thiêng thật." - Christine nói nhỏ để chỉ mình nó nghe thấy. 

  Không thấy tiếng trả lời, Ronan tiếp tục:

  "Định đi mà không nói lời tạm biệt sao?"

  "Câu đó phải hỏi cậu chứ, cậu đâu có ở đó để tôi tạm biệt."  

  Christine nói giọng trách móc. Nó đã định lôi toàn bộ lời nói cách đây ít phút ra để nhai lại nhưng chẳng hiểu sao lại quên đi sạch sẽ. 

  "Tôi có thứ này cho cậu."

  Ronan tháo từ trên cổ xuống mặt dây chuyền màu tím mà Christine đã nhìn thấy trước đây. Dưới ánh nắng mặt trời, màu tím trở nên lấp lánh, phát ra ánh sáng ma mị. 

  "Cái này là..."

  "Là một chút khả năng đặc biệt của cô Gracement đã để vào. Nó có khả năng dừng thời gian trong hai phút, chỉ nên dùng khi có nguy hiểm xảy ra. Hãy giữ nó thật chặt và cầu nguyện, nó sẽ phát huy tác dụng."

  Nói rồi Ronan đeo chiếc vòng lên cổ Christine. Cảm nhận thấy hơi thở ấm áp từ phía sau gáy mình, con bé bỗng đỏ bừng mặt. 

  "Tại sao cậu lại cho tôi cái này?"

  "Bởi vì tôi không cần tới nữa. Tôi vẫn luôn có cô Gracement bên cạnh mà. Còn cậu thì... chẳng có ai cả."

  "Cảm ơn nhiều. Tôi sẽ không quên cậu đâu, tôi hứa đấy."

  Christine vội lấy chiếc ba lô, đeo lên vai. 

  "Tạm biệt." - Ronan nói rồi chạm lên tóc mái của Christine, bước tới gần hơn.

  Christine định lùi lại nhưng chân nó không nhúc nhích. Lần đầu tiên nó nhìn Ronan gần tới vậy. Thấy đôi mắt xanh trong veo như nước biển đang nhìn nó như thiêu như đốt. Con bé không nghe thấy gì nữa ngoài trái tim mình đập liên hồi...

  "Mình đi hơi xa rồi hay sao ấy, chả thấy Christ đâu cả."

  Granny uể oải ngáp, vươn vai. 

  "Thêm một đoạn nữa thì đi về vậy. Nó biết đi thì sẽ biết tìm đường về thôi."

  Arol vén đám lá rậm rạp của cây cổ thụ ra để hai đứa nó bước qua. Và nó nhìn thấy Christine đang đứng một mình, bấm điện thoại. Hai đứa đồng thanh thốt lên:

  "CHRIST! Bà làm cái gì ở đây thế?"

  "Đi dạo chút thôi mà, có gì đâu."

  Christine ngẩng lên cười mỉm, cố tỏ ra bình thường nhất có thể. 

  "Đi dạo cái gì? Hại người quá."

  "Thôi, đi về nào. Đến giờ ăn trưa rồi đấy."

  Christine đẩy hai đứa bạn mình đi trước để quay đầu lại tìm kiếm. Nhưng Ronan đã mất dạng.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net