Chương 5: Nhìn thấy đồ của mình ở chợ đồ lậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù là người châu Á nhưng từ nhỏ Ân Hy đã sinh sống tại Pháp, số lần huấn luyện và làm nhiệm vụ ở châu Á cũng đếm trên đầu ngón tay, cốt lõi là tổ chức muốn che đi nguồn gốc thân phận của cô.

Hiện giờ, kế hoạch phía trước chưa xác định cụ thể mất bao nhiêu thời gian, huống hồ cô cũng đã quyết định một khi trở về sẽ sinh sống lâu dài ở đây, vì vậy mọi giấy tờ tùy thân gồm chứng minh, quốc tịch và hộ chiếu trước đó của cô ở Pháp đều được đổi sang Đài. Mà để hoàn thành thủ tục phải mất ít nhất đến nhất 2 tháng.

Lại nói, mấy năm nay, những tổ chức từng đối đầu với cô ở Đài Loan vẫn truy lùng cô không dứt. Cho dù cô có nỗ lực né tránh tới đâu cũng khó tránh khỏi việc rắc rối tự tìm đến chân. Mà đối với công dân tự do, đó là một mớ phiền phức lớn. Vì vậy, trong thời gian này ngoài lúc thực hiện nhiệm vụ, cô phải tạo cho mình một thân phận mới ít gây chú ý hơn.

Xét một nơi an toàn để ẩn mình, không nơi nào thích hợp hơn trường học. Người ta thường nghĩ nơi càng kín đáo càng an toàn nhưng thật ra nơi càng nguy hiểm mới càng dễ lẫn trốn vì các tổ chức hắc đạo dù lớn mạnh tới đâu cũng không thể tùy tiện hành động nơi đông người.

Vừa vặn thay, điểm về ngoại hình, tuổi tác Ân Hy cũng hoàn hảo khớp với hình tượng một học sinh cấp 3. Vậy nên rất nhanh chóng thủ tục nhập học đã được Mã Hưng xử lý.

Hôm sau, Ân Hy đến trường.

"Em chuyển từ trường Kinh Hoa qua đây à?"

"Vâng" Ân Hy không biết cái trường đó nằm ở ngõ nào, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.

"Em theo cô đến lớp nhé."

"Vâng" Cô cứ như một con búp bê di động theo sau.

Cửa phòng mở ra, cô cùng giáo viên chủ nhiệm đi vào.

Ân Hy khẽ rít một hơi lạnh, đây là lần đầu tiên cô bị một đám đông nhìn chằm chằm đến như vậy, cứ như là động vật quý hiếm ở sở thú.

"Đây là bạn học mới của lớp chúng ta." Cô giáo quay sang nói với cô "Em giới thiệu về mình đi."

"Xin chào, mình là..." Cô ngập ngừng, tâm trí cố nhớ lại cái tên đã đăng kí trên tập hồ sơ.

"Mình là Thời Nhiên, rất vui được làm việc chung với các bạn!"

Lúc Mã Hưng hỏi cô thích cái tên như thế nào, cái tên này đã ngẫu nhiên xuất hiện trong tâm trí của cô, chả hiểu sao cô lại chọn cái tên... mình đã từng tuỳ tiện nói ra ở hộp đêm hôm đó.

Giới thiệu xong, Ân Hy được phân chỗ ngồi gần cuối lớp. Vừa ngồi xuống, một cô bạn bên cạnh quay sang cười thật tươi với cô.

"Cậu trắng thật đấy!"

Ăn Hy nâng cặp kính to dày, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, ăn mặc gọn gàng.
Khoé môi cô nở ra nụ cười hiền hoà, hoàn toàn giống một cô học sinh vừa có phần gương mẫu vừa ngốc nghếch.

"Tớ là Tố Tố, có gì giúp đỡ nhau nhé"

Ân Hy "Ừm" một cái, lấy sách vở ra bàn.

Tiết học sau đó là tin học, hai người được phân công dùng chung một máy tính để hoàn thành bài tập. Tố Tố có vẻ rất thích Ân Hy nên suốt buổi đều dính chặt với cô, ngay lúc này cũng không ngoại lệ. Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy đống bài tập thầy giao trên bảng, cô liền ôm trán lăn ra bàn nằm ngủ, còn dặn Ân Hy nếu thầy đến cứ bảo cô bị chóng mặt.

Ân Hy gật đầu mấy cái lấy lệ, nhìn cô bạn đang ngủ say, khuôn mặt không chút phòng bị, cử chỉ cũng chân thành không hề có chút ác ý, bản thân cô là một người cực kì đề phòng cũng không nảy sinh sự bài xích cho lắm.

Gõ xong 2 trang code trên máy tính, Ân Hy buồn chán không có gì làm chỉ đành lướt web.

Cô mở ra trang mua bán đồ lậu của giới hắc đạo, đây là trang web ngầm đòi hỏi những tay IT khá mới xâm nhập được. Ân Hy có sở thích sưu tầm đồ công nghệ, do đó cũng thỉnh thoảng lên xem có đồ gì vừa mắt để nhặt về nghiên cứu. Mặc dù các hàng hoá ở đây không so được với những thương hiệu xa xỉ, lại đa phần là đồ second hand, nhưng lại hơn hẳn về độ tinh xảo cũng như độc lạ, đặc biệt là còn có các mặt hàng mà bên ngoài không thể mua được. Nếu cẩn thận tìm kiếm chọn lựa, không chừng lại phát hiện ra bảo bối.

Lướt một hồi từ trên cao xuống, không có vật gì nổi bật. Kéo xuống cùng là thanh ở mức giá dưới 50 tệ, nhìn qua cũng là đồ không sài được.

Ân Hy vừa định kéo lên chuẩn bị thoát web thì tay của cô hơi khựng lại.

Cô vừa lướt qua thứ gì trông quen quen?

Ngón tay của cô lại điều khiển chuột đảo sang trái sang phải thanh tìm kiếm, đột nhiên hai mắt cô Ân Hy mở to.

Trên màn hình, một sợi dây chuyền màu trắng bạc, trên mặt khắc một con bươm bướm, nhìn qua trông có vẻ đã cũ.

Không nhìn lầm, đây quả thực là sợi dây chuyền quý giá nhất của cô!

Bất giác đưa tay lên cổ, nhận thấy rõ ràng mảng da thịt trống không, trong đầu cô như nổ bùm một cái.

Sợi dây chuyền yêu quý của cô, nó biến mất từ lúc nào? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Sắp xếp lại các hoạt động từ khi trở về Đài Loan, lúc về Tây Thành vẫn còn, lúc cô đi nhuộm tóc vẫn còn,... vậy thì...

Cắn chặt răng, ánh mắt Ân Hy loé lên. Nhất định là vào cái đêm ở quán bar Dục Nhạc. Thảo nào lúc kéo khoá váy, tay cô như vướng phải thứ gì đó, chắc chắn sợi dây chuyền đã mắc vào rồi theo đó đứt ra.

Đi đến dòng suy nghĩ này, Ân Hy bất giác nhớ đến một nhân vật duy nhất ở ngay bên cô thời khắc đó, chính là gã đàn ông say rượu đi nhầm phòng.

Hẳn là hắn ta đã giả vờ say và nhìn thấy tất cả hoặc chỉ là tiện tay lượm nhặt.

Hay cho cái đi nhầm phòng còn chôm chỉa!

Ân Hy lập tức gửi Mail cho chủ tài khoản, lại nhìn lên hàng chữ dưới 50 tệ.

Ánh mắt cô tối sầm, tay nắm chặt lại.

Món đồ yêu quý của cô không những xuất hiện ở chợ đồ lậu mà còn được bán với giá 'những' 50 tệ?

Cô thật sự hận chết mình vì đã không giết hắn ngay cái đêm hôm đó!

Lúc Tố Tố tỉnh dậy, không thấy Ân Hy đâu, chỉ có màn hình dày đặc kí tự như mê cung Berlepsch, có hơi hoa mắt nhưng cô vẫn nhanh nhảu chạy thử chương trình, sau đó đưa tay lên.

"Thầy ơi, bên này chúng em xong rồi ạ"

* * *

Ân Hy theo địa chỉ trong Mail, tìm đến một đại khu chỉ toàn các ngôi biệt thự sang trọng, đây là nơi cao cấp dành cho giới thượng lưu. Cô để taxi men theo hết con đường, cho đến khi dừng lại trước một ngôi biệt thự to lớn nhất, ước chừng rộng đến hơn ngàn mét vuông.

Bảo vệ trước cửa ngăn cô lại.

"Cô tìm ai?"

"Anh vào nói rằng tôi tới mua đồ." Cô ngược lại không trả lời câu hỏi.

Hai tên bảo vệ nhìn nhau, khó hiểu lan tràn. Phụ nữ tới Dạ Hoa Viên mua đồ quả là lần đầu tiên mới thấy.

Lúc đó, trên bộ đàm truyền tới, có vẻ là người bên trong dặn dò, cuối cùng cô cũng được cho qua.

Ân Hy được người làm dẫn lên lầu hai, đến một căn phòng nhìn qua có vẻ là phòng làm việc.

Người làm rót ly trà mời cô.

"Thiếu gia đang tắm, cô đợi một chút."

"Được."

Sau khi người làm rời đi, tầm mắt Ân Hy quét một lượt khắp căn phòng, xác định không có camera, cô rón rén bước tới kệ tủ, trên này chỉ có tạp chí và sách khoa học. Cô lại nâng bước chân không phát ra tiếng về chiếc bàn làm việc, lục lọi từng ngăn kéo.

Dây chuyền vẫn không thấy đâu.

Đang lúc Ân Hy chồm người chăm chú lật qua lật lại xấp tài liệu trên bàn, không biết vì sàn quá trơn hay do quá hấp tấp cô đột nhiên mất thân bằng chới với, ngay lúc đó một bàn tay xuất hiện từ đằng sau đỡ lấy eo cô.

"Đang tìm thứ gì?"

Ân Hy suýt nữa thì rớt tim ra ngoài, lại nhận thức thấy bản thân đang trong tư thế kì quặc, liếm môi quay lại.

"Vừa nãy có một con chuột chạy ngang qua"

Vừa nâng mắt lên, đáy mắt của cô xuất hiện một dáng người to lớn chắn trước mặt.

Đây có lẽ là người đàn ông say rượu bữa trước, nhưng hôm nay cô mới có dịp tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của anh ta.

Người đàn ông trước mặt này khá trẻ, đôi mày kiếm đen lộ ra vẻ cao ngạo, hàng lông mi so với phụ nữ còn đẹp hơn, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng khinh bạc, thế nhưng đáng chú ý nhất vẫn là đôi mắt đen thẳm như hồ nước sâu, vừa tràn ngập nét thâm thúy vừa sắc bén như chim ưng.

Cơ thể Ân Hy như cứng đờ, lục lại các hình ảnh mà mình từng thấy qua, chỉ có thể dùng một câu để hình dung người đàn ông này.

Đẹp như tạc tượng!

Khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan cương nghị toát lên vẻ phong lưu, kiêu hãnh, còn có một chút lãnh khốc.

"Mặc đến 4 lớp áo, trời lạnh đến thế à?"

Đột nhiên bị hỏi, Ân Hy hơi mất tự nhiên.
"Phải, có hơi lạnh."

Ban đầu cô vì nghĩ tới cảnh mình thay đồ có thể đã bị người khác nhìn thấy, liền rùng mình chồng thêm nhiều lớp áo, như vậy mới khiến cô có cảm giác an tâm. Thế nhưng bây giờ đứng cạnh người đàn ông này cô cũng thấy thực hơi lạnh.

Người đàn ông đi đến bàn làm việc, tướng ngồi ngàn nhã. Mùi sữa tắm nhàn nhạt tỏa ra khiến Ân Hy cảm thấy không không khí có phần kì quái khó nói.

"Tôi muốn mua lại sợi dây chuyền kia."

Ân Hy biết rằng chính mình là nạn nhân nhưng đối mặt với một người vừa giàu có vừa toát lên thần thái ngút ngàn thế này, cô thậm chí nghĩ đến khả năng tên say rượu kia là kẻ khác, và đã bán sợi dây chuyền cho anh ta. Huống hồ bây giờ nếu anh là kẻ chôm chỉa thật, cũng là do cô sơ ý cho anh ta cơ hội.

Người đàn ông phất tay cho một người ngoài cửa, anh ta lập tức đem đến một chiếc hộp, mở ra chính là sợi dây chuyền quen thuộc của cô.

"Đến thì dễ, nhưng lấy về thì khó.." Mấy chữ cuối anh ta chậm rãi nhả ra "nữ sát thủ"

Mí mắt Ân Hy khẽ giật, quả nhiên đêm đó anh ta đã nhìn thấy tất cả, bao gồm lúc cô hoá trang và cả khoảnh khắc cô chỉa súng vào anh.

"Tiền tôi có thể đưa cho anh. Anh muốn bao nhiêu?"

Anh ta lấy ra một tờ hợp đồng. Ân Hy cầm lên đọc qua, rồi ném ánh mắt sắc bén về phía anh.

"Muốn tôi làm việc cho anh?"

"Không phải muốn, mà là yêu cầu"

"Tôi không đồng ý" Cô thả tờ giấy về chỗ cũ " Lãnh tiên sinh, tôi không quen biết anh, lặn lội tới chỗ này chỉ để chuộc về một sợi dây chuyền cũ kĩ. Đây là một cuộc mua bán, tiền tôi sẵn sàng trả, anh có tư cách gì bắt ép tôi? Huống hồ..."

Mấy chữ 'đồ là do anh chôm chỉa' bị nuốt ngược vào trong, cô thấy sợi dây chuyền của mình đang lơ lửng trước mặt, sợ rằng sức lực kia thoáng chốc có thể làm đứt nó lần nữa.

"Tôi trả lương cho cô, cho cô ăn thêm tiền hoa hồng, giúp cô tránh khỏi nóng vuốt của kẻ thù, còn gì chưa thoả mãn?"

"Thành thật thì, tôi chỉ là một sát thủ quèn, rãnh rỗi chạy đi báo thù riêng, chẳng lẽ Lãnh tiên sinh đây thiếu người đến nỗi bắt một người phụ nữ về giải quyết việc riêng giùm mình?"

"Người thì không thiếu, nhưng sát thủ biến hoá trong vài phút như tiểu thư đây thì quả thật hiếm thấy."

Ân Hy cắn cắn môi, hắn cũng là người đầu tiên nhìn thấy cô hoá trang.

"Anh đưa tôi kiểm tra dây chuyền cái đã."

Cô với lấy sợi dây chuyền, người đàn ông không kì cà thả xuống tay cô.

Vừa nhận được, Ân Hy liền nhét vào trong túi.

"Lãnh tiên sinh, đây là 50 tệ, tôi trả tròn cho anh, xem như tôi đã mua nó. Hai chúng ta không còn liên quan!"

Cô cư nhiên lại trở mặt, đặt đồng xu xuống bàn rồi xoay người bước ra.

Vừa đi đến cửa, tiếng 'bíp' từ đằng sau vang lên, dù rất khẽ nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Ân Hy quay lại.

Tay người đàn ông đang vân vê một đồ vật nhỏ như hạt đậu, ánh mắt liếc nhìn đầy hứng thú.

Cô như rét run tái cả mặt, xông đến trước bàn làm việc.
"Đồ của tôi!"

Anh ta đưa tay lên cao.

"Vị tiểu thư này, đồ của cô vừa được cô đích thân nhét vào túi rồi, lại chạy ngược về đây vồ lấy đồ của người khác làm gì vậy?"

Đồ của anh cái mốc! Đây là vật cô mài công chế tạo, được giấu cẩn thận trong mặt dây chuyền, đối với cô là vật mang ý nghĩa cực kì to lớn. Nó không chỉ đánh dấu ấn thành công đầu tiên trong sự nghiệp nghiên cứu mà còn chứng minh tài năng vượt trội của cô trên lĩnh vực công nghệ. Trừ những lần xâm nhập code khi thực hiện nhiệm vụ, tổ chức còn chưa từng dám mở lời yêu cầu cô chia sẻ các thiết bị công nghệ, vì chung quy XS cũng thiên về đánh thuê, buôn hàng hơn. Vậy mà... Anh ta cư nhiên lại chôm chỉa trước mặt cô mấy lần!

"Anh hay lắm" Cô cắn chặt răng "Kí, kí, tôi kí được chưa?"

"Dạ Hiên, mời mực" Khoé miệng người đàn ông khẽ lộ ra nét cười.

Người đàn ông vẫn đang đứng cạnh cửa, tiến tới đưa cho cô hộp màu và cây bút máy.

Cô giật lấy cây bút, ánh mắt kiên quyết "Nhưng tôi có một điều kiện, tôi chỉ có thể làm việc cho anh vào buổi tối, ban ngày tôi muốn có cuộc sống riêng. Nếu bất đặc dĩ phải làm việc ngoài thời gian đó, phiền anh thông báo trước để tôi còn sắp xếp."

"Được"

Cô cúi đầu viết thật nhanh rồi lăn dấu vân tay.

"Được chưa??"

Nhìn thấy cô đã kí xong xuôi, người đàn ông đưa vật nhỏ ra trước mặt cô.
"Đây là thứ gì?"

"Một con chíp mà thôi"

"Ồ?" Lãnh Thiên Ngạo biết chắc đây không phải là con chip bình thường, lúc phát hiện ra hắn đã cho người đem nghiên cứu, yêu cầu không được làm tổn hại đến bên trong. Con chip nhỏ như thế, nếu tách ra cũng sợ không cẩn thận sẽ làm nó bị ảnh hưởng, người làm cũng chỉ dám soi thật kĩ bên ngoài, rốt cuộc chẳng kết luận được đây là thứ công nghệ gì.

Cho đến lúc nãy, hắn vô tình chạm phải cái nút nhỏ nào đỏ, con chip liền kêu bíp bíp mãi không dứt.

"Nghe vui tai, tìm cho tôi thêm một cái."

"Hả?"

Mới kí hợp đồng đã bốc lột sức lao động của người khác. Ân Hy dường như cảm thấy con đường trước mắt mình đang tươi sáng bỗng mây đen phủ lối.

Sau khi người cầm đồ rời đi, Lãnh Thiên Ngạo hờ hững nhặt lên tờ hợp đồng, liếc nhìn dòng chữ nguệch ngoạc được viết bằng mực đỏ.

Ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

Thời Nhiên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net